“Ưm…”
Linh An giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy người đàn ông kia đang dí sát mặt vào mình. Cô bèn choàng tay ra sau cổ Hứa Ngụy Phàm, rướn người hôn thật mạnh lên má hắn.
“Ngụy Phàm…”
Hắn thuận tay nhấc bổng cô ngồi lên đùi, rồi xoay người ngồi xuống ghế.
Linh An đan tay vào mái tóc đỏ rực của người đàn ông kia, tỉ mỉ quan sát. Màu tóc cô nhuộm thời thượng như thế mà hắn nỡ chê, thật không biết thưởng thức cái đẹp gì cả.
“Này! Chú có thể để màu tóc này được không?”
Hứa Ngụy Phàm nhăn mặt, hắn nghiêm nghị nhìn Linh An, cô bèn cụp đầu xuống, nói lí nhí:
“Em đùa thôi. Em biết nó không hợp với công việc của chú.”
Lát sau, Linh An lại lấy điện thoại ra, hai mắt long lanh nhìn về phía Hứa Ngụy Phàm, ngọt giọng năn nỉ:
“Nhưng mà… chú với em chụp một tấm ảnh được không?”
Trong bộ dạng này sao? Hứa Ngụy Phàm vội lắc đầu. Lỡ sau này con của họ nhìn thấy được chắc sẽ cười hắn thối mũi mất.
Linh An xị mặt, làm ra vẻ ấm ức:
“Ồ, hóa ra chú không thích chụp ảnh với em.”
Cô quay sang chỗ khác, không thèm nói chuyện với hắn. Hứa Ngụy Phàm biết ngay cô nhóc lại dùng cách này để khiến hắn mềm lòng. Nhưng biết thì làm gì được? Hắn vẫn mắt nhắm mắt mở mà đồng ý.
“Lấy điện thoại của tôi chụp đi.”
Linh An nhận lấy điện thoại từ tay hắn, mở camera trước lên chụp ảnh. Cô chỉ tay vào mặt, bảo Hứa Ngụy Phàm thơm vào má của mình.
Tách!
“Xong rồi!”
Linh An hí hoáy cài tấm ảnh thành hình nền trên điện thoại hắn. Cô chỉ tay vào chiếc điện thoại, hùng hổ nói:
“Sau này có ai tán tỉnh chú nhớ lấy ra cho người ta xem có biết chưa?”
“Ừ, biết rồi.” Hứa Ngụy Phàm bật cười, thuận tay xoa đầu cô gái nhỏ.
Chợt hắn ngờ ngợ ra điều gì đó. Đúng rồi! Vẫn là mái tóc đỏ rực kia, rõ là Linh An muốn sau này có nhiều người nhìn thấy mới cài thành ảnh đại diện đây mà.
“Hừm, để tôi đổi thành tấm ảnh khác của em. Còn tấm ảnh tóc đỏ này, không nên khoa trương quá!”
Linh An lườm hắn, cảnh cáo:
“Chú thử đổi tấm khác đi, xem từ này về sau em có nói chuyện với chú nữa không?”
Hứa Ngụy Phàm im bặt, không dám bật lại câu nào. “Nóc nhà” đã ra lệnh, hắn đành nghe theo chứ biết làm sao bây giờ!1
Linh An nhìn lên đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều. Hôm nay cô đã hứa sẽ cùng cha đến trung tâm thương mại mua đồ tặng mẹ, liền tạm biệt Hứa Ngụy Phàm để ra về.
“Em về đây. Tối nay chú có tăng ca không?”
“Không! Khoảng 6 giờ tối đã tan ca rồi.”
Nói rồi hắn lại cúi xuống hôn cô. Linh An khẽ nhăn mặt, không biết từ lúc cô ngủ dậy đến giờ, hai người đã hôn nhau tận mấy lần rồi.
“Chú hôn trôi hết son trên môi em rồi này.”
“Lo cái gì? Ngày mai tôi mua cả cửa hàng son cho em còn được.”
Linh An cười tủm tỉm, tinh nghịch móc nghéo tay với hắn. Xong xuôi, cô vẫy tay tạm biệt Hứa Ngụy Phàm rồi rời khỏi phòng chủ tịch.
Lúc ra ngoài hành lang, cô gặp Sở Đoàn liền đứng lại chào hỏi. Nhưng hình như anh đang rất vội, lướt ngang qua cô không thèm nhìn lấy một cái, sắc mặt trông khó coi vô cùng.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Linh An giữ lại thắc mắc trong lòng, vội trở về nhà để không để Diệp Sâm phải chờ. Cô ngồi ở phòng khách nói chuyện với cha một lúc, sau đó hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại.
…
Buổi tối Linh An bỗng nhận được cuộc gọi từ Sở Đoàn. Cô khá ngạc nhiên vì tầm này cũng không còn sớm nữa, anh ta gọi cho cô để làm gì?
“Sở Đoàn, có chuyện gì sao?”
“Linh An, em có thể ra ngoài một lúc được không? Tôi… tôi thật sự rất cần người tâm sự ngay lúc này.”
Sở Đoàn nói ngắn gọn rồi tắt máy. Cuộc gọi vừa kết thúc, cô đã nhận được định vị từ điện thoại của anh gửi đến.
Linh An bắt đầu đắn đo, nghe giọng Sở Đoàn giống như đang say vậy. Nhớ lại biểu hiện bất thường ban chiều của anh, cô thấy hơi lo lắng.
Nhưng dù sao Linh An cũng là con gái, một mình đi gặp Sở Đoàn thì kỳ cục lắm! Anh ta còn có người yêu nữa, lỡ bị hiểu lầm thì khổ.
Nghĩ qua nghĩ lại, cách tốt nhất vẫn là gọi cho Hứa Ngụy Phàm. Cô kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, mới biết người đàn ông này cũng vừa nhận được điện thoại từ Sở Đoàn.
“Tên đó gọi cả cho em sao? Có bị điên không vậy?” Hứa Ngụy Phàm mắng.
“Em không biết đâu. Hay là chú với em cứ đến đó thử đi, lỡ đâu anh ấy có chuyện gì cần chúng ta thì sao?”
Linh An hẹn hắn ngoài cổng, rồi lấy áo khoác mặc vào. Cô xuống dưới nhà, viện cớ ra ngoài gặp Đan Nhiên để đi cùng Hứa Ngụy Phàm.
Hắn lái xe chở cô đi đến địa điểm trên định vị, là một quán rượu nằm trong con hẻm nhỏ. Hứa Ngụy Phàm tức xì khói, muốn vào trong xem Sở Đoàn gọi cả hắn và Linh An đến đây để làm gì.
Quán rượu vắng khách, hai người vừa vào đã thấy Sở Đoàn ngồi ngay góc tường. Linh An bước đến trước mặt anh, hỏi han:
“Sở Đoàn, anh sao thế?”
Anh ta ngước lên nhìn cô, gương mặt mếu máo như sắp khóc. Có men say trong người, Sở Đoàn hơi mất kiểm soát liền đứng dậy định ôm Linh An, may mà Hứa Ngụy Phàm kịp kéo cô về phía mình.
Hắn trừng mắt nhìn người đàn ông kia, quát lớn:
“Tên chết bầm! Cậu dám động vào người phụ nữ của ai thế hả?”