Ăn tối xong, Linh An về thẳng phòng ngủ của mình, lười biếng nằm dài trên giường. Điện thoại để trong ba lô còn chưa lấy ra, đến nỗi Hứa Ngụy Phàm gọi tận năm cuộc, cô cũng không nghe thấy.
Linh An ngủ thiếp đi, mãi khi bà Diệp lên phòng gõ cửa, cô mới giật mình tỉnh giấc.
“Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Ngụy Phàm đang ở dưới phòng khách, con mau xuống đó đi.”
“Con thấy hơi mệt! Mẹ bảo chú ấy về đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”
Linh An xoay người, lững thững đi vào trong phòng. Nhìn thái độ khác lạ của con gái, Bà Diệp liền vào theo.
“Con thấy không khỏe trong người à? Bị làm sao phải nói, mẹ kê thuốc cho con.”
Bà Diệp đưa tay lên sờ trán Linh An, nhưng không thấy cô sốt. Linh An bảo bà không cần quá lo lắng, chỉ là học cả ngày trên trường nên cô thấy hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút.
Hứa Ngụy Phàm lại gọi đến, lần này may nhờ có bà Diệp nhắc nhở, Linh An mới lục lọi trong ba lô để tìm điện thoại.
Cô thấy năm cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình thì có chút hoảng. Linh An vội bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói trầm trầm:
“Xuống dưới nhà gặp tôi một lát đi.” Nói xong, hắn tắt ngang máy.
Bà Diệp bảo cô xuống gặp Hứa Ngụy Phàm, còn tưởng hai người đang giận dỗi bèn khuyên nhủ Linh An mau tìm cách làm lành. Cô chỉ biết cười trừ, gật đầu vâng lời mẹ.
“Không phải như mẹ nghĩ đâu!”
Hai người đi xuống dưới nhà, bà Diệp trở về phòng, để cho Linh An và Hứa Ngụy Phàm được thoải mái trò chuyện.
“Chú tìm em có việc gì không?”
“Tại sao em không nghe điện thoại của tôi?”
“Em để trong ba lô, vừa nãy ngủ quên nên không nghe thấy tiếng chuông.”
Linh An trả lời cặn kẽ, cũng không quên rót nước mời Hứa Ngụy Phàm uống. Hắn lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của cô, thở dài nói:
“Hôm nay em ở trường, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Có chuyện gì được chứ.” Cô chối.
Hứa Ngụy Phàm liền ngồi sát lại chỗ Linh An, hắn bất ngờ kéo cô vào trong lòng. Linh An hơi đẩy hắn ra, nhưng đến cuối cùng vẫn chịu ngoan ngoãn để người đàn ông kia ôm lấy mình.
“Chuyện em bị người ta bôi nhọ danh dự trên diễn đàn trường, sao em không kể cho tôi?”
Linh An thoáng ngạc nhiên, không hiểu vì sao Hứa Ngụy Phàm biết được. Cô ngước mắt lên nhìn hắn, mấp máy môi hỏi:
“Làm sao chú biết?”
“Tôi gọi điện thoại hỏi Đan Nhiên. Con bé đã kể hết cho tôi nghe rồi.”
Hóa ra sau khi gọi điện thoại cho Linh An không được, Hứa Ngụy Phàm đã liên lạc với Đan Nhiên. Biết được mọi chuyện, hắn rất tức giận. Hắn còn thấy buồn vì Linh An không chủ động kể với mình.
Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp:
“Vậy sau này chú đừng đến trường đón em nữa. Lời ra tiếng vào, thật sự không tốt đâu.”
Hứa Ngụy Phàm đột nhiên buông Linh An ra, chân mày nhíu lại đầy căng thẳng. Cô đang né tránh hắn, vì sợ người khác bàn tán về mối quan hệ của hai người sao?
Hắn cười khổ, nặng nề cất lời:
“Tôi biết rồi, sau này sẽ không gây phiền phức cho em nữa.”
Hứa Ngụy Phàm không còn điều gì để nói, hắn đứng dậy định về. Thế nhưng Linh An lại nắm vội tay hắn, kéo ngồi xuống ghế.
Linh An hiểu rõ người đàn ông này quá rồi, chắc chắn lại nghe không hiểu lời nói của cô mà suy nghĩ linh tinh nữa.
“Không phải em sợ chú mang phiền phức đến cho em, mà vì em không muốn người khác nghĩ sai về chú.”
Cô sợ người ta bàn tán về Hứa Ngụy Phàm, làm ảnh hưởng đến thanh danh của hắn. Người làm ăn lớn luôn coi trọng thể diện, cô sao có thể để hắn chịu luyên lụy được.
Hứa Ngụy Phàm chợt hiểu ra, hối hận vì đã trách nhầm cô gái nhỏ. Hắm ôm chầm lấy cô, xoa đầu an ủi:
“Đồ ngốc, mấy chuyện cỏn con đó tôi để ý làm gì? Quan trọng là em, tôi chỉ lo em phải chịu ấm ức.”
Trong ngực Linh An trào lên một dòng khí nóng, cô ôm lấy Hứa Ngụy Phàm thật chặt. Giây phút này bỗng muốn dựa dẫm hoàn toàn vào hắn, mượn lấy khung ngực săn chắc kia để làm điểm tựa.
Nói chuyện với Hứa Ngụy Phàm một lát, tâm trạng của cô đã khá lên rất nhiều. Lúc gần ra về, hắn thành công chọc cho cô cười lớn.
Vì Linh An nói mệt, hắn không ở lại quá lâu. Sau khi chúc cô ngủ ngon, hắn đến trước phòng bà Diệp, chào bà một câu rồi mới về nhà.
Đan Nhiên gọi điện thoại cho hắn, thông qua Lăng Trạch Thiên đã điều tra ra được người đăng bài trên diễn đàn trường. Cô ấy gửi thông tin sang cho Hứa Ngụy Phàm, rồi hỏi:
“Việc này chú thấy thế nào? Nếu chú không giúp Linh An xả giận được thì để cháu.”
Hứa Ngụy Phàm bật cười, quả không hổ danh là con gái Tôn Bách Thần, ăn miếng trả miếng không ai bằng!
“Cứ để chú. Vợ chú, chú lo được!”
Đan Nhiên chậc lưỡi tán dương Hứa Ngụy Phàm, người như hắn mới đáng để Linh An dựa dẫm cả đời.
“Vậy thôi nhé! Cháu chờ tin tốt từ chú.” . Ngôn Tình Sắc
Hứa Ngụy Phàm tắt điện thoại, sau đó xem qua tin nhắn mà Đan Nhiên gửi tới. Hắn nhoẻn miệng cười kỳ quái, rồi gọi ngay cho thư ký Sở, bảo anh đi điều tra thêm thông tin cho mình.
“Mau thu thập tin tức về Trình gia và Đỗ gia. Ngay trong sáng ngày mai, tôi muốn nhìn thấy tài liệu nằm trên bàn làm việc của mình, rõ chưa?”
“Vâng, thưa chủ tịch.”