Beta: Nhược Vy
Trước kia chú Chung từng giúp đỡ Khương Nghiêu Xuyên, thời điểm anh muốn nhập ngũ, Khương Hải Diệp không đồng ý, thậm chí còn giận dữ ngăn cản anh. Dù sao anh cũng là đứa con duy nhất của ông, anh muốn làm cái gì, Khương Hải Diệp không ngăn cản, nhưng chỉ duy nhất chuyện này… Có nói thế nào Khương Hải Diệp cũng không đồng ý.
Cuối cùng vẫn là chú Chung giúp đỡ Khương Nghiêu Xuyên, khuyên nhủ một lúc, mới khiến Khương Hải Diệp đồng ý.
Chú Chung là người có tư tưởng tiến bộ, nhiều năm trôi qua, ông vẫn luôn giúp đỡ Khương Nghiêu Xuyên. Đi suốt năm năm, anh còn chưa có cơ hội tới nhà họ Chung hỏi thăm ông.
Ngày hôm qua ở bệnh viện gặp Chung Tuệ, Chung Tuệ bảo anh bố cô ấy muốn gặp anh, vừa hay nhà họ Chung tổ chức party giao thừa, hy vọng anh có thể tới chơi.
Khương Nghiêu Xuyên không có lý do gì để từ chối.
Sau khi gặp mặt chú Chung, hai người liền đề cập tới sản nghiệp nhà họ Khương. Nói đơn giản chính là…Ông hy vọng Khương Nghiêu Xuyên có thể thông cảm cho Khương Hải Diệp, hiện tại tuổi ông ấy đã lớn, hy vọng có người giúp đỡ ông ấy.
Nói đến chuyện này, chú Chung liền cười lớn, nói rằng Chung Tuệ nhà ông làm ông bớt lo rất nhiều, mặc kệ là chuyện trong nhà hay chuyện công ty, tất cả đều xử lý gọn gàng ngăn nắp. Có đứa con gái như vậy, ông thực sự tự hào, so với con trai nhà người ta, con bé tuyệt đối không kém.
“Chị.” Lúc này, Chung Dịch Dịch ở bên ngoài gõ cửa, sốt ruột kêu: “Phàm Lâm đánh nhau với người ta, chị mau ra đây.”
Chung Tuệ biến sắc, lập tức đi ra ngoài.
Khương Nghiêu Xuyên đứng dậy, gật đầu với chú Chung, nói: “Cháu cũng đi nhìn xem.”
Chú Chung gật đầu.
Khương Nghiêu Xuyên lập tức ra ngoài, có phần gấp gáp, bước chân vừa nhanh vừa vội, anh có hơi lo lắng.
Hoắc Nhiễm đang ở bên ngoài.
. . .
Đại sảnh, tình cảnh hỗn loạn.
Phàm Lâm mặc bộ vest trắng, cả người lộn xộn, vốn là mái tóc được chải vuốt kĩ càng, nay lại xù lên như mào gà. Trên mặt cậu tràn đầy vẻ hung ác, hai má đỏ hồng, thoạt nhìn như say rượu, trừng mắt quát người đàn ông trước mặt, “Ai cho anh nhìn loạn, nhìn cái gì mà nhìn! Đâu phải ai cũng có quyền nhìn Chung Tuệ nhà tôi?”
Tính tình Phàm Lâm rất kém, uống rượu xong còn tệ hơn, chuyện cũ xảy ra từ tám mươi năm trước, cậu ấy cũng thù dai.
Chuyện này cũng thật đau đầu. Người đàn ông kia khoảng ba mươi tuổi, mặc vest đen, khuôn mặt nghiêm túc đạo mạo, nửa năm trước trong một lần tham gia yến hội, anh ta nhìn chằm chằm ngực của Chung Tuệ, ước chừng hơn ba phút.
Lúc ấy Phàm Lâm liền nhớ kĩ, nếu không phải sợ rước lấy phiền phức cho Chung Tuệ, Phàm Lâm đã sớm móc mắt anh ta.
Vừa rồi có uống chút rượu, cậu ấy hung hăng hơn không ít, vừa vào cửa, thấy người đàn ông kia, cậu ấy không nhịn được, thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Mặc dù thiếu niên mới có mười bảy, mười tám tuổi, nhưng đánh đấm lại rất hung bạo, từng cú đánh như muốn lấy mạng người ta.
Hoắc Nhiễm đi vào cùng cậu ấy, đương nhiên hai người cùng uống rượu, chẳng qua tửu lượng của Hoắc Nhiễm tốt, mặc dù vậy đầu óc có phần mơ màng, không giống Phàm Lâm, say tới mức không biết đâu là đường đi.
Nhưng chính vì thế mới khiến cho mọi người sợ hãi.
Hoắc Nhiễm không kịp phản ứng, lúc sau mới chạy lại đây, nhanh chóng cản Phàm Lâm, cô tự biết sức lực của mình, nhưng không thể trơ mắt nhìn Phàm Lâm đánh loạn, lại còn đang ở trong trường hợp thế này.
Chỉ có thể cố gắng cản cậu ấy.
Vậy nên thời điểm Khương Nghiêu Xuyên đi xuống, liền nhìn thấy Hoắc Nhiễm và Phàm Lâm ở cùng một chỗ, anh không biết cậu nhóc kia, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra…
Khương Nghiêu Xuyên căng thẳng, nhìn thấy dưới tầng lộn xộn, con ngươi rụt lại. Hai bước dồn một, đi được nửa đường, anh trực tiếp xoay người qua lan can, nhảy thẳng xuống.
Chỉ chớp mắt đã tới nơi.
Anh khóa hai tay Phàm Lâm, kéo cậu ta rời xa Hoắc Nhiễm, sau đó vung một quyền, đánh lên mặt Phàm Lâm. Một quyền này dùng lực rất mạnh, đánh tới mức đầu óc cậu ấy ù ù, liền ngây ngẩn đứng đó, như đi vào giấc mộng.
Mọi người xung quanh nhìn thấy anh vung quyền, tiếng “bốp” nặng nề, không khỏi sợ hãi hô lên. Có người bị dọa cho sợ, liên tục lùi lại phía sau, đại sảnh vốn đã loạn, nay lại còn loạn hơn.
Kẻ xem diễn, người hét chói tai.
Hoắc Nhiễm trợn mặt há miệng, cô sửng sốt một lát, hồi hồn lại, lập tức đi qua chỗ Phàm Lâm.
Sức lực của Khương Nghiêu Xuyên mạnh đến mức nào, cô là người hiểu rõ nhất, anh đánh một quyền như vậy, sẽ không khiến người ta bị chấn động não luôn chứ?
Tuy rằng không biết vì sao Khương Nghiêu Xuyên đột ngột xuất hiện, còn đánh Phàm Lâm… Hoắc Nhiễm thử nghĩ nghĩ, nhưng chính cô cũng không hiểu được.
Đi chưa được hai bước, Hoắc Nhiễm bị Khương Nghiêu Xuyên giữ lại, nắm chặt cánh tay cô, không cho cô đi qua. Hoắc Nhiễm thử động đậy, muốn tránh khỏi tay anh, nhưng sức lực của anh quá lớn, cô không thể động đậy.
Chỉ có thể nhìn Phàm Lâm đang ngây ngốc đứng đó.
Tuy rằng Chung Tuệ đi ra trước Khương Nghiêu Xuyên, nhưng tốc độ không nhanh bằng anh, lúc xuống tầng, chỉ thấy Phàm Lâm đã bị đánh.
Khương Nghiêu Xuyên che chở Hoắc Nhiễm, mà mũi của Phàm Lâm hồng hồng, hình như chảy máu. Nhìn thấy vậy, Chung Tuệ không khỏi cau mày, cô ấy quay đầu hỏi Chung Dịch Dịch, “Sao lại thế này?”
“Tự dưng Phàm Lâm đánh người ta, sau đó Khương Nghiêu Xuyên đi xuống, đánh Phàm Lâm.” Chung Dịch Dịch cũng không rõ, dù sao đầu cô ấy cũng đang rất đau, chỉ muốn đuổi hết mọi người ra ngoài cho bớt ồn ào. Thật vất vả tổ chức party, tiết mục chính còn chưa bắt đầu, họ đã chém ngang lưng cô [*].
[*] Khác với xử trảm, hay chặt đầu thông thường là khiến tử tù chết nhanh chóng, với kiểu hành hình chém ngang lưng, đao phủ sẽ dùng đao, búa chém vào phần dưới của lưng, khiến cơ thể đứt làm hai khúc. Do các cơ quan quan trọng của cơ thể đều tập trung ở nửa phần trên, nên sau khi hành hình, tội nhân sẽ chưa chết ngay lập tức mà còn đủ thời gian và thần trí để “tận hưởng hoàng ân” của hoàng đế, là sự đau đớn tột cùng về thể xác lẫn tinh thần.
Chung Dịch Dịch không tức mới là lạ.
Phàm Lâm choáng váng, mắt như nổ đom đóm, cậu ấy ngây ngốc đứng đó ba phút mới bắt đầu hồi hồn trở lại. Cậu đảo mắt, cuối cùng cũng đứng vững, nhìn về phía Khương Nghiêu Xuyên, kinh sợ hỏi: “Anh đánh tôi làm gì?”
Khương Nghiêu Xuyên đáng ghét.
Cho dù cậu không cảm nhận rõ ràng, nhưng so với người khác, Chung Tuệ luôn để ý Khương Nghiêu Xuyên nhiều hơn, vậy nên Phàm Lâm không hề thích anh.
“Vậy vì sao cậu lại đánh em ấy.” Khương Nghiêu Xuyên nắm tay Hoắc Nhiễm, kéo Hoắc Nhiễm ra sau lưng, khuôn mặt anh sắc bén, dáng vẻ có thể tùy lúc nghiền cậu ra bã.
“Tôi… tôi… đánh lúc nào…” Phàm Lâm muốn nói rõ ràng, nhưng đầu lưỡi cứ líu lại, nói ấp úng không thành lời.
Hoắc Nhiễm kéo ống tay áo Khương Nghiêu Xuyên, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô không khỏi xấu hổ, nhỏ giọng nói với anh, “Phàm Lâm không đánh em.”
“Chẳng lẽ tôi lại đi đánh con gái?” Phàm Lâm giận dữ, rốt cuộc cũng nói thông thuận.
Chung Tuệ nhìn nhìn, hiểu được đại khái tình hình. Cô ấy vừa định nói gì đó, tiến lên hai bước, Khương Nghiêu Xuyên lại kéo Hoắc Nhiễm, che chắn cô sau lưng mình, giống như sợ Chung Tuệ định làm gì cô.
Chung Tuệ dừng lại, nhìn thấy động tác của Khương Nghiêu Xuyên, khuôn mặt trắng bệch.
. . .
Ngồi trên xe, Hoắc Nhiễm im lặng, một câu cũng không dám hỏi.
Vừa rồi ở nhà họ Chung diễn một tuồng kịch, Khương Nghiêu Xuyên lên nói với chú Chung vài câu, sau đó lập tức rời đi.
Bởi vì Hoắc Nhiễm uống chút rượu, đầu óc mơ màng, hơn nữa trong xe ngột ngạt, cô rất không thoải mái, muốn mở cửa sổ hít thở không khí trong lành. Tay vừa mới đụng vào, cô dừng lại, không tiếng động thu trở về.
Quên đi, vẫn không nên nhúc nhích thì hơn.
Từ đây về nhà cũng phải mất nửa tiếng, Hoắc Nhiễm dần mất ý thức, hơn nữa cả người Khương Nghiêu Xuyên nặng nề, cô cảm giác đại não của mình như thiếu không khí.
Lúc xuống xe, mới đi được hai bước, Hoắc Nhiễm lắc đầu, cả người mệt mỏi.
Khương Nghiêu Xuyên đỗ xe, nhanh chóng vào nhà, cũng không thèm quan tâm Hoắc Nhiễm ở phía sau. Đi tới cửa, không nghe thấy động tĩnh, lúc này anh mới dừng lại, quay đầu nhìn xem.
Hoắc Nhiễm ngồi xổm giữa đất, một tay đỡ lan can, không nhịn được cúi đầu nôn khan. Có lẽ sợ Khương Nghiêu Xuyên nghe thấy, cô cố gắng chịu đựng, không để mình phát ra tiếng.
Muốn đứng dậy, nhưng lại không thể đứng dậy.
Khương Nghiêu Xuyên đi tới, dừng trước mặt cô.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Hoắc Nhiễm ngẩng đầu, hai bên má ửng đỏ, khuôn mặt trắng bệch, nhỏ giọng trả lời, “Say xe.”
Không dám nói do mình uống rượu, sợ bị mắng.
“Đứng lên.” Khương Nghiêu Xuyên cầm tay cô, muốn kéo cô lên.
Hoắc Nhiễm nhìn tay anh, ngậm chặt miệng, cưỡng chế sự khó chịu trong lòng, nhướng mày, mếu máo, “Không đứng được…”
Chân mềm nhũn, đầu thì đau, trước mặt mơ hồ.
“Anh, em không đứng được.” Hoắc Nhiễm nói chuyện cũng không rõ ràng, thấy anh, cô liền than thở, “Em rất ngoan, em không tham gia đánh nhau, là cậu ấy đánh người, em liền ngăn cản.”
Lúc trước cô lấy gậy sắt đánh người, quả thật khiến cho Khương Nghiêu Xuyên nhớ kĩ, cảm thấy Hoắc Nhiễm là người dễ động thủ. Tay cô vẫn chưa khỏi hoàn toàn, Khương Nghiêu Xuyên sợ cô gây chuyện, lo lắng cô gặp điều gì không may.
“Anh biết.” Khương Nghiêu Xuyên thấy cô khóc, tức giận tan thành mây khói.
Anh bất đắc dĩ thở dài, thấy Hoắc Nhiễm ngồi xổm, trực tiếp kéo tay trái của cô, khoác lên trên cổ của mình, sau đó hai tay vòng qua chân cô, dễ dàng… bế cô lên.
Hoắc Nhiễm say rượu, thút tha thút thít khóc, ghé vào lồng ngực Khương Nghiêu Xuyên, nước mắt lã chã như mưa.
“Em gọi anh nhiều như vậy, anh không thèm đi, chị ấy vừa mới nói, anh liền lập tức đi. Khương Nghiêu Xuyên, vì sao anh không thích em?”
Say rượu khiến cho cô có can đảm, trong lòng bất mãn, trực tiếp nói hết ra.
“Nhưng với em, anh vẫn luôn tốt nhất.” Hoắc Nhiễm chất vấn xong, cả người uể oải, “Anh là ân nhân cứu mạng của em, anh đã cứu em, mạng của em chính là của anh.”
Hoắc Nhiễm khoác vai anh, nghiêng đầu nói chuyện, nhìn thấy sườn mặt của anh, đôi mắt phiếm hồng, mông lung ngập tràn sương mù.
Cô chùi hết nước mắt nước mũi lên áo anh, mở miệng, cái miệng nhỏ thở hổn hển, Khương Nghiêu Xuyên ngửi được mùi rượu, cũng đoán cô không chỉ say xe, cô gái nhỏ không chỉ giấu diếm anh uống rượu, còn uống không ít.
Cho dù Hoắc Nhiễm có náo loạn tới long trời lở đất, Khương Nghiêu Xuyên vẫn lù lù bất động, vững vàng ôm cô, đẩy cửa, đi lên tầng hai.
Trong nhà tối như mực, chắc là không có ai.
Khương Nghiêu Xuyên bế cô về phòng, dừng một chút, thả cô xuống.
Hoắc Nhiễm vừa đặt chân xuống, đột nhiên che miệng, trực tiếp chạy vào WC.
Vừa rồi ở bên ngoài nôn khan, thật sự muốn nôn ra, dạ dày xộc lên mùi vị khó chịu, cô mệt muốn chết.
Khương Nghiêu Xuyên nghe thấy bên trong không ngừng xả nước, nhíu mày, ngẫm nghĩ, vẫn nên xuống phòng bếp nấu canh giải rượu cho cô.
Buổi chiều Hoắc Nhiễm chưa ăn cái gì, cũng chỉ lót dạ hai cái bánh mì, sợ đầy bụng, buổi tối không ăn gì thêm. Hiện tại buồn nôn, cô liền nôn hết những gì trong bụng, chờ tới lúc trong bụng trống rỗng, cả người mới thoải mái hơn không ít.
Hai chân cô như nhũn ra, đỡ tường đi ra ngoài, bỗng dưng ngửi thấy mùi hương kì lạ, xộc thẳng vào mũi cô.
“Canh giải rượu.” Khương Nghiêu Xuyên lạnh mặt, đưa bát canh cho cô, ý bảo cô uống hết.
Hoắc Nhiễm nhìn cái bát đen đặc, sửng sốt một chút, lập tức che miệng, liên tục lắc đầu.
“Nghe lời.” Khương Nghiêu Xuyên lại gần, đưa bát canh tới gần miệng cô.
Hương vị đậm đặc gay mũi, Hoắc Nhiễm nhăn mặt, tuy rất muốn nghe lời anh, nhưng mà…
“Em nghe lời anh, vậy anh có thưởng gì cho em không?” Mặc dù Hoắc Nhiễm sợ hãi, giọng điệu run rẩy, nhưng vẫn mong chờ hỏi anh.
Khương Nghiêu Xuyên dừng lại, thỏa hiệp: “Em muốn cái gì?”
“Buổi tối em muốn ngủ với anh.” Hoắc Nhiễm nhìn sắc mặt anh, nhanh chóng nói ra.
Khương Nghiêu Xuyên dừng động tác, sắc mặt có điểm không đúng, cái bát trên tay vẫn không nhúc nhích, mắt đối mắt với Hoắc Nhiễm.
Ánh mắt mãnh liệt như vậy, Hoắc Nhiễm không khỏi nổi da gà.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian yên tĩnh, lẳng lặng chờ đợi.
“Hoắc Nhiễm, em là con gái.” Khương Nghiêu Xuyên hít sâu một hơi, bắt đầu dạy dỗ cô: “Nam nữ có giới hạn, em ngủ với anh, vậy thì thành cái dạng gì.”
“Nhưng mà… anh không phải người ngoài.” Hoắc Nhiễm già mồm át lẽ phải.
Khương Nghiêu Xuyên có phần đau đầu.
Đối với sự chấp nhất của Hoắc Nhiễm, Khương Nghiêu Xuyên thực sự không hiểu. Không phải là cô không hiểu, mà là giả bộ như không hiểu, nếu là lính của anh, anh đã trực tiếp hạ lệnh.
Nhưng mặc dù Hoắc Nhiễm không đúng, lại không nói lí lẽ, anh cũng không nỡ mắng cô.
“Hơn nữa lần trước ngủ cùng nhau, đâu có chuyện gì xảy ra.” Hoắc Nhiễm bĩu môi, kiên trì thương lượng, “Giường lớn như vậy, anh ngủ bên này, em ngủ bên kia, không liên can tới nhau.”
“Hoắc Nhiễm, em đừng bao biện nữa, cũng đừng nói hươu nói vượn, mau uống hết bát thuốc này, sau đó lập tức tắm rửa đi ngủ.” Khương Nghiêu Xuyên đẩy bát canh cho cô, uy hiếp: “Nếu không anh sẽ bảo bố mẹ là em uống rượu.”
“Em…” Hoắc Nhiễm cả kinh, ngây ngốc nhìn canh giải rượu trên tay, có điểm khiếp sợ.
Cô không ngờ Khương Nghiêu Xuyên sẽ nói vậy. Tuy rằng trước đây cô từng uống rượu, nhưng tửu lượng không tồi, nếu để cô chú biết chuyện này, khó tránh khỏi sẽ mắng cô.
“Được rồi.” Hoắc Nhiễm không tình nguyện đáp ứng.
Khương Nghiêu Xuyên cũng không đi, muốn xem cô uống hết.
Hoắc Nhiễm mím môi, hương vị xộc vào mũi, cổ họng đau đớn, cuối cùng không nhịn được, đành phải bịt mũi uống hết. Cô vừa mới uống xong, Khương Nghiêu Xuyên trực tiếp cầm bát không trong tay cô, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hoắc Nhiễm đứng tại chỗ, nhìn Khương Nghiêu Xuyên ra ngoài, còn đóng cửa lại cho cô.
Không khỏi thất vọng thở dài.
Khương Nghiêu Xuyên trở về phòng mình. Anh vào phòng tắm tắm rửa, nước ào ào chảy xuống, trong đầu không tự chủ nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi.
Hoắc Nhiễm nỗ lực muốn lại gần anh, đương nhiên Khương Nghiêu Xuyên có thể nhìn ra. Nhưng cô chỉ là một cô bé, chắc chắn là không có tâm cơ, chỉ là luôn muốn ngủ với anh, thậm chí lần trước còn tắt công tắc điện…
Khương Nghiêu Xuyên không khỏi nhớ tới nguyên do, chính là hôm đó cô nói… ‘lấy thân báo đáp’.
Chẳng qua cô muốn báo đáp anh mà thôi.
Đã là thế kỷ nào rồi, còn làm mấy chuyện như vậy.
Khương Nghiêu Xuyên mặc áo vào, vừa mặc vừa suy nghĩ, có lẽ nên bàn bạc với Hoắc Nhiễm, dẹp đi ý tưởng kia.
Không thể cứ để cô đâm đầu như vậy, cô nên có cuộc sống của chính mình.
Anh tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Thính giác của Khương Nghiêu Xuyên luôn sắc bén hơn người, nghe phòng bên không có động tĩnh, chắc là Hoắc Nhiễm đã nghỉ ngơi.
Vừa mới yên tâm được chút, Khương Nghiêu Xuyên kéo chăn, chuẩn bị đi ngủ. Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Khương Nghiêu Xuyên cả kinh, ngừng thở, ngồi bật dậy.
Hoắc Nhiễm đẩy cửa đi vào, bên ngoài hành lang bật đèn, cô mặc váy ngủ mỏng manh, ôm búp bê, nghẹn ngào nói: “Anh, em nằm mơ thấy ác mộng.”
. . .
Giữa giường đặt một con búp bê.
Hoắc Nhiễm ôm búp bê, lui về một phía, nhắm mắt ngủ, rất nhanh đã đi vào giấc mộng.
Bởi vì có Khương Nghiêu Xuyên ở bên cạnh, Hoắc Nhiễm cảm thấy đặc biệt an tâm, giống như hết thảy nguy hiểm đều không thể chạm vào cô.
Nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bên tai có tiếng hít thở, Khương Nghiêu Xuyên quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Cách một con búp bê, anh chỉ có thể thấy lớp chăn phồng lên, cùng với mái tóc đen xõa trên gối của Hoắc Nhiễm.
Trong phòng im ắng tới nỗi có thể nghe rõ tiếng hít thở, vừa rồi Hoắc Nhiễm đứng ở cửa, giọng nói run run, nghẹn ngào nói mình gặp ác mộng. Cô cầm lấy búp bê, sau đó nhỏ giọng hỏi anh, “…Được không?”
Khương Nghiêu Xuyên không thể đuổi cô trở về, cũng không thể trực tiếp khiêng cô đi, hơn nữa anh còn suy nghĩ, nếu đuổi cô về, cô khóc thật, anh nên làm gì bây giờ.
Vì thế chỉ có thể cho cô nghỉ ở đây.
Ngẫm lại lúc trước dặn cô “Nam nữ có giới hạn”, còn mong cô có thể nghe lọt, xem ra cuối cùng lại thành tai trái đi vào, tai phải đi ra.
Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô một lát, thấy Hoắc Nhiễm hít thở càng lúc càng trầm, chắc hẳn đã ngủ say. Vì thế anh đứng dậy, động tác cực kì nhẹ nhàng, sợ cô tỉnh giấc.
Đêm nay anh định ngủ ở phòng khách.
Anh vừa mới đứng lên, Hoắc Nhiễm giật mình, nhỏ giọng rên rỉ, giống như đã nhận ra gì đó.
Khương Nghiêu Xuyên không khỏi căng thẳng, dừng lại theo bản năng, chú ý động tác của Hoắc Nhiễm.
Có vẻ cô chỉ giật mình.
Vì thế Khương Nghiêu Xuyên lại lùi một chút, thân thể nhẹ nhàng ma sát, rốt cuộc cũng rời khỏi giường, đột nhiên Hoắc Nhiễm gọi “Anh”, lẩm bẩm kêu “Khương Nghiêu Xuyên”.
Giọng điệu sợ hãi, có vẻ sắp khóc tới nơi.
Rõ ràng không tỉnh, nhưng Khương Nghiêu Xuyên lại không thể rời đi, đành phải quay trở về.
“Được rồi, anh ở đây.” Anh nghiêng người, cách Hoắc Nhiễm một khoảng, giống như đang dỗ đứa trẻ.
. . .
Tám giờ sáng.
Tối hôm qua là đêm giao thừa, vốn phải thật náo nhiệt, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, buổi tối lại ngủ cùng Hoắc Nhiễm…
Đúng rồi, Hoắc Nhiễm đâu?
Khương Nghiêu Xuyên bật dậy, nhìn sang bên cạnh, nhưng lại không thấy người đâu.
Búp bê vải bị đá tới góc giường, nếu không phải có búp bê ở đó, Khương Nghiêu Xuyên còn tưởng đêm qua mình nằm mơ.
Tối qua hồ đồ đồng ý cho Hoắc Nhiễm ngủ ở đây… Anh cũng không biết có phải do mình uống rượu say hay không, không phân biệt rõ mọi chuyện. Sao lại có thể đồng ý với Hoắc Nhiễm, đáng lẽ ra phải từ chối mới đúng.
Lúc này Khương Nghiêu Xuyên cảm nhận sau lưng mình có thứ gì đó.
Hoắc Nhiễm quá nhẹ, cô ôm lấy thắt lưng anh, dán sát vào anh, nếu không để ý, có khi còn không biết trong chăn có người thứ hai.
Khương Nghiêu Xuyên ngây ngốc, anh mím môi, nhìn đồng hồ… cũng nên dậy rồi. Vì thế anh lắc lắc Hoắc Nhiễm, lại kéo tay cô ra khỏi người mình.
Hoắc Nhiễm ngủ rất sâu, mơ mơ màng màng tỉnh, Khương Nghiêu Xuyên vừa cử động, cô liền không chịu buông ra.
Khương Nghiêu Xuyên ngần này tuổi, lần đầu tiên gặp một người khiến anh không thể giải quyết, quả thực vô cùng bất đắc dĩ, đầu như muốn phình to.
Anh đang định mở miệng gọi Hoắc Nhiễm dậy chạy bộ, mới tử tế được có một ngày, thế mà hôm nay đã dậy muộn.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Nghiêu Xuyên, con dậy chưa? Dậy rồi thì mẹ vào nhé.” Đào Mẫn thăm dò.
Cũng thật trùng hợp, lúc này Hoắc Nhiễm mơ màng tỉnh dậy, hình như nghe thấy tiếng cô Đào, cô còn tưởng rằng mình nằm mơ.
Khương Nghiêu Xuyên sững người, anh vừa định mở miệng, nhưng không kịp nữa, Đào Mẫn đã mở cửa đi vào.