Beta: Nhược Vy
“Em muốn trở thành người như thế nào, là do em quyết định.” Khương Nghiêu Xuyên nhìn Hoắc Nhiễm, cười nói: “Hoắc Nhiễm, chỉ cần em có tấm lòng, em sẽ không làm sai.”
Cô là đứa bé ngoan, cô nói quyết định theo đuổi ngành nghề này, tự chọn con đường riêng cho mình, chính là bởi vì anh.
Cô đứng ở đó, duyên dáng yêu kiều, nở nụ cười tươi, Khương Nghiêu Xuyên nhớ tới lúc cô khiêng camera, vất vả ra ngoài phỏng vấn, dáng vẻ đó khiến người ta vô cùng tự hào.
Khương Nghiêu Xuyên xoa đầu cô, muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên chuông di động vang lên. Anh nhìn thoáng qua, sắc mặt cứng lại, sau đó gật đầu với Hoắc Nhiễm, đi ra ngoài.
Hoắc Nhiễm đứng tại chỗ, mở miệng uống nước. Cô định chờ Khương Nghiêu Xuyên nghe điện thoại xong, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy anh đi vào, vì thế Hoắc Nhiễm không đợi nữa. Cô xách túi lên trên tầng, vẫn còn một phần công việc phải làm nốt.
Buổi tối, Hoắc Nhiễm tắt máy tính, đã hơn mười một giờ đêm, cô đi rửa mặt, sau đó lên giường ngủ. Ngày thường cô vẫn luôn ngủ ở phòng Khương Nghiêu Xuyên, nhưng hôm nay thật sự rất mệt mỏi, một ngón tay cũng không muốn động, ngay cả đi sang phòng bên cũng cảm thấy quá khó khăn.
Hoắc Nhiễm trực tiếp nằm xuống, mí mắt trĩu nặng, vừa gối đầu, ý thức liền mơ màng, chớp mắt đã say giấc nồng.
Lúc sau có bàn tay vòng qua người cô, muốn bế cô dậy, nhưng Hoắc Nhiễm đang ngủ say, bị động vào như vậy, cô rầm rì bất mãn.
Anh liền dừng động tác.
Bàn tay nóng ấm của anh lướt qua người cô, làn da của cô man mát, còn hơi run rẩy.
“Anh đừng chạm vào em…” Quanh chóp mũi là mùi hương quen thuộc, Hoắc Nhiễm không cần mở mắt cũng biết là Khương Nghiêu Xuyên.
Nhưng anh vẫn không hề dừng tay.
Sức lực của Hoắc Nhiễm không bằng anh, căn bản không thể phản kháng được. Cô nhắm mắt lại, tự mình nằm úp sấp không động đậy, anh ‘làm’ hai lần, ép cô tới mức kiệt sức, một lúc sau lại mò tới hôn cô, định làm thêm hiệp nữa.
“Ngày mai được không?” Hoắc Nhiễm nghẹn ngào hỏi, bị làm như vậy không thể ngủ được.
Khương Nghiêu Xuyên dừng lại, nói một câu “ngoan”, lại tiếp tục.
Cuối cùng, Hoắc Nhiễm cũng không biết mình đi ngủ từ bao giờ.
Anh giống như muốn liều chết, có thể là do ba mươi năm qua chưa được nếm thử, vậy nên đêm nay liền điên cuồng đòi hỏi.
Mỗi một tấc da thịt chạm vào người anh đều nóng bỏng tay, cả người run rẩy. Đúng lúc này, anh nằm xuống bên cạnh cô, mơ hồ nói gì đó, Hoắc Nhiễm không nghe rõ.
Cô ngủ rất lâu, lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, cả người đau nhức, như muốn vỡ ra từng mảnh. Thân thể đã được lau qua, quần áo sạch sẽ, thậm chí ga giường cũng được thay mới.
Còn tưởng tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Nhiễm run rẩy đi ra ngoài, cô muốn sang phòng bên tìm tên khốn nào đó, cắn răng thầm nghĩ, lần này anh xong đời rồi.
Đúng là Khương Nghiêu Xuyên xong đời thật.
Nhưng phòng đối diện không có người.
Trên ban công phơi ga giường, chính là ga giường phòng Hoắc Nhiễm, chắc là vừa mới giặt xong.
Trong đầu không nhịn được nhớ tới mấy hình ảnh kia, hai má Hoắc Nhiễm đỏ bừng, vì thế cô lại run rẩy quay về phòng mình. Cô lấy điện thoại, nhắn tin WeChat cho Khương Nghiêu Xuyên.
“Em đang rất tức giận. Anh tiêu rồi.”
Gửi tin nhắn xong, vẫn không thấy bên kia phản hồi lại, Hoắc Nhiễm càng tức giận, ném điện thoại sang một bên, vùi đầu ngủ tiếp.
Thật sự quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thêm, bổ sung thể lực.
Buổi trưa, Đào Mẫn về nhà, nói với Hoắc Nhiễm rằng Khương Nghiêu Xuyên lại có nhiệm vụ, buổi sáng đã đi rồi.
. . .
Mấy ngày nay Hoắc Nhiễm luôn phải ra ngoài, khiêng camera chạy đi chạy lại, qua vài ngày, tay đau tới mức không nâng được, quan trọng là hiện tại phải cấp bách nộp bản thảo cho cấp trên.
Hôm qua lão Chu tìm cô nói chuyện, hỏi cô nhận bản thảo này có được không.
Hoắc Nhiễm chưa kịp đáp, lão Chu đã dặn cô nên làm gì, không nên làm gì, cô liền gật đầu nghe theo, dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy, ngược lại khiến lão Chu không biết nên nói thêm gì nữa.
Hoắc Nhiễm không cứng cỏi như Thành Tranh, cũng không bông đùa như Du Ti Du, cô làm việc rất cẩn thận, có năng lực xoay chuyển tình thế, hơn nữa còn là người thành thật.
Cuối cùng lão Chu nói với cô, nhớ chụp lại bằng chứng, sau đó mới phê duyệt cho cô đi công tác. Lần này ông ấy điều thêm một người khiêng camera cho cô, không để Hoắc Nhiễm tự mình khiêng camera nữa. Dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, sức lực có hạn, còn phải chạy đi chạy lại như vậy.
Hoắc Nhiễm về nhà, bắt đầu sắp xếp hành lý.
Sau khi Khương Nghiêu Xuyên rời đi, Hoắc Nhiễm vẫn luôn ở phòng mình, cô vẫn còn tức giận, cho nên không muốn tới phòng anh. Hơn mười ngày trôi qua, anh không có chút tin tức nào, cô có nhắn tin WeChat, nhưng toàn bộ như đá chìm đáy biển, không có chút hồi âm.
Hoắc Nhiễm không thể hiểu được, sao anh phải âm thầm rời đi. Cho dù là vì nhiệm vụ, nhưng cũng phải nói với cô một câu, chẳng lẽ còn mất miếng thịt nào sao?
Nói không chừng là sợ cô cố ý gây sự. Nhưng cô đâu phải người không biết lí lẽ… Hoắc Nhiễm thực sự rất tức giận.
Cô lục lọi trong tủ quần áo, phát hiện không thấy bộ nội y mình thích nhất đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy, cô cẩn thận ngẫm lại, hình như đã mất được một khoảng thời gian rồi.
Hoắc Nhiễm nghĩ nghĩ, xoay người sang phòng đối diện.
Lần cuối cùng cô mặc là buổi tối hôm đó, chắc chắn là bị Khương Nghiêu Xuyên cầm đi, giặt cùng với ga trải giường.
Hoắc Nhiễm đi tới ban công phòng anh, quả nhiên nhìn thấy nội y của cô trong góc.
Ngoại trừ Hoắc Nhiễm, phòng của anh không còn ai khác đi vào, lần trước rút ga trải giường về, động tác quá nhanh, không để ý bên cạnh còn có đống quần áo.
Hoắc Nhiễm lấy quần áo xong, đi ngang qua bàn học, quần áo quét qua, đụng vào quyển sách, “bộp” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Cô cúi người nhặt lấy, vừa mới cầm sách lên, một phong thư trượt ra rơi xuống, Hoắc Nhiễm bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi xuống thêm lần nữa. Hai ngón tay vừa chạm vào phong thư, đập vào mắt là hai chữ “Di Thư” to rõ ràng, chữ viết rất đẹp, cứng cáp có lực, nét chữ cuối cùng còn hất lên, giống như tâm huyết sục sôi của người quân nhân.
Cổ tay Hoắc Nhiễm run rẩy.
Con ngươi của cô co lại, tay vừa chạm vào, lại thấy ba chữ lớn.
…”Gửi Hoắc Nhiễm.”
Tim cô như thắt lại, đại não trống rỗng, ngơ ngác đứng đó nhìn phong thư, cảm giác như bầu trời sụp đổ, rơi vào vực sâu.
Một lúc sau, Hoắc Nhiễm cầm lấy bức thư, muốn mở ra xem, ngón tay vừa đụng vào bì thư, cô lại không bóc ra.
Hoắc Nhiễm kẹp phong thư vào trong sách. Cô nghiến răng, quai hàm bạnh ra, đôi mắt như hờn như oán.
Cô sẽ không mở ra. Người cũng chưa chết, đọc di thư làm gì.
Cả đời này cô không muốn nhìn thấy thứ kia.
. . .
Ngày hôm sau, Hoắc Nhiễm đi công tác, chuẩn bị lên tàu cao tốc. Đi sang thành phố bên mất khoảng hai tiếng đồng hồ, Hoắc Nhiễm tới nơi, lập tức đứng chờ xếp hàng.
Đi cùng cô còn có một người phụ trách khiêng camera, hôm qua Hoắc Nhiễm đã thêm WeChat của anh ta, hẹn hôm nay gặp mặt.
Đúng chín giờ, có người ở phía sau gọi tên cô.
“Hoắc Nhiễm, đi thôi.”
Hoắc Nhiêm quay đầu lại xem. Người này, Hoắc Nhiễm cũng biết.
Cô thật sự không ngờ Chu Hành lại ở đây. Ngày đó vô tình gặp mặt ở thôn Đường, Hoắc Nhiễm không để trong lòng, chỉ coi đó là tình cờ.
“Cậu… Chúng mình đi cùng nhau?” Hoắc Nhiễm hỏi anh ấy.
Chu Hành gật đầu, ôm túi đựng camera, cười nói: “Đúng vậy, mình là thực tập sinh mới của công ty.”
Hoắc Nhiễm còn muốn hỏi thêm, Chu Hành nhìn màn hình trước mắt, thúc giục, “Kiểm phiếu trước đi đã.”
Chu Hành là sinh viên nghệ thuật, học khoa nhiếp ảnh chuyên nghiệp, biết được Hoắc Nhiễm là thực tập sinh tại một tòa soạn ở thành phố Đồng, anh ấy cũng viết hồ sơ lý lịch, xin làm thực tập sinh.
Lúc này hai người làm việc cùng nhau, cũng là Chu Hành đề nghị.
Hoắc Nhiễm và Chu Hành cùng lên tàu, sau khi ổn định chỗ ngồi, Chu Hành lật chiếc bàn vuông ra, đặt bánh mì và sữa lên, còn có một ít đồ ăn vặt khác.
“Mình đoán chắc là cậu dậy sớm, chưa kịp ăn sáng, nếu đói thì ăn một chút.”
Chu Hành là người dịu dàng ôn hoà, hồi còn học trung học, mấy nữ sinh đều nhắc tới anh, nói anh chính là vị công tử nho nhã bước ra từ trong tiểu thuyết.
Diện mạo xuất chúng, khí chất ôn hòa, là một người tốt.
“Mấy năm qua cậu có khỏe không?” Chu Hành hỏi Hoắc Nhiễm.
Đến tột cùng cô đã xảy ra chuyện gì, Chu Hành không biết, càng thêm không rõ tình huống hiện tại của cô. Anh ngàn dặm tới thành phố Đồng, từ nam ra bắc, đều vì bù lại tất cả sai lầm trước kia.
Những chuyện lặt vặt khác không quan trọng.
Chu Hành nhìn thấy Hoắc Nhiễm ngồi bên cạnh anh, cảm giác chân thật tới mức khó có thể tin được.
“Rất tốt.” Hoắc Nhiễm gật đầu cười nói: “Ăn được ngủ được. Lúc mình rời đi, không có cơ hội nói lời tạm biệt với các cậu, mỗi lần nghĩ lại, mình cảm thấy rất hối hận.”
Quan hệ của Hoắc Nhiễm và Chu Hành không tệ, ban đầu có chút lạ lẫm, lúc sau nói mấy câu, cảm giác quen thuộc đã trở lại.
“Cũng thật trùng hợp, Tân Bạch và thành phố Đồng cách xa nhau như vậy, thế nhưng có thể thực tập cùng một chỗ với cậu. Cậu học đại học nào?” Hoắc Nhiễm chỉ có thể nghĩ tới lí do này.
Chu Hành cười cười, không trả lời.
Hoắc Nhiễm không ăn bánh mì Chu Hành mang tới, cô chỉ uống sữa, sau đó cùng anh ấy bàn bạc chuyện bản thảo lần này.
Có người nặc danh gửi manh mối cho tòa soạn bọn họ, nói rằng có một câu lạc bộ dưỡng sinh tên là Khang Ích Đường, thực chất bên trong chuyên cung cấp đường dây mại dâm.
Lần này yêu cầu phải thâm nhập vào sâu bên trong, Hoắc Nhiễm lại chưa từng có kinh nghiệm mấy chuyện này, cho nên cô có hơi thấp thỏm không yên.
Đây là nhiệm vụ khó khăn, nói trắng ra, đáng lẽ sẽ không rơi xuống đầu thực tập sinh như cô.
“Cậu cẩn thận chút.” Có vài giọt sữa chảy ra ngoài ống hút, rơi xuống cổ tay của Hoắc Nhiễm, Chu Hành nhìn thấy, lập tức lấy khăn lau tay cho cô. Hoắc Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, đã không thấy vết sữa nào trên tay nữa.
“Hoắc Nhiễm, cậu vẫn giống hệt như trước, thích uống sữa.” Chu Hành cười nói, dịu dàng như nước.
Mỗi sáng cô gái nhỏ lại phải uống sữa, miệng nhỏ mân mê, ánh sáng mặt trời xuyên qua, cả người cô trắng mềm như giọt sữa.
Giây phút đó, anh ấy cảm giác như có dòng sữa ngọt ngào chảy qua tim.
“Uống rất ngon.” Hoắc Nhiễm đưa một hộp cho anh ấy, “Cậu cũng thử xem.”
“Được.” Chu Hành gật đầu, nhận lấy.
Nửa tiếng sau, Hoắc Nhiễm ngủ tiếp. Đầu cô dựa vào cửa sổ, mặt trời bên ngoài chiếu sáng, chĩa thẳng vào người cô, Chu Hành đứng dậy, cẩn thận vén rèm. Anh lấy từ trong balo một chiếc gối đầu, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, gối sau gáy cô.
Ngủ như vậy sẽ dễ chịu hơn.
Chu Hành vẫn còn nhớ rõ, hồi còn học trung học, cô luôn nằm lên bàn ngủ trưa, mỗi lần như vậy, cổ đều đau nhức.
Anh nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt không hề di chuyển.
Chu Hành nghĩ, chắc là mấy năm qua, cuộc sống của cô rất tốt.