Beta: Quanh
Buổi sáng ngày hôm sau, Hoắc Nhiễmn thức dậy rất sớm. Lúc cô tỉnh dậy, Khương Nghiêu Xuyên vẫn đang ngủ, Hoắc Nhiễm cẩn thận chui ra khỏi người anh, cũng không quấy rầy tới anh.
Sau đó cô đi ra ngoài, muốn mua bữa sáng, trên đường gặp Du Ti Du và Thành Tranh, hai người đó đứng cạnh nhau, bầu không khí như muốn đóng băng.
Thành Tranh thấy Hoắc Nhiễm, cũng chưa nói gì, chỉ tiến lên giữ chặt tay cô, thản nhiên nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng.”
Hoắc Nhiễm sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã bị cô kéo đi. Trong homestay có bán đồ ăn sáng, Thành Tranh mua một ít, cùng Hoắc Nhiễm ngồi xuống bàn.
“Nghe nói bánh bao này ăn rất ngon, cậu mau nếm thử đi.” Thành Tranh đưa cho Hoắc Nhiễm, gật gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt.
“Chiên rất giòn, cũng rất thơm.” Du Ti Du đưa sủi cảo tới trước mặt Hoắc Nhiễm, giống như sợ bị rớt lại phía sau, chịu thua Thành Tranh.
“Mình…” Hoắc Nhiễm nhìn đống đồ ăn ở trước mặt mình, giống như một tòa núi nhỏ, nhìn trái nhìn phải, băn khoăn không biết làm sao.
“Nước ép xoài tươi mát.” Thành Tranh đưa cốc tới trước mặt Hoắc Nhiễm.
“Buổi sáng uống nước ép xoài làm gì.” Du Ti Du bưng cốc sữa đậu nành tới bên miệng Hoắc Nhiễm, nịnh nọt: “Uống sữa đậu nành đi, sữa đậu nành rất thơm.”
Tay anh vừa mới bưng qua, một bàn tay liền ngăn cản cốc sữa đậu nành của Du Ti Du.
Khương Nghiêu Xuyên lạnh lùng nhìn Du Ti Du, ngồi cạnh Hoắc Nhiễm.
“Lén ra ngoài làm gì?” Khương Nghiêu Xuyên chất vấn cô.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, phát hiện trên giường chỉ có mình anh, lúc ấy trái tim như ngừng đập, theo bản năng đứng dậy tìm người. Trong phòng không thấy, anh liền đi tới đây, vừa hay nhìn thấy người đàn ông này đưa đồ uống cho Hoắc Nhiễm.
“Không phải lén ra ngoài.” Hoắc Nhiễm lắc đầu, phản bác,”Em muốn ra ngoài mua bữa sáng.” Còn định mua một phần cho Khương Nghiêu Xuyên.
Ở đây có bốn người, vừa đủ thành một bàn, tám con mắt nhìn nhau, không khí có phần xấu hổ mất tự nhiên. Hoắc Nhiễm nhanh chóng phản ứng, đứng lên giới thiệu.
“Đây là Thành Tranh, đây là Du Ti Du, là bạn tốt kiêm bạn đại học của em.”
“Đây là Khương Nghiêu Xuyên.” Hoắc Nhiễm còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra gì hay, thôi thì đừng nói.
Khương Nghiêu Xuyên đảo mắt, dừng trên người Du Ti Du, con ngươi co lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh mắt này khiến Du Ti Du run lên, anh ấy ngượng ngùng cúi đầu, chậm rãi cắn bánh bao, không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện. Ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ, giống như vực sâu vô tận, muốn nuốt lấy người ta, Du Ti Du sợ tới mức không dám nói lời nào.
Chắc là người đàn ông kia có thù oán với ai đó.
Hoắc Nhiễm ghét ăn nhân bánh bao, lại lấy nhầm cái bánh nhân thịt, vì thế cô liền bỏ hết nhân thịt ra, để sang một bên, cũng không có ý định ăn. Khương Nghiêu Xuyên nhìn thấy, không khỏi nhíu mày, nói: “Hoắc Nhiễm, phải ăn hết.”
“Mỡ lắm, em không thích.” Hoắc Nhiễm nhỏ giọng nói thầm, ghét bỏ thịt mỡ.
Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô, cũng không nói chuyện, đôi mắt sắc bén, nhưng lại chưa nói gì. Hoắc Nhiễm mím môi, không muốn ăn thịt mỡ.
Hiện tại cô không còn sợ Khương Nghiêu Xuyên giống như trước kia, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn phục tùng nghe lời, có ý đồ muốn phản kháng.
“Anh ăn đi.” Hoắc Nhiễm thông minh đưa tới trước mặt anh, “Ăn thịt rất ngon, có thể nâng cao sức khỏe.” Cô thật lòng nói, “Cho nên về sau anh ăn nhân thịt, em ăn vỏ bánh.”
Khương Nghiêu Xuyên không còn cách nào. Anh không nói gì, gắp lấy miếng thịt, bỏ vào trong miệng, nhai hai miếng, trực tiếp nuốt xuống.
Hoắc Nhiễm nhìn anh, lén mỉm cười.
. . .
Kế hoạch ngày hôm nay là thu hoạch rau củ. Phía sau homestay có một khu vườn lớn, chia thành từng giống cây, rồi lại chia thành từng khu vực riêng biệt.
Mùa này không có nhiều cây cỏ, Hoắc Nhiễm nghĩ nghĩ, chắc bọn họ sẽ đi nhổ củ cải.
Bởi vì tuyết rơi, đi một đường, không tránh khỏi trượt ngã. Hoắc Nhiễm đi đứng không tốt, chỉ sợ dọc đường sẽ ngã, vừa đi vừa nhìn đường, cực kỳ cẩn thận.
Khương Nghiêu Xuyên nhìn thấy, trực tiếp đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, “Ngồi lên.”
Hoắc Nhiễm vui vẻ, không do dự nằm úp sấp trên lưng anh.
Khương Nghiêu Xuyên cõng Hoắc Nhiễm, nhưng vẫn ổn định vững vàng, giống như đi trên đất bằng, khiến Hoắc Nhiễm vừa khâm phục vừa cảm thán.
“Trước kia bọn anh lội qua nước, đạp băng nằm tuyết, đây vẫn chưa tính là gì.” Khương Nghiêu Xuyên nhắc nhở Hoắc Nhiễm, “Em phải rèn luyện thân thể cho tốt, nếu không với cái thân hình này, trong một phút đã bị bóp chết.”
Khương Nghiêu Xuyên nhớ vị chuyên gia kia từng nói, cô có tâm bệnh, sau này sẽ tạo thành thương tổn cho cơ thể, cho nên phải thường xuyên rèn luyện, tăng cường sức khỏe, đây là chuyện vô cùng quan trọng. Về sau có thời gian, anh sẽ thúc giục Hoắc Nhiễm rèn luyện, mặc kệ như thế nào, ít nhất thân thể cũng phải khỏe mạnh.
“Thật ra em rất khỏe.” Hoắc Nhiễm ghé vào lỗ tai anh, cười khanh khách, “Em sức lớn, trước kia tham gia đại hội thể thao, còn đứng thứ nhất bộ môn đẩy tạ, hơn nữa em cũng thường xuyên vận động.”
Dừng một lúc, cô muốn nói gì đó, lại gần bên tai anh, thấp giọng nói, “Chính em cũng hiểu, chỉ khi thân thể khỏe mạnh, ở trên giường mới…”
Hoắc Nhiễm còn chưa dứt lời, Khương Nghiêu Xuyên đã chặn ngang lời cô, “Hoắc Nhiễm, nếu em còn nói bậy, anh sẽ trực tiếp ném em xuống.”
“Không.” Hoắc Nhiễm vừa nghe, sợ tới mức ôm chặt cổ anh, không chịu buông tay, “Nếu anh thả em xuống, em sẽ ngã chết.”
Vườn rau xanh mướt, đủ loại rau dưa, dưới tiết trời mùa đông trông rất khác lạ.
Khương Nghiêu Xuyên muốn thả cô xuống, Hoắc Nhiễm lại không chịu động đậy.
“Đây là đôi giày em thích nhất, nếu đi đường, chắc chắn không thể đi đôi giày này được nữa.” Hoắc Nhiễm nắm chặt cổ anh, không chịu buông ra, cực kì đau lòng nhìn giày của mình.
“Bẩn thì… mua cho em đôi khác.” Khương Nghiêu Xuyên muốn buông tay, nhưng sợ cô ngã, chỉ có thể tiếp tục cõng.
“Thích nhất chính là thích nhất, cho dù có đôi khác giống y như vậy, cũng không thể quên đi đôi cũ.” Hoắc Nhiễm nói năng hùng hồn đầy lí lẽ.
“Nhổ cây củ cải kia đi, vừa to vừa trắng.” Hoắc Nhiễm lảng sang chuyện khác, chỉ vào vườn rau, thúc giục, “Mau, mau qua đó.”
Hoắc Nhiễm nằm trên lưng Khương Nghiêu Xuyên, nhổ lấy củ cải. Cô túm lấy cuống lá, vốn tay đã ngắn, còn bị bả vai Khương Nghiêu Xuyên chắn mất, Hoắc Nhiễm dùng sức giật giật, trông không khác gì trẻ con.
Khương Nghiêu Xuyên cũng không nói gì, cùng cô đi tới, cô nói làm gì thì làm theo.
“Nhổ củ cải cũng lười, cậu ta hỏng thật rồi.” Du Ti Du nhìn sang phía bên kia, răng nanh nghiến ken két, đống rau cỏ trong tay anh bị ép tới mức chảy nước.
Thành Tranh đứng ở bên cạnh, đang chọn lựa cải trắng, còn vô cùng nghiêm túc. Du Ti Du không nhịn được, lén nhìn cô một cái.
Cô vẫn đang xem cải trắng!
Mấy luống cải trắng kia đều giống nhau, rốt cuộc có cái gì đẹp, cô còn tỉ mẩn chọn lựa, giống như đang nghiêm túc tuyển ông xã.
Anh không khỏi nhớ tới tối hôm qua, sau khi Hoắc Nhiễm rời đi, Thành Tranh không thấy cô, nói không muốn đi tắm suối nước nóng nữa. Hai người đành thay quần áo, đi tới quán ăn gần đó, Du Ti Du mượn rượu lấy can đảm, uống hai chén, nói tất cả nỗi niềm trong lòng. Nào ngờ lúc quay đầu lại, phát hiện Thành Tranh đang ngồi uống rượu cùng một người đàn ông khác. Anh ta mặc vest, dáng vẻ chín chắn đạo mạo, đặc biệt ánh mắt trông rất đứng đắn, nhưng sâu bên trong, nguy hiểm như đang rình rập con mồi.
Du Ti Du khuyên Thành Tranh một câu, Thành Tranh còn nói với anh, “Không cần cậu quan tâm.”
Vì thế hai người chia tay trong không vui.
Lại có mấy cọng cải trắng bị nghiền ép trong tay Du Ti Du, tay anh đầy nước rau, lại nhìn hai người trước mặt đang anh anh em em nhổ củ cải, theo bản năng quay đầu lại, nhìn sang bên Thành Tranh.
Người đâu?
Du Di Du nhìn quanh vườn rau, không có ai, vì thế anh vứt mấy cọng rau xuống đất, nhanh chóng chạy đi tìm.
. . .
Thành Tranh ra khỏi WC, dặm lại son môi, trùng hợp nhìn thấy người quen.
Phó Duyệt đi đôi giày cao gót đế nhọn, trang điểm rất đậm, chuốt masscara đen xì, nhìn thoáng qua, trông không giống sinh viên chút nào.
Từ khi nhập học, Phó Duyệt luôn ngầm tranh đấu với Thành Tranh, nhưng chuyện gì Thành Tranh cũng có thể lấn át cô ta.
Trong bảng bình chọn, Thành Tranh được tôn vinh là hoa hậu giảng đường, mà Phó Duyệt chỉ xếp hạng hai, ngay cả thành tích học tập, Thành Tranh cũng đứng trước cô ta một bậc, cho dù có là đi thực tập, cô ta cũng bị Thành Tranh đánh bại.
Phó Duyệt ghét nhất là dáng vẻ hếch mặt lên trời, không coi ai ra gì của Thành Tranh, gì mà được mệnh danh là băng sơn mỹ nhân.
“Thật trùng hợp.” Phó Duyệt cười cười, cũng chưa nói gì, chỉ mới chào hỏi một câu, nhưng Thành Tranh không thèm nhìn cô ta, giống như người bên cạnh là không khí.
Phó Duyệt lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt ngập tràn lửa giận, xoay người đi ra ngoài, giày cao gót vang lên từng tiếng cốp cốp.
Bên ngoài có một người đàn ông chờ cô ta, mặt mũi khôi ngô sáng sủa, nhưng khóe miệng có vết bầm tím, nhìn cách ăn mặc có thể đoán được đây là công tử nhà giàu. Phó Duyệt thấy Thành Tranh đi ra, cố ý tiến lên, thân mật khoác tay người đàn ông kia.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Thành Tranh, vẻ mặt phức tạp. Khoảng thời gian trước, anh ta vẫn luôn theo đuổi Thành Tranh, nhưng người phụ nữ này luôn làm giá, anh không theo đuổi được, còn bị ăn đánh, phải vào cục cảnh sát.
Anh ta bật cười.
“Thằng nhóc kia đâu? Không ở đây sao?” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được nỗi hận giấu sâu dưới đáy lòng. Anh ta đã từng này tuổi, từ trước tới nay muốn cái gì đều được cái đó, còn chưa từng thất bại. Nhưng Thành Tranh là băng sơn mỹ nhân, không có thứ gì có thể đả động được cô, không chỉ như vậy, ngày đó còn bị người ta đánh.
Mà Du Ti Du từ xa đi tới, trong lòng giật thót, lập tức chạy lên trước, chắn Thành Tranh ở phía sau.
“Trần Kinh Châu, ngại lần trước bị đánh ít quá à?” Du Ti Du nhìn trên mặt anh ta vẫn còn vết bầm tím.
“Không phải tao, là mày.” Trần Kinh Châu cười lạnh.
Lần này anh ta không hề lo lắng, người nhà họ Trần không dễ chọc, lần trước anh ta sơ ý, mới có thể bị thằng nhóc này đánh, nhưng lúc này có nhiều người bên cạnh, anh ta không sợ.
Anh ta cũng không ngại làm lớn chuyện, người nhà họ Trần bao che anh ta, hôm nay anh ta muốn thằng nhóc này nếm chút đau khổ.