• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Ông bà nội đã làm sẵn một bàn đồ ăn lớn. Tay nghề của bà nội rất tốt, nấu ăn thành thục, cũng làm một ít món Âu, tràn đầy một bàn, nhìn mà không nhịn được muốn động đũa.

Ngồi xe lâu như vậy, đã sớm vừa đói vừa mệt, ăn cơm xong, mọi người tự về phòng nghỉ ngơi.

Ngày mai chính là Tết trừ tịch.

Hoắc Nhiễm ở trong phòng, đang xem tin tức. Bài báo lần trước cô viết, độ chú ý không cao, sau khi chuyện ngược đãi trẻ em này được minh oan, rất ít người nguyện ý đọc.

Chửi mắng xong rồi, chuyện sau này chú ý làm gì?

Dù sao cũng đã từng kịch liệt chỉ trích, lúc này cộng đồng mạng không muốn thừa nhận sai lầm của mình.

Có người nói thầy giáo tự biên tự diễn, cũng có người nói ông cấu kết với nhà báo, dìm chuyện xấu của mình xuống, chỉ có rất ít người tin tưởng ông không làm gì sai, ông bị oan.

Tình huống như vậy, Hoắc Nhiễm đã sớm nghĩ tới.

Cô chỉ là người trung gian, giúp sự thật được truyền bá ra ngoài, về phần sau này thế nào, cô không thể khống chế. Chuyện cần làm, cô đều đã làm.

Cái cô cần chính là sự thật, không thẹn với bản thân.

Hoắc Nhiễm mở nhóm chat, chạy ra bên ngoài, chụp phong cảnh ở đây gửi cho Du Ti Du và Thành Tranh.

“Nhất định các cậu phải tới đây một chuyến.” Hoắc Nhiễm khen không ngớt, “Lúc này đang là mùa xuân, cảnh vật rất đẹp.”

Hai người kia chỉ seen không rep.

Hoắc Nhiễm mím môi, cảm thấy một mình nói chuyện thật buồn chán. Hai người họ vẫn im lặng, tưởng chừng như thời gian ngừng lại.

Hoắc Nhiễm cảm giác không đúng, nếu cứ như vậy thì e rằng hai người họ sẽ biến thành khối băng, cô không nhịn được muốn giảng hòa.

“Mình có chụp cảnh thác nước, các cậu nhìn đi.” Hoắc Nhiễm đi ra ngoài, phải khom người qua hai khúc cua, cẩn thận xuống dốc, mãi mới tới chỗ thác nước. Cô hít sâu một hơi, cười nói: “Không khí rất trong lành.”

Hoắc Nhiễm trò chuyện với họ, miêu tả cảnh vật nơi đây, không khác gì hướng dẫn viên du lịch. Không biết qua bao lâu, hai tảng băng đã hoàn toàn biến thành hai hầm băng, cũng không biết có đang nghe cô nói hay không. Hoắc Nhiễm chỉ có thể thở dài, không nói chuyện nữa.

Vì thế cô nói “Tạm biệt”, tắt điện thoại.

Ba người họ quen nhau đã lâu, mặc kệ thế nào cũng là bạn bè, Hoắc Nhiễm không muốn họ khó xử.

Chuyện của hai người họ… cô cũng không muốn can thiệp.

Hoắc Nhiễm vừa đi vừa nghĩ, nghiến răng ken két. Đúng là đáng ghét, lớn vậy rồi còn giận dỗi giống hệt trẻ con.

Mà lúc này, có một cô gái đang chụp ảnh phong cảnh, chụp xong, cô ấy mở màn hình xem lại.

Đột nhiên cô ấy nhìn thấy cái gì đó.

Cô ấy vô tình chụp phải sườn mặt người ta, vô cùng quen thuộc, thế nên phóng to màn hình ra, nhìn sát thật kĩ.

Nhìn một lúc, cô ấy cau mày, không rõ ràng lắm, vì thế gửi ảnh vào nhóm chat lớp cao trung (cấp 3).

“Vô tình chụp được, trông thật giống Hoắc Nhiễm.”

Ảnh gửi chưa được một phút, nhóm chat liền náo loạn.

“Mẹ nó, thật giống!”

“Đây là đâu vậy? Y Viện, không phải cậu đang đi du lịch à, sao lại chụp được?”

“Không phải giống, chính là cậu ấy.”

Rất nhanh, có một người tên Chu Hành nhắn tin riêng cho Y Viện…

“Cho mình xin địa chỉ.”

. . .

Hoắc Nhiễm vừa đi lên cầu, tay đã bị nắm chặt.

“Đi đâu vậy?” Khương Nghiêu Xuyên lạnh giọng hỏi, anh túm Hoắc Nhiễm tới phát đau.

“Sao lại chạy loạn?” Càng lúc giọng anh càng lạnh.

Vừa rồi ngồi nói chuyện với ông bà nội, sau đó quay về phòng sắp xếp đồ, lúc tới phòng Hoắc Nhiễm tìm cô, lại không thấy cô đâu. Anh ra ngoài sân tìm một vòng cũng không thấy, vì thế đành ra ngoài tìm.

“Đâu có chạy loạn.” Hoắc Nhiễm lắc đầu, giải thích, “Em đi qua kia xem thác nước.”

Tay cô bị Khương Nghiêu Xuyên nắm chặt, bàn tay to bao phủ lấy bàn tay cô, lòng bàn tay thô ráp, cọ vào da thịt cô.

“Lần sau ra ngoài phải nói với anh.”

Anh sợ rằng mình không thể bảo vệ cô cho tốt, vậy nên giây phút không thấy cô, Khương Nghiêu Xuyên liền luống cuống.

“Muốn xem thác nước thì đi với anh.”

Tay cô lạnh lẽo, Khương Nghiêu Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve, lại thấy cô mặc quần áo mỏng manh, liền lấy áo khoác của mình choàng cho cô.

“Tuy ở đây không lạnh như ở nhà, nhưng vẫn phải mặc nhiều quần áo.” Khương Nghiêu Xuyên cứng giọng, nhưng động tác trên tay nhẹ hơn không ít.

Hoắc Nhiễm mặc áo anh vào, lẳng lặng nhìn anh, không nói một lời.

Cô nhớ năm đó anh dẫn cô tới thành phố Đồng, cả người cô lạnh run, lúc sau anh mới phát hiện có gì đó không thích hợp, sau đó hỏi cô có lạnh hay không.

Lúc đấy Hoắc Nhiễm vẫn còn hoảng sợ, không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, liền lắc đầu nói không lạnh.

Anh “Ồ” một tiếng, không nói gì thêm.

Khương Nghiêu Xuyên dừng động tác, thấy Hoắc Nhiễm đang nhìn anh, liền hỏi: “Sao vậy?”

“Trước kia anh đối xử với bạn gái cũ rất tốt đúng không?” Cô bình tĩnh hỏi, thậm chí còn hơi tò mò, “Cũng bảo vệ cô ấy đúng không?”

Nắm tay cô ấy, cùng cô ấy đi chơi.

Tuy Hoắc Nhiễm từng hỏi dò mẹ, mẹ nói anh không có bạn gái, trước kia cũng chưa từng thầm thương trộm nhớ ai. Nhưng thời buổi nào rồi, có bạn gái còn cần phải nói với phụ huynh, anh cũng đã gần ba mươi tuổi, chắc cũng có mấy người bạn là nữ… Hoắc Nhiễm hiểu.

Khương Nghiêu Xuyên dừng một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, còn đối xử tốt hơn cả với em.”

Anh nói xong, làm như vô tình nhìn Hoắc Nhiễm, xem phản ứng của cô.

Hoắc Nhiễm trừng mắt nhìn, quả nhiên mình nghĩ đúng, anh gạt mẹ, có bạn gái. Nhưng đã là chuyện cũ, cô sẽ không để ý.

Thấy Hoắc Nhiễm coi như không có gì, Khương Nghiêu Xuyên bại trận, “Lừa em thôi, sao anh có thời gian quen bạn gái được?”

Trong giới nhà giàu, mười tám, mười chín tuổi đã có mấy người phụ nữ, đây là chuyện rất bình thường, thiếu gia có tiền có quyền, nhiều người muốn trèo lên giường.

Nhưng gia đình Khương Nghiêu Xuyên hoàn toàn khác, chính anh cũng giữ bản thân mình trong sạch. Hơn nữa sau này vào quân đội, càng không có khả năng xảy ra chuyện gì.

“Giờ muốn về hay đi xem thác nước?” Khương Nghiêu Xuyên hỏi cô.

“Không khí bên ngoài rất tốt, em muốn đi dạo, chờ trời xẩm tối rồi về.” Hoắc Nhiễm hít sâu một hơi, đi sang bờ sông đằng kia.

Tay cô có hơi lạnh, trộm nhét vào túi áo Khương Nghiêu Xuyên, cả người dán lên người anh. Thân thể đàn ông nóng hổi, sờ vào mà nóng phỏng tay, nháy mắt khí lạnh trên người cô đã bị xua tan.

Hoắc Nhiễm cảm giác cả người Khương Nghiêu Xuyên cứng lại.

Đôi mắt cô lóe lên, cười nói: “Khương Nghiêu Xuyên, anh không biết rụt rè gì cả.”

Cô mới chạm vào anh một cái, anh đã ‘hứng’ lên, hơn nữa lúc này đang ở bên ngoài.

“Hoắc Nhiễm, nếu em còn muốn đi bộ…” Anh thấp giọng nói, ngăn chặn không cho cô lộn xộn, “Thì đừng tùy tiện chạm vào thắt lưng của đàn ông.”

Nơi này rất mẫn cảm, bàn tay cô lại nhỏ bé mềm mại, nhẹ nhàng sờ một cái, toàn thân đều nóng bừng bừng.

“Nhưng mà lạnh lắm.” Hoắc Nhiễm không chịu buông tay ra.

Khương Nghiêu Xuyên cắn răng, nhịn một chút, để tay cô dịch lên ngực anh, dính sát vào nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim đập của anh.

Hoắc Nhiễm càng ngày càng ỷ được chiều mà kiêu.

. . .

Đêm ba mươi Tết, người một nhà quây quần ăn tất niên.

Hoắc Nhiễm thể hiện sở trường của mình, cô và Khương Nghiêu Xuyên ở phòng bếp, muốn làm mấy món ăn.

“Anh Khương, không thể chỉ mỗi mình em làm, anh cũng phải làm.”

Cô đưa chảo và xẻng cho anh, nói: “Tất cả mọi người đều xuống bếp, không thể để anh cái gì cũng không làm.”

“Anh làm không ăn được.” Khương Nghiêu Xuyên rửa ray, cầm lấy chảo và xẻng, trả lời cô.

“Không làm khét là được.” Hoắc Nhiễm xoa tay, “Đã năm năm anh không về, ông bà nội rất nhớ anh, nếu anh làm đồ ăn cho ông bà, họ sẽ rất vui vẻ.”

“Thân thể ông bà nội không tốt, anh sợ họ gặp chuyện không may.” Anh nói cũng quá mức nghiêm trọng.

Hoắc Nhiễm không khỏi tò mò, rốt cuộc anh làm khó ăn tới mức nào.

“Em có thể lấy thân thử độc.” Hoắc Nhiễm kiên định gật đầu.

Khương Nghiêu Xuyên không chịu được cô, đành phải lên mạng search menu, miễn cưỡng động thủ.

“Lần đầu tiên được đón giao thừa với anh, tâm tình rất tốt.” Hoắc Nhiễm đứng cạnh anh, vừa nói vừa cười.

Vừa hay bà nội Khương đi tới.

“Bà nội.” Hoắc Nhiễm vẫy tay với bà, “Anh Khương làm sườn xào chua ngọt, bà mau tới nếm thử xem.”

Hoắc Nhiễm lấy đũa gắp một miếng sườn, cho vào bát nhỏ, đưa cho bà nội Khương, ý bảo bà nếm thử chút.

Bà nội Khương có hơi bất ngờ, cháu trai của bà chưa bao giờ nấu ăn.

“Có cháu đứng bên chỉ đạo, hương vị cũng không tệ lắm, anh Khương là hạt giống tốt, cháu có thể bồi dưỡng.” Hoắc Nhiễm cười vỗ bả vai anh.

Bà nội Khương khỏe mạnh, cắn thịt sườn không thành vấn đề, gia vị chua ngọt thấm đẫm, bà ăn xong, liên tục gật đầu.

“Không tồi, rất ngon. Bà mang cho ông già của bà nếm thử.” Bà nội Khương gắp thêm một miếng, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn Khương Nghiêu Xuyên.

“Đúng rồi, mẹ cháu bảo cháu có bạn gái, bao giờ mang tới cho bà nội nhìn xem?” Vừa nói với Đào Mẫn vấn đề này, Đào Mẫn vui vẻ ra mặt, nói Khương Nghiêu Xuyên có bạn gái.

Bà nội Khương nghĩ, nếu phụ huynh đã biết, chắc chắn sẽ mang tới đây, nói không chừng bà sắp có cháu dâu.

Khương Nghiêu Xuyên còn chưa kịp nói, Hoắc Nhiễm đã mở miệng, “Nếu anh ấy mang bạn gái về, bà sẽ thích cô ấy, không thích Nhiễm Nhiễm nữa phải không?”

“Sao có thể giống nhau được?” Bà nội Khương không khỏi cười nói: “Nhiễm Nhiễm nhà ta mãi là bảo bối của bà.”

Ông bà Khương chỉ có một đứa con duy nhất là Khương Hải Diệp, một người cháu Khương Nghiêu Xuyên, ông bà đã chờ đợi nhiều năm, ngóng trông có đứa cháu gái.

Thật vất vả mới có Hoắc Nhiễm, lại ngoan ngoãn như vậy, bà nội coi cô như cháu ruột của mình từ lâu.

“Nếu bạn gái của anh ấy không tốt, liệu bà có không hài lòng không?” Hoắc Nhiễm kéo tay bà, hỏi.

“Bà không quan tâm.” Bà nội Khương nói, “Khương Nghiêu Xuyên thích con bé là được, chắc chắn đó là đứa bé ngoan, chỉ cần nó thích, bà nội liền hài lòng.”

Bà nội Khương là người văn minh tiến bộ.

Mặc kệ như thế nào, Hoắc Nhiễm nghe rất vừa lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK