Rõ ràng nhất chính là, Triệu Ký càng chăm tới. Trừ bỏ hắn cùng Ngô thứ sử thường xuyên tự mình tới cửa, trong khoảng thời gian này Cố Huyền thu được thư tín cũng nhiều hơn rất nhiều.
Cố Hoài Chi nhịn không được hỏi Cố Huyền: "Hiện giờ tình thế nghiêm trọng sao?"
Cố Huyền hừ lạnh, ném thư trong tay lên bàn, tức giận nói: "Ngươi nói đi? Năm đó Võ Đế hạ lệnh thu thuế từ hải tử 3 tuổi bị khẩu tru bút phạt như thế nào? Vết xe đổ không xa, lúc này mới qua bao lâu, lại tới một lệnh như vậy? Nói thật, nếu không phải người Hồ thật sự đáng giận, ngay cả tiền vật ta cũng không nghĩ quyên! Đám đại thần trong triều cũng thật là, không biết khuyên sao?"
Chính mình chủ động đào hố nhảy xuống, hoàng đế này sợ không phải là kẻ ngốc đi!
Trên thực tế, Cố Huyền thật đúng là oan uổng các đại thần. Đương nhiệm Thừa Tướng Từ Quý Lăng cùng hoàng đế liều mạng hồi lâu, nhưng vẫn không thể làm hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hiện tại đã cáo ốm không ra, hiển nhiên cũng bị tao thao tác của hoàng đế làm tức giận không nhẹ.
Trọng điểm là hoàng đế người ta còn cảm thấy chủ ý này thật tốt, hiện tại không phải đã đánh thắng sao, lửa sém lông mày thuận lợi giải quyết, lại qua hai năm nguyên khí triều đình khôi phục, lại đem chính lệnh này huỷ bỏ không phải được sao?
Cố Huyền tức chính là điểm này, tất cả bá tánh đều bị hắn soàn soạt xong rồi, hắn đắc chí, không nhận thấy được sự tình nghiêm trọng. Thay đổi xoành xoạch, triều đình uy tín không bằng trước, thật là thần tiên cũng cứu không được.
"A công đừng tức giận, thân mình hỏng thì không đáng giá." Cố Hoài Chi nhanh thuận khí giúp Cố Huyền, thấy Cố Huyền hết giận, mới nhỏ giọng hỏi, "Gần đây thôn trang chúng giống như cũng nhiều ra một ít người, như vậy xem ra, tình thế Ninh Châu có phải hay không cũng không thật khéo?"
Cố Huyền nghiêng đầu nhìn Cố Hoài Chi, không tỏ ý kiến, trầm mặc một lát mới hỏi lại hắn: "Ngươi thấy thế nào?"
Kỳ thật trong lòng Cố Hoài Chi còn có rất nhiều suy nghĩ, chỉ là khả năng quan quá sắc bén, sợ nói ra bị Cố Huyền đè lại hành hung.
Tuy rằng mặt ngoài tính tình Cố Huyền vẫn khá tốt, ngày thường đặc biệt sủng Cố Hoài Chi, nhưng vì bảo hiểm, Cố Hoài Chi vẫn mở miệng cho chính mình muốn bùa hộ mệnh, "Nếu con nói, a công không được tức giận, cũng không thể con!"
Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Hoài Chi biểu hiện như vậy, Cố Huyền lập tức hứng thú, nhướng mày nói: "Được, ta đáp ứng. Nói xem, ngươi có cao kiến gì, còn lo lắng ta nghe xong đánh ngươi?"
Cố Hoài Chi trộm nhìn sắc mặt Cố Huyền, sau đó lấy giấy bút trên án thư, trên giấy phân ra triều đình, bá tánh cùng thế gia, trong miệng còn giải thích nói: "Tình thế hiện giờ, triều đình lại lần nữa tăng thuế má, bá tánh bất kham gánh nặng, bán ruộng, bán đất, bán nhi bán nữ vô số kể, càng có rất nhiều bá tánh không có ruộng đất dìu già dắt trẻ tìm kiếm sự che chở của thế gia."
Cố Hoài Chi vừa nói, vừa biểu thị quan hệ của "Bá tánh" và "Thế gia" trên giấy, sau đó lại phân tích, "Thế gia địa vị cao, đồng ruộng trên danh nghĩa đại bộ phận được miễn thuế, một khi bá tánh trở thành tá điền hoặc là bộ khúc nô tỳ của thế gia, liền trở thành ẩn hộ. Ẩn hộ nhiều, ở bá tánh có tịch ít, thuế má mà triều đình có thể thu được tự nhiên cũng càng ngày càng ít. Vì thế, triều đình quốc khố hư không tiếp tục tăng thuế, kết quả chỉ có thể dẫn tới càng nhiều bá tánh trở thành ẩn hộ. 3 phương này, trừ bỏ thế gia được lợi, triều đình cùng bá tánh đều là có hại."
Sắc mặt Cố Huyền vô cùng vi diệu, nhìn không ra hỉ nộ, hơi thở cả người phát ra lại khiến Cố Hoài Chi nhịn không được rụt rụt cổ, thành thành thật thật mà khoanh tay đứng một bên, cúi đầu không dám lại mở miệng.
Thật lâu sau, Cố Huyền mới hỏi: "Ngươi cảm thấy, thời cuộc hiện giờ không xong, giang sơn sắp rách nát, là thế gia có lỗi?"
Cố Hoài Chi nhược nhược trả lời: "Cũng không phải tất cả lỗi đều là của thế gia, nhưng thế gia cũng muốn chịu trách nhiệm nhất định."
Cố Huyền bỗng nhiên cười, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Hoài Chi, sắc bén hỏi lại: "Nếu không có thế gia trợ giúp hoàng thất quản lý triều chính, thiên hạ này nói không chừng càng loạn! Trăm ngàn năm qua, địa vị của thế gia luôn luôn được tôn sùng, chịu vạn người kính ngưỡng, hiện giờ như thế nào ngược lại thành tội lỗi?"
Cố Hoài Chi nhấp nhấp miệng, thấy Cố Huyền không giống như là thật sự tức giận, tiếp tục biện giải nói: "Địa vị của thế gia chân chính đạt tới đỉnh, cũng bất quá là chuyện mấy trăm năm này. Khi Tiên Tần bách gia thay phiên lên sân khấu, trong triều có nông dân một bước lên trời cũng không phải không có. Thế gia tuy quý, cũng không giống hiện giờ nắm toàn bộ quyền to của triều chính như vậy."
"Vậy ngươi cảm thấy vì sao thế gia có thể có địa vị hôm nay?"
Cố Hoài Chi không chút do dự nói năm chữ: "Cửu phẩm công chính chế."
Cố Huyền bỗng nhiên cười, rồi sau đó lại thở dài, không biết là vui hay buồn, buồn bã nói: "Năm đó năng lực của sĩ tộc kiểu gì xuất chúng, người ngăn cơn sóng dữ ùn ùn không dứt, mới đổi lấy hiện giờ địa vị của sĩ tộc cao không thể phàn. Lại chưa từng nghĩ, nhiều thế hệ truyền xuống, không ít con cháu thế gia lại là một đám ăn uống tinh tế tỉ mỉ, ham hưởng thụ, tuy phong lưu, lịch sự tao nhã, lại không có khả năng trị thế. Thật là đáng buồn!"
Cố Hoài Chi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng hỏi Cố Huyền: "Ngài không tức giận sao?"
"Ta có cái gì để tức giận?" Cố Huyền thấp thấp cười, xoa xoa đầu Cố Hoài Chi, cảm thán nói, "Ngươi có thể phát hiện ra tệ đoan này, a công rất vui mừng. Địa vị của thế gia được tôn sùng mấy trăm năm, chịu qua nhiều phê bình đó thôi, hiện giờ không phải vẫn rất tốt? Nước chảy hoàng triều, thế gia làm bằng sắt, cũng không phải tùy tiện nói mà thôi."
"Luôn sẽ có người nghĩ ra chính sách ứng đối." Cố Hoài Chi sờ mũi, nhỏ giọng nói thầm.
Cố Huyền lỗ tai rất linh, nghe rõ Cố Hoài Chi nói, lại cười, "Chi sách ứng đối? Chỉ cần một ngày thế gia còn ở, hoàng thất phải dựa vào thế gia thống trị triều chính, muốn áp chế thế gia, hừ, dĩ vãng không phải không ai trải qua, kết quả thế nào? Thế gia vẫn cao cao tại thượng, mà vương triều của đối phương sớm đã hôi phi yên diệt."
Cố Hoài Chi trong lòng nói biện pháp vẫn phải có, học qua lịch sử đều biết, chế độ khoa cử chính là gông xiềng hoàn toàn trị phục thế gia, từ sau khi khoa cử hưng khởi, thế gia liền chậm rãi xuống dốc, không còn vinh quang như trước.
Nhưng ngại với thân phận, Cố Hoài Chi ngay cả nhắc cũng không thể nhắc đến chuyện khoa cử, nếu không, dù tính tình Cố Huyền lại tốt thế nào, sợ là cũng sẽ thật sự tức giận.
Vì thế, Cố Hoài Chi đành xả lại đề tài, "Kỳ thật thế gia cũng đồng dạng là người bị hại. Chiến sự xảy ra, sĩ tộc sẽ là bên đứng mũi chịu sào chịu loạn quân công kích. Đều nói thà làm thái bình khuyển, không làm loạn thế người, dưới đao cũng không phân sĩ thứ." . ngôn tình sủng
Cố Huyền yên lặng gật đầu, trầm giọng nói: "Đúng vậy, năm đó binh qua nổi lên bốn phía, Cố thị thương vong hơn ngàn người. Nếu có thể có một thế đạo an ổn, chẳng sợ làm thế gia thoái nhượng vài bước, giao ra một chút ích lợi, ta cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ tiếc, không có minh chủ, ta cũng chỉ có thể cầu tự bảo vệ mình."
Cố Hoài Chi cũng trầm mặc, mỗi người đều có bất đắc dĩ, thế đạo này chính là đồ phá hoại như vậy.
Khi tổ tôn hai người đang lâm vào không khí nghiêm túc, bỗng có tôi tớ tới báo, nói là lại có thư từ Vân Châu truyền đến.
Cố Hoài Chi chớp chớp mắt, thuận tiện phun tào: "Không cần phải nói, khẳng định lại là Triệu sứ quân gởi thư. Đều đã ba năm, hắn cũng thật có kiên nhẫn."
Cố Huyền cười mà không nói, mở ra thư từ nhìn kỹ, nhịn không được nhướng mi.
Cố Hoài Chi thò lại gần vừa thấy, ôm mặt cười nói: "Xem ra Triệu sứ quân đối với chính mình rất có tin tưởng, lúc này không thỉnh ngài qua hỗ trợ, ngược lại mời ngài qua nhìn bộ dáng an ổn của Vân Châu hiện giờ?"
"Hắn thống trị bá tánh xác thật có một tay, thật muốn luận lên, Ngô sứ quân của Ninh Châu chúng còn không bằng hắn."
Cố Hoài Chi gật đầu: "Co được dãn được, không thèm để ý ánh mắt người khác, điểm này Ngô sứ quân xác thật không bằng hắn. Rốt cuộc Ngô sứ quân xuất thân thế gia, không phóng được."
"Kia bất quá là bởi vì Ngô sứ quân không có hùng tâm tráng chí bằng Triệu sứ quân thôi." Cố Huyền nhàn nhạt mở miệng, thuận tiện sửa đúng đánh giá của Cố Hoài Chi đối với Triệu Ký, "Năm đó ngươi nói Triệu Ký là nhân tài. Hiện tại tới xem, hai chữ kiêu hùng càng thích hợp hắn."
Cố Hoài Chi gật đầu, lại nhịn không được líu lưỡi, "Lá gan vị này cũng thật lớn, cha mẹ hắn đều ở kinh thành, nếu thật muốn có động tĩnh gì, theo tính tình vủa vị ngồi trên long ỷ kia, còn không được diệt mãn môn Triệu gia."
"Vậy hắn sợ là cầu mà không được." Cố Huyền hừ lạnh một tiếng, thấy Cố Hoài Chi mờ mịt, lại bổ sung một câu, "Mẹ đẻ hắn ở Triệu gia nhận hết tra tấn mà chết, mẫu tộc cũng bị một nhà vợ kế hãm hại. Tuy rằng trước mặt người khác hắn làm đủ bộ dáng hiếu tử, nhưng theo tính hắn, Hoàng Thượng thật muốn diệt mãn môn Triệu gia, hắn chỉ có vỗ tay tỏ ý vui mừng."
Cố Hoài Chi nháy mắt đã hiểu, lại là một tiểu đáng thương nhận nỗi khổ của tranh đấu trong hậu. Như vậy tới xem, trong kinh người có thể kiềm chế hắn căn bản không có, trách không được hắn ở trước mặt Cố Huyền cơ bản không che giấu dã tâm chính mình.
Cố Huyền còn hỏi Cố Hoài Chi, "Như thế nào, ngươi xem trọng Triệu Ký? Thật muốn so sánh, Kỳ Đông Vương là hoàng thúc của bệ hạ, trên danh nghĩa chiếm ưu thế. Lương Túc binh hùng tướng mạnh, thực lực cũng mạnh hơn Triệu Ký, ngươi lại nhìn trúng Triệu Ký?"
Cố Hoài Chi không khỏi bĩu môi, "Thực lực của Lương Túc xác thật cường đại, nhưng mà lần trước người Hồ xâm phạm biên giới, hắn rõ ràng có năng lực đi cứu, lại vì bảo tồn thực lực không ra tay, chỉ bằng điểm này, cũng đủ làm người trong thiên hạ xem thường hắn."
"Vậy còn Kỳ Đông Vương?"
Nhắc tới cái này Cố Hoài Chi càng muốn phun tào, từ trong thư phòng cầm ra bản đồ, chỉ vào đất phong của Kỳ Đông Vương nói: "Ngài xem, đất phong của Kỳ Đông Vương ở Bình Châu, chỗ phương nam. Mấy năm nay con đọc sách sử, tổng kết tình hình chiến đấu của các Đại vương triều, sau đó phát hiện, trăm ngàn năm nay, thuận lợi Bắc phạt, hoàn thành đại nhất thống, một cái cũng không có! Chỉ bằng điểm này, Kỳ Đông Vương còn chưa lên sân khấu cũng đã thua!"
Cố Huyền té xỉu, trăm triệu không nghĩ tới Cố Hoài Chi còn có lý do làm người dở khóc dở cười như vậy, mấu chốt là nghe cũng thật có chuyện như vậy. Kết quả là, ý nghĩ của Cố Huyền cũng bị Cố Hoài Chi mang trật, chần chờ nói: "Đại khái là, phong thuỷ bên kia không tốt?"
Vấn đề phong thuỷ Cố Hoài Chi cũng không hiểu biết, nhưng theo hắn biết, mấy ngàn năm phong kiến lịch sử Trung Hoa, thành công bắc phạt hoàn thành đại nhất thống, liền một cái, đó chính là Minh triều Chu Bát Bát. Kỳ Đông Vương đại khái là không có cái mệnh này.
Vừa phân tích như vậy, thật đúng là Triệu Ký đáng tin cậy nhất. Cộng thêm Triệu Ký lời nói khẩn thiết thành khẩn, cuối cùng Cố Huyền đánh nhịp: Đi Vân Châu!