Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện tiểu muội Từ gia, ngay cả Cố Huyền cũng không biết. Sau khi Cố Hoài Chi trưng cầu ý kiến của Từ thị, trộm nói chuyện này cho Cố Huyền. Cố Huyền cũng rất kinh ngạc, trăm triệu không nghĩ tới việc năm đó thế nhưng còn có xảy ra chuyện nghe rợn cả người như vậy.

Chẳng sợ đã tức giận qua một lần, lúc Cố Hoài Chi thuật lại chuyện này với Cố Huyền vẫn là một bụng hỏa, nhịn không được mắng: "Thật là một tên khốn, nói hắn là súc sinh đều là vũ nhục súc sinh. Hôn nhân vốn là việc tốt của hai họ, nào có chuyện nói không thành liền phải muốn mạng của người ta? Tên khốn này vẫn là thứ bắt nạt kẻ yếu, có bản lĩnh thì phát hỏa với lão thái gia Từ gia đi, lén lút tính kế tính mạng của cô nương yếu đuối tính là bản lĩnh gì?"

Thấy ánh mắt không tán thành của Cố Huyền, Cố Hoài Chi hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa ghét bỏ nói: "Tưởng tượng đến mặt hàng như vậy vẫn là hoàng đế, thật là làm người ghê tởm, cái phá Hưng Triều này, nhân lúc còn sớm đóng cửa cho xong việc!"

Cố Huyền suy nghĩ một lát, lại bày bàn cờ ra.

Nhiều năm tiếp xúc như vậy, Cố Hoài Chi phi thường rõ ràng, mỗi khi đụng tới chuyện khó giải quyết, Cố Huyền đều sẽ lấy ra bàn cờ tự mình đánh với mình một ván cờ

Vừa thấy Cố Huyền bắt đầu hạ cờ, Cố Hoài Chi liền rõ ràng hiện tại hắn cũng không có manh mối, phỏng chừng tính toán phía trước lại muốn lật đổ làm lại.

Thấy Cố Huyền do dự, lộ ra vẻ khó xử, Cố Hoài Chi lại không khỏi tò mò, bất quá là xả ra một cọc chuyện cũ năm xưa, đối với hiện tại đã đạt thành chung nhận thức cũng không có hại, vì sao a công sẽ vẻ mặt khó xử?

Cố Hoài Chi thử dùng tư duy của Cố Huyền tới suy xét vấn đề này, lại vẫn nghĩ ra hiện tại Cố Huyền rốt cuộc rối rắm cái gì.

Đợi hồi lâu, quân đen trên bàn cờ đã chiếm thượng phong sắp thắng, Cố Hoài Chi mở miệng đánh gãy Cố Huyền ý nghĩ, nhẹ giọng hỏi: "A công tính toán cùng ông cậu hợp tác, đợi thời cơ chín muồi sẽ nội ứng ngoại hợp trợ Triệu sứ quân bắt lấy kinh thành. Theo tác phong hành sự của a công, tự nhiên muốn để toàn bộ công lao của chuyện này cho ông cậu. Từ phương diện này tới xem, trong lòng ông cậu hận ý không ngừng, nghĩ đến nếu một ngày lật đổ Hưng Triều, lập tân triều sẽ càng có lợi. Không biết vì sao a công lại khó xử như thế?"

Cố Huyền nhìn Cố Hoài Chi một lát, lực chú ý vẫn đặt trên bàn cờ, suy nghĩ cặn kẽ một phen, cờ trắng ở trong tay hồi lâu rốt cuộc dừng trên bàn cờ.

Cố Hoài Chi tức khắc lộ ra kinh ngạc, vừa rồi quân đen rõ ràng thắng cục đã định, lại không nghĩ đến sau khi quân trắng hạ xuống, thế cục thế nhưng lật chuyển.



Cố Huyền thấy thế, chỉ nhàn nhạt nói: "Không tới một khắc cuối cùng, ngàn vạn không thể vọng kết luận. Chuyện cũ của ông cậu ngươi, chính là biến số không xác định trên bàn cờ, có khả năng có lợi với chúng ta, cũng có khả năng sẽ làm chúng ta tính toán trở thành công dã tràng, tự nhiên muốn cẩn thận suy tư một phen."

Cố Hoài Chi khó hiểu, "Ý tứ của a công, chẳng lẽ ông cậu còn muốn hại chúng ta?"

"Thế thì không phải." Cố Huyền tiếp tục đặt cờ, "Chẳng qua thân thích là thân thích, lợi và hại vẫn phải rõ ràng. Ta là gia chủ Cố thị, ở trên đại sự, tự nhiên phải vứt bỏ tình cảm cá nhân, công chính xử lý vấn đề. Ông cậu ngươi cũng là một nhân vật lợi hại, ta tin tưởng khi hắn vào kinh đã làm chuẩn bị vạn toàn, nhưng người một khi cảm xúc mất đi khống chế, vậy dễ dàng xuất hiện nhược điểm. Ta phải làm, chính là đem khả năng sẽ xuất hiện nhược điểm cùng lỗ hổng này, tất cả đều tìm ra, nhất nhất bổ toàn."

Cố Huyền vừa nói vừa đặt xuống quân cờ cuối cùng, vỗ tay cười nói: "Như vậy, cục cờ này mới chân chính thắng."

Cố Hoài Chi nghiêng đầu nhìn, quân trắng đã hoàn toàn vây sát quân đen, quân đen đã không còn đường sống để đi nữa.

Cố Hoài Chi rõ ràng, đây là Cố Huyền đang dạy hắn làm sao để tiêu trừ tình cảm cá nhân, từ cái nhìn đại cục đi nhìn vấn đề. Hoặc là nói, giữa thế gia với nhau cũng tồn tại cạnh tranh, là thân thích cũng là đối thủ, ngày thường gặp mặt thân mật, tại thời khắc mấu chốt thọc đao cũng tuyệt không nương tay.

Như vậy ngẫm lại, Cố Hoài Chi đều cảm thấy mệt mỏi thay Cố Huyền

Cố Huyền lại thích thú, hơi thay đổi kế hoạch một chút, đem Từ Đạo Hoành từ sáng chuyển vào tối, đánh mất ý tưởng tiến cử Từ Đạo Hoành cho Triệu Ký, chỉ coi hắn như một thân thích bình thường. Mục đích Từ Đạo Hoành vào kinh, trừ bỏ mấy người bọn họ, không còn người khác biết được.

Cố Hoài Chi không khỏi kỳ quái, làm như vậy, không phải gia tăng khó khăn cho hai bên sao?

Cố Huyền tắc giải thích nói: "Ông cậu ngươi không phải người lỗ mãng, nếu có tâm tư này, nghĩ đến chắc chắn đã bố cục nhiều năm. Việc này vẫn là càng ít người biết càng tốt, huống chi, làm như vậy, cũng vì phòng ngừa hắn cảm thấy mình lại nhiều một phần dựa vào do đó lựa chọn bí quá hoá liều."

Cố Hoài Chi lại cảm thấy lần này là Cố Huyền nghĩ quá nhiều, năm đó Từ Đạo Hoành có thể nhịn xuống thù hận, hiện tại là thời khắc mấu chốt như vậy sẽ càng thanh tỉnh, sao có thể sẽ đột nhiên mất đi lý trí ở thời điểm cuối cùng được.

Cố Huyền cũng không nói nhiều, nhiệt tình chiêu đãi Từ Đạo Hoành. Thêm Vương thái úy lúc trước đã từ quan đến đây, ba người bọn họ tụ một hồi, cuối cùng đều nhịn không được cảm khái: Từ biệt quanh năm, nhưng thật ra không nghĩ tới thế nhưng có thể ở Vân Châu gặp nhau.

Bởi vì muốn vào kinh phó chức, Từ Đạo Hoành không tiện ở Vân Châu lâu, chỉ ở hai ngày liền nói muốn lên đường.

Cố Huyền cùng Vương thái úy thở dài, không khí trầm mặc. Cố Huyền lập tức sai người lên một bàn rượu và thức ăn, ba người vô cùng cao hứng mà say một hồi.

Cố Hoài Chi cơ linh, tìm cái cớ tiến vào, liền nhìn đến ba vị đại lão ngày thường phong tư khí độ bị người tranh nhau truy phủng giờ đĩnh đạc ngồi dưới đất, tay phải tùy ý đáp trên đầu gối, trong tay còn giơ chén rượu. Ngay cả Vương thái úy ngày thường tác phong không chút cẩu thả, cũng không chú ý quy củ, tóc hơi hỗn độn, ánh mắt hơi say, thường thường còn nâng chén cùng hai người Cố Huyền nói giỡn một phen.

Cố Hoài Chi bỗng nhiên cuất hiện, thấy hình tượng của ba vị trưởng bối toàn băng

Ba người Cố Huyền:...... Ngươi vào bằng cách nào!!!



Cố Hoài Chi cũng ngây ngốc trong chớp mắt, cảm thấy hình tượng ổn trọng đáng tin cậy lại ưu nhã vô cùng của ba vị trưởng bối trong cảm nhận của mình hật là nguy ngập nguy cơ, cũng may thời khắc mấu chốt, Cố Hoài Chi ổn định, giống như chưa thấy được bộ dáng chật vật của ba người bọn họ, mỉm cười nói: "Nghe nói ngày mai ông cậu phải xuất phát vào kinh, con nhớ tới năm trước sai người cân nhắc nhưỡng rượu, liền phái người đi thôn trang hỏi. Nói đến cũng khéo, rượu này cũng vừa vặn nhưỡng ra. Cho nên con mới cầm lại đây mời các ông nếm thử."

Ba người Cố Huyền cũng là nhân vật nhìn quen sóng to gió lớn, thấy Cố Hoài Chi là hài tử đều trấn định như thường, bọn họ cũng không mất khí độ, ưu nhã mà từ trên mặt đất bò dậy, hơi sửa sang lại một chút dung nhan, lại khôi phục hình tượng tự phụ ưu nhã ngày thường.

Cố Hoài Chi cũng không nói dối, rượu lúc này cơ bản đều là rượu gạo, độ mạnh không đủ. Hắn cũng là lúc ăn Tết mới nhất thời hứng khởi làm người thử nhưỡng nhưỡng rồi chưng cất rượu. Tuy rằng bởi vì trình độ công nghệ, rượu nhưỡng ra không thơm ngọt mát lạnh như đời sau, nhưng so với rượu hiện giờ, đã xem như tuyệt phẩm.

Bất quá rượu này phí lương thực, trước mắt đang thời điểm chiến loạn, Cố Hoài Chi cũng không dám đạp hư lương thực, cũng chỉ nhưỡng mười đàn, thấu số 10 thập toàn thập mỹ, sau đó cũng không sai người tiếp tục nhưỡng. Trong khoảng thời gian này trong nhà cũng vội, Cố Hoài Chi đều đã quên rượu này tồn tại.

Hiện tại, Từ Đạo Hoành muốn vào kinh, Cố Hoài Chi mới nhớ tới trên tay chính mình còn có mấy vò rượu ngon. Vừa vặn nghe nói ba người Cố Huyền đang vừa uống rượu vừa hồi ức chuyện cũ, nói chuyện nhân sinh, Cố Hoài Chi tâm động, liền ôm bầu rượu chạy tới chuẩn bị nghe góc tường.

Kết quả không nghĩ tới, góc tường không nghe được, trước đã chịu kinh hách.

Cố Huyền trừng mắt nhìn Cố Hoài Chi, duỗi tay tiếp nhận bầu rượu đổ đầy chén cho Vương thái úy cùng Từ Đạo Hoành, trong phòng trong tức khắc hương rượu bốn phía.

Từ Đạo Hoành nhịn không được tán thưởng: "Rượu ngon!"

Vương thái úy cũng âm thầm gật đầu, cẩn thận xem xét một phen, mới chậm rãi nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra biểu tình hồi vị, gật đầu khen nói: "Rượu này thanh triệt như nước, làm người vui vẻ thoải mái. Nhập khẩu mát lạnh hồi cam, tới trong bụng lại giống như lửa đốt. Thật là rượu ngon khó được!"

Cố Huyền cúi đầu phẩm một ngụm, cũng âm thầm gật đầu, cười hỏi Cố Hoài Chi, "Không ít phí lương thực đi?"

Cố Hoài Chi còn chưa mở miệng, Từ Đạo Hoành đã giành trước trêu ghẹo Cố Huyền tới, chế nhạo nói: "Như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn đau lòng chút lương thực như vậy?"

"Đúng vậy, nếu ngươi luyến tiếc, lương thực này ta ra, làm Hoài Nhi chuyên môn giúp ta ủ rượu!" Vương thái úy tâm tình tốt, khó được cũng nói câu vui đùa.

Cố Huyền tắc cười mắng: "Tưởng bở! Rượu này, đều thuộc về ta, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Lời này lập tức đổi lấy Vương thái úy cùng Từ Đạo Hoành phẫn nộ chỉ trích.

Cuối cùng, đốm lửa này lại đốt tới trên đầu Cố Hoài Chi, Vương -Từ hai người nương thân phận, đúng lý hợp tình mà ôm một vò rượu từ chỗ Cố Hoài Chi trở về.

Cố Hoài Chi còn có chút đau lòng, hắn trữ hàng cũng không nhiều lắm. Cố Huyền nhìn không được, cảm thấy thời khắc mấu chốt Cố Hoài Chi còn thiếu đại khí, bàn tay vung lên trực tiếp phân phó: "Rượu này không tồi, trong thực đơn độc môn nhà chúng ta lại có thể thêm một thứ. Ngươi cũng đừng đau lòng, hai ta còn có thể thiếu chút lương thực này? Nếu chế ra rượu ngon, vậy nhưỡng nhiều một chút, tùy tiện ngươi lăn lộn."

Con chờ mãi lời này! Cố Hoài Chi sắc mặt vui vẻ, gật đầu đáp: "Vâng, a công, cứ định như vậy, người cũng không thể đổi ý đâu đấy!"



Hắn còn tính toán lại lăn lộn rượu này thêm vài lần, làm ra rượu có độ cao mạnh mạnh một chút, đến lúc đó lại thương lượng với Tống Cảnh, nhìn xem có thể dùng ở trị ngoại thương hay không.

Chiến loạn không ngừng, đao thương, trúng tên đều là chuyện thường ngày, Cố Hoài Chi không phải học y học, ngoại khoa giải phẫu gì đó hiện tại khẳng định không có điều kiện này, miễn cưỡng cũng chỉ có thể nghĩ ra một cái cồn tiêu độc. Cho dù là vậy, còn không xác định rượu mạnh nhưỡng ra cuối cùng có thể tiêu độc hay không, cũng thật chua xót.

Thời điểm Từ Đạo Hoành rời đi lại ôm đi hai vò rượu từ chỗ Cố Hoài. Cố Huyền nghĩ triều đình đã phát binh tấn công đám phản quân tự xưng hậu duệ hoàng thất Lương triều, sợ Từ Đạo Hoành trên đường gặp phản quân, cho hắn một trăm danh bộ khúc đã tỉ mỉ huấn luyện nhiều năm hộ tống hắn lên kinh.

Cố Hoài Chi cũng đi tiễn Từ Đạo Hoành, thật sâu khắc vào trong trí nhớ, chính là ngày đó gió to thổi khiến người không thể mở nổi mắt cùng bóng dáng kiến định, đĩnh bát của Từ Đạo Hoành.

Sau khi tiễn Từ Đạo Hoành, Vương thái úy ở Cố Huyền tiến cử cũng bắt đầu vào phủ Thứ Sử.

Cố Hoài Chi lúc này mới phát hiện, Vương thái úy hố tôn tử, thế nhưng còn tàn nhẫn hơn Cố Huyền.

Cố Huyền cũng chính là ngẫu nhiên an bài một đống tác nghiệp cho Cố Hoài Chi thuận tiện dạy hắn học, tốt xấu vẫn là mang bên người, tay cầm tay dạy. Vương thái úy hung tàn hơn nhiều, thế nhưng trực tiếp một chân đá đại tôn tử mình xuống dưới làm huyện lệnh!

Cố Hoài Chi sợ ngây người, nhịn không được hỏi: "Đại biểu ca vừa mới qua mười sáu tuổi, cứ như vậy để hắn một người đi xuống huyện một mình đảm đương một phía, đáng tin cậy sao?"

Cố Huyền ngược lại kinh ngạc nhìn Cố Hoài Chi nhất mắt, "Chuyện này thì có cái gì mà không đáng tin cậy? Hài tử lớn sẽ tự mình đứng lên, quăng ngã lăn lộn mấy vòng sẽ biết xử lý sự vụ như thế nào."

Cố Hoài Chi không khỏi run bần bật, đang muốn tìm cớ rời đi, liền nghe thấy Cố Huyền bình tĩnh mà mở miệng nói: "Chờ ngươi mười sáu mười bảy tuổi, cũng nên học hỏi kinh nghiệm như vậy."

Cố Hoài Chi: Cảm ơn, con cũng không phải rất muốn tiếp thu loại rèn luyện như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK