Tuy rằng không phải tiểu khuê nữ mềm mại ngọt ngào như trong tưởng nhưng Cố Hoài Chi đối với tiểu bảo mới sinh vẫn có tràn đầy nhiệt tình. Nhi tử cũng không tồi, đặc biệt là ở hoàn cảnh trước mắt, sinh nhi tử xác thật tốt hơn sinh nữ nhi một chút. Cũng không phải Cố Hoài Chi trọng nam khinh nữ mà là hoàn cảnh xã hội hiện tại đối với nữ tính thật sự quá ác ý, Cố Hoài Chi xác thật càng muốn có nữ nhi, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến mười mấy năm sau, nữ nhi mà chính mình tỉ mỉ yêu quý phải gả cho người khác, trở thành phụ thuộc của một người khác, nói không chừng còn phải tam tòng tứ đức, chịu đựng đối phương nạp thiếp, chịu mẫu thân hắn lập quy củ, cả đời chỉ có thể sinh hoạt ở hậu viện... Chỉ tưởng tượng như vậy, Cố Hoài Chi đã cảm thấy hít thở không thông. Nếu thật sự có ngày đó, Cố Hoài Chi hoài nghi mình rất có thể dưới cơn giận mà lấy mạng tra nam. So sánh như vậy thì sinh nhi tử vẫn bớt lo hơn.
Niềm vui khi mới được làm cha khiến hình tượng điềm đạm trầm ổn trước đây của Cố Hoài Chi lập tức tan rã, nụ cười trên môi lộ ra khí chất ngốc nghếch. Mới được bổ nhiệm lên chức cha, Cố Hoài Chi đang háo hức chuẩn bị chọn cho con một cái tên thật ý nghĩa nhưng kết quả lại bị Cố Huyền hắt cho một chậu nước lạnh. Quyền đặt tên của tiểu bảo, Cố Hoài Chi căn bản là không có phần, Cố Huyền đã sớm quyết định, chỉ là không nói cho Cố Hoài Chi, cười tủm tỉm nhìn Cố Hoài Chi vì đặt tên cho bảo bảo mà lật vô số quyển sách chỉ chờ đến hôm nay xem chuyện cười của hắn.
Cố Hoài Chi buồn bực nhịn không được chạy tới trước mặt Cố Huyền oán giận, "Ít nhất ngài cũng nói cho con một tiếng, ngài âm thầm quyết đinh tên của bảo bảo lại không nói cho con làm công sức của con trong khoảng thời gian này đều uổng phí."
Nói xong, Cố Hoài Chi vẫn có chút mát mát, nhỏ giọng nói thầm: "Rõ ràng là nhi tử của con, vậy mà con lại không có quyền đặt tên cho thằng bé?"
Mặc dù Cố Huyền lớn tuổi nhưng thân thể rất tốt, tai thính mắt tinh, tuy thanh âm của Cố Hoài Chi nhỏ nhưng Cố Huyền vẫn nghe được rất rõ ràng, không khỏi nhướng mày, cười nhìn Cố Hoài Chi, "Ngươi có ý kiến?"
Cố Hoài Chi trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, "Không có."
"Có ý kiến cũng nghẹn, tên của ngươi cũng là ta lấy đấy thôi, cũng không thấy cha ngươi chạy đến chỗ ta oán giận."
Cố Hoài Chi:......
Mặc dù phun tào vậy nhưng Cố Hoài Chi vẫn rất rõ ràng, Cố Huyền tự mình đặt tên cho đứa nhỏ phân lượng nặng hơn chính hắn đặt tên nhiều. Điều này chứng minh Cố Huyền vô cùng coi trọng đứa nhỏ, trên dưới Cố phủ cũng sẽ coi trọng đứa nhỏ hơn.
Chẳng qua, Cố Hoài Chi cảm thấy chờ đến khi đứa nhỏ lớn hơn một chút, khi bắt đầu học viết tên của mình nhất định sẽ rất ghét bỏ tên của mình có quá nhiều nét.
Đúng vậy, tên của đứa nhỏ chỉ có một chữ " Tiếp"(*), nhìn thôi đã khiến người cảm thấy quáng mắt. Lại nghĩ đến năm đó khi mình mới vừa luyện viết chữ " Cố" bị Cố Quyết cười nhạo, Cố Hoài Chi không khỏi đau lòng đứa nhỏ
(*) Tiếp: 燮
Cố Huyền lại đối với cái tên này rất vừa lòng, Tiếp, ý là điều hòa. Người điều hòa âm dương, cũng là Tể tướng. Cố Huyền rõ ràng ngóng trông về sau đứa nhỏ này cũng có thể trở thành Tể tướng, kéo dài vinh quang của Cố thị.
Cố Hoài Chi tỏ vẻ áp lực thật lớn, chính mình làm cha còn chưa đánh sâu vào Tướng vị, đứa nhỏ vừa mới sinh ra đã bị tằng tổ phụ ngóng trông trở thành thừa tướng, thật là một đứa nhỏ đáng thương.
Cố Huyền có chắt trai, tôn tử như Cố Hoài Chi tự nhiên không phải bảo bối nữa, ghét bỏ phất tay với Cố Hoài Chi, nhíu mày nói: "Được rồi, nếu ngươi không có việc gì thì mau về với Tiếp nhi đi. Từ thị còn đang ở cữ, ngươi làm cha sao lại không quan tâm hài tử như vậy?"
Đây thật đúng là thiên cổ kỳ oan. Cố Hoài Chi thầm nói sao con lại không quan tâm đứa nhỏ? Nếu con không quan tâm thì còn rối rắm chuyện đặt tên này làm gì. Nhưng mà nhìn sắc mặt không kiên nhẫn của Cố Huyền, Cố Hoài Chi thức thời không mở miệng nữa, quyết đoán trở về ôm nhi tử.
Bạn nhỏ Cố Tiếp biến hóa rất lớn, ngắn ngủn mấy ngày đã rút đi làn da nhăn nhúm của trẻ sơ sinh, biến thành bánh trôi nhỏ tròn lo còn trắng trắng mềm mềm, đã bắt đầu có thể nhìn ra ngũ quan tuấn mỹ. Đứa nhỏ kết hợp ưu điểm của hai người Cố Hoài Chi cùng Từ Thanh Y, ngũ quan thâm thúy, mũi cao, lông mi nồng đậm nhỏ dài, đôi mắt tuy rằng còn chưa mở hết, nhưng cũng có thể hơi nhìn ra là đơn phượng nhãn.
Có điều hiện tại bảo bảo vẫn còn nhỏ, nhìn qua là bộ dáng mềm mại, tròn vo rất đáng yêu, đặc biệt là sau khi ăn no xong mở đôi mắt tròn tròn ngốc manh nhìn người, quả thực quá mức đáng yêu. Ngay cả Từ thị luôn cao lãnh cũng chưa thể chống cự được dụ hoặc của sự đáng yêu này, bởi vì trẻ nhỏ không tiện ôm ra ngoài thường xuyên, hiện tại mỗi ngày Từ thị đều sẽ chạy tới gặp tằng tôn.
Trưởng bối đã như thế, mấy đứa nhỏ trong phủ lại càng không cần phải nói. Mấy người Cố Trạch Chi cùng Cố Chước Hoa lần đầu tiên thấy em bé nhỏ xíu như vậy, tính tình của bạn nhỏ Cố Tiếp lại rất tốt, ăn no xong cũng không khóc, không nháo, lúc vui vẻ còn sẽ nhếch miệng cười khiến Cố Chước Hoa rất ngạc nhiên.
Bởi vì bạn nhỏ Cố Tiếp mà sân của Cố Hoài Chi đã biến thành nơi náo nhiệt nhất Cố phủ. Mỗi ngày đám người Cố Chước Hoa cùng Cố Trạch Chi đều sẽ canh giữ bên giường bảo bảo chỉ vì muốn chờ đứa nhỏ thức dậy, chơi đùa với bé.
Cố Hoài Chi vừa đến cửa sân đã nghe thấy Cố Chước Hoa thấp giọng kích động, "Hắn nhếch miệng! Cười cười!"
Cố Hoài Chi không khỏi hắc tuyến, em bé nhếch miệng là bình thường, đến nỗi kinh ngạc như vậy sao?
"Hắn bắt lấy tay của ta!" Đây là thanh âm hưng phấn của Cố Trạch Chi.
"Nói nhỏ chút, đừng dọa Tiếp nhi." Vẫn là Cố Ngưng Chi ổn trọng nhất, Cố Hoài Chi âm thầm gật đầu, ở trong lòng cho Cố Ngưng Chi một like.
Kết quả vừa vào cửa, Cố Hoài Chi đã thấy Cố Ngưng Chi nhìn chằm chằm đứa nhỏ chớp chớp mắt, vui mừng tỏ vẻ, "Hắn duỗi chân, rật hoạt bát!"
Cố Hoài Chi:......
Đệ đệ muội muội giống như đều không quá bình thường phải làm sao bây giờ?
Mắt thấy Cố Ngưng Chi còn muốn tiếp tục thổ cầu vồng thí đứa nhỏ, Cố Hoài Chi lập tức cười chớp mắt với Cố Ngưng Chi, "Nghe nói gần đây nhị thẩm đang hỏi thăm các tiểu cô nương đến tuổi thành hôn của các đại thế gia, nếu ngươi thật sự thích hài tử thì về sau tự mình sinh một đứa nhỏ mà chơi."
Cố Ngưng Chi da mặt mỏng, bị Cố Hoài Chi trêu chọc như vậy, mặt đỏ lên, ngay cả cổ cũng đỏ chín, nói lắp, "Đại ca đừng cười ta, hôn... Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối... Ai nha, ta còn có công khóa chưa hoàn thành, đi về trước!"
Mấy người Cố Chước Hoa cùng Cố Trạch Chi thấy Cố Ngưng Chi đỏ mặt chạy đi, nhìn nhau, nghĩ đến tính tình phúc hắc của Cố Hoài Chi, quyết đoán đuổi kịp bước chân Cố Ngưng Chi, mấy người nháy mắt đã không thấy thân ảnh.
Cố Hoài Chi bật cười, nhìn bạn nhỏ Cố Tiếp còn đang cười ngây ngô, Cố Hoài Chi càng thêm dịu dàng, duỗi tay nhẹ nhàng điểm điểm mũi bảo bảo, nhỏ giọng nói: "Ngươi là một nhóc con bé xíu, sao lại được hoan nghênh hoan nghênh như vậy?"
Bảo bảo nhanh chóng duỗi tay nắm lấy ngón tay Cố Hoài Chi, nhếch môi lộ ra lợi hồng nhạt, trái tim Cố Hoài Chi nháy mắt bị hòa tan, cúi đầu thơm lên má bảo bảo một cái, vừa lòng gật đầu nói: "Nhi tử ta thật quá đáng yêu!"
Tác giả có lời muốn nói: Cố Hoài Chi: Tiểu tử này có cái gì đẹp, đến mức mỗi ngày đều chờ bên cạnh hắn sao?
Bảo bảo nhếch môi cười
Cố Hoài Chi: Thật hương! Nhi tử ta là đứa nhỏ đáng yêu nhất thế giới!