Áo cũng dơ rồi! Có lẽ nên về nhà thôi. Không biết Nhiệm Quách anh ấy ở cùng đám bạn anh ấy sao rồi.
Doãn Đoả mở cánh cửa ra, trước mặt đã ù vào mấy bóng dáng che đi ánh sáng.
"Doãn Đoả, chúng tôi tới tạ lỗi chân thành với cô đây."
"Không cần đâu."
Dứt lời Doãn Đoả liền cười nhẹ, cười với cô y như là một thói quen rồi. Ngỡ rằng có thể ra khỏi đây nhưng đâu ngờ Doãn Đoả bị Cố Nâm kéo cánh tay lại, thô bạo ném cô vào trong tường.
"Vui không? Hay buồn?
Doãn Đoả nhìn ba cô gái trước mặt này bằng biểu cảm khó hiểu.
Trước đây từng gặp qua mấy lần, nhưng đâu có thân tới mức hỏi tâm trạng nhau đâu?
"Ha... Đang làm thiên kim cao quý duy nhất của Doãn gia thế mà bây giờ lại rơi vụt xuống vực thẳm. Chắc cô buồn lắm đúng không?"
Doãn Đoả cau mày.
"Là chuyện của mấy người sao?"
"Không có, tôi cảm thấy thương cho số phận của cô... Sắp thành chó tới nơi rồi."
"Cố tiểu thư, xin hãy ứng xử đúng như một quý tiểu thư."
Vừa dứt lời tiếng cười của ba người kia xé tan cả căn phòng.
"Doãn Đoả cô ngu ngốc thật chứ! Cô tưởng cô còn là tiểu thư cao quý vạn người mê sao? Còn ở đây dậy ứng xử... Cô nghĩ cô còn tư cách xứng tầm với chúng tôi à!"
Nói xong Cố Nâm đanh mắt nhìn vào Doãn Đoả. Doãn Đoả hiện tại chỉ muốn ra khỏi đây vì thế đã đẩy một cô gái ra, nhưng liền bị tóm tay ấn chặt vào tường.
Không phòng bị lại bị tắt một cái vào tai. Lỗ tai vang lên một tiếng âm thanh dài, Doãn Đoả đơ cả người.
"Ấm ức lắm chứ gì? Vì từ trước tới nay Doãn tiểu thư đây còn chưa bị ai đánh. Lần đầu của cô trong tay tôi rồi, đau lắm, tức lắm cơ."
"Đâu ra Doãn tiểu thư vậy Cố Nâm, cô ta giờ chỉ là đồ ngốc ăn bám nhà Doãn gia thôi."
"Đúng vậy! Lại gọi Doãn tiểu thư cô ta vui mừng bây giờ."
"Đúng ha, đồ ăn bám Doãn gia. Mà đâu chỉ ăn bám Doãn gia, cô bây giờ còn là đại ăn bám thiếu gia Nhiệm. Doãn Đoả, cô không còn gì trong tay thì cũng nên biết lùi về sống ẩn đi. Đằng này lại ở đây ăn bám người khác, nhục nhã tràn trề."
"Và sao hôm nay cô vẫn dám vác bộ mặt này tới bữa tiệc chỉ của riêng Doãn Cát tiểu thư. Cô không thấy nhục nhưng tôi lại là người nhục dùm đấy."
Cố Nâm cùng hai đứa bạn của cô ta cười rất sảng khoái, vì cuối cùng cũng có cơ hội hạ nhục Doãn Đoả.
"Nói xong rồi chứ? Xong rồi thì cho phép tôi rời khỏi đây."
Phản ứng bình thường của Doãn Đoả khiến ba người kia ngơ ngác. Bị làm nhục, còn một cái tát. Doãn Đoả thế mà không nổi giận, ngược lại còn bình tĩnh, ánh mắt còn rất giống thương cảm.
Doãn Đoả rời khỏi tầm khống chế của họ, nghoảnh mặt lại, không nhạt không mặn nói: "Sinh ra làm người đều có não, xin đừng hạ bệ bộ não của các bạn thành óc vật."
Gì chứ? Doãn Đoả vừa rồi là đã phản đòn rồi sao?
Thề, Doãn Đoả ghét giới thượng lưu này lắm rồi. Cô muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức và luôn.
Vừa ra tới hành lang Doãn Đoả bất chợt ngưng đọng lại như giọt nước, đôi mắt mở to ra nhìn Nhiệm Quách và Doãn Cát đang ôm nhau.
Cô không tin cảnh tượng trước mắt này mà nhắm mắt lại dụi dụi, trong lòng đã nổi lên cơn cuồng phong, mở mắt ra lần nữa vẫn là cảnh tượng đó. Doãn Đoả thật không dám tin vào mắt mình, trái tim cô chua xót nhói lên một nhịp.
Tình huống này nhẽ ra cô phải tức giận xông vào tra vấn, nhưng Doãn Đoả cảm thấy bản thân cứ muốn trì trệ, cô muốn nhìn tiếp hành động của hai người họ sẽ diễn ra mờ ám như thế nào.
Và cô tin, Nhiệm Quách.
Khác với những gì Doãn Đoả lo sợ suy nghĩ ra, Nhiệm Quách đẩy Doãn Cát ra.
"Anh đuổi tên khốn đó đi rồi. Em đừng sợ nữa."
"Ừm."
Nhiệm Quách quay người lại, vừa hay chạm phải Doãn Đoả đang đứng đó. Trong lòng đột ngột trào lên nỗi hoảng giật mình, nhưng rồi cũng bước sang chỗ cô.
"Nghe nói có người vô ý úp kem lên lưng em, có sao không?"
Doãn Đoả biểu hiện ra dáng vẻ không vui nhìn Nhiệm Quách, anh liền giải thích.
"Khi nãy có người quấy rối cô ta, anh tiện tay giúp nhưng cô ta vẫn sợ hãi rồi ôm anh."
Doãn Đoả nghe xong chỉ cười nhẹ: "Em không sao, chúng ta về nhà đi."
Biệt thự riêng của Nhiệm Quách.
Doãn Đoả nhìn chồng đang cởi sơ mi, cô đứng dậy ngỏ ý muốn giúp. Nhiệm Quách cũng không phản đối, anh đứng yên chờ cô cởi áo giúp mình.
"Chồng, anh có thấy em là gánh nặng không?"
"Làm gì có, ai đó nói với em câu đó sao?"
Doãn Đoả cười cười lắc đầu, cô chỉ muốn xác nhận lại để an yên hơn thôi. Nghe được câu trả lời rồi mới cảm thấy yên tâm thật rồi.
Hôm nay cô ngỏ lời muốn, nhưng Nhiệm Quách lại từ chối.
Lưng em còn đau mà.
Viện nghiên cứu...
"Các bạn hẳn là đã nắm rõ được thông tin hết rồi đúng không? Nếu ai vào muộn không rõ những điều tôi đề cập đến thì có thể hỏi bạn bè, giờ thì tan họp."
Cuộc họp kết thúc, giáo sư rời khỏi phòng họp. Lúc này sinh viên cũng tan ra.
"Nghe thấy chưa? Nghiên cứu thành công loại thực vật bất kì sinh trưởng khoẻ mạnh có thể sống trong thời tiết khắc nghiệt ở Angola, là có thể có vinh dự đi tới Washington nhận giải thưởng đấy."
Sinh viên hào hứng nói.
Doãn Đoả cũng nhận được toàn bộ thông tin, giải thưởng lần này đúng là có thể khiến người ta bay bổng sung sướng, nhưng với tình trạng khắc nghiệt ở Angola hiện tại, bảo nghiên cứu ra giống cây thực vật phục vụ đời sống cho người dân nơi đó có thể chịu được nhiệt độ cao trên 40, 50 độ C mà không có nước thì thật khó.
Mấy năm nay toàn địa cầu trở nên nóng bất thường, Angola trước đây đã là một quốc gia luôn phải chịu bao nhiêu nạn đói do nhiệt độ nóng, theo đó là nền nông nghiệp không thể phát triển được, bây giờ nhiệt độ càng tăng cao hơn, kéo theo đó là nạn đói càng tăng, thực vật cũng chẳng có nền móng để sinh trưởng.
Bao nhiêu người hằng muốn giúp cho người dân nơi đó thoát khỏi sự đau khổ này, thế nhưng cũng chẳng cứu giúp được bao nhiêu phần.
Địa cầu năm 2040 trở nên nóng khác thường, một số quốc gia đã trở thành Angola thứ hai của năm 2019.
Đến cả sa mạng lớn Sahara bây giờ con người cũng khó đặt chân vào. Các nhà khoa học mặc bảo hộ chống nóng, có bao nhiêu nước cũng chỉ chống chịu được có mấy tiếng.
Vấn đề này Doãn Đoả thấy rất khó khăn, nhưng mọi người lại khá vui vẻ.
Việc nhiên cứu ra cho giống thực vật đó có thể dễ dàng vậy sao?