*Cạch...
Tới rồi, người trợ lý mới do đích thân Nhiệm Phu Bá lựa chọn mang tới cho Nhiệm Quách.
"Trình độ và học vấn lẫn kinh nghiệm của cậu ta không khác gì tên trợ lý cũ, vì vậy con phải trọng dụng cậu ta, đừng có làm bừa nữa! Rõ chưa?"
Câu đầu câu giữa trọng dụng Nhiệm Quách, nhưng cuối câu lại đe doạ.
Nhiệm Quách hờ hững trả lời một tiếng rồi tắt máy.
"Tổng giám đốc, tôi là trợ lý mới do chủ tịch sắp xếp tới. Nhưng là người của Âu Nhẫn gia đưa tới."
Điện thoại trên tay chưa kịp đặt xuống, tiếng reo lại vang lên.
Nhiệm Quách vừa bắt máy, một giọng nam tính vang lên nhưng có phần đùa nghịch nói.
"Sao nào, người tao đưa tới mày ưng ý chứ? Cậu ta cao ráo, mặt đẹp..."
"Âu Nhẫn, tao nhờ mày tìm người giúp tao làm việc, không phải để xem mắt."
Nói xong Nhiệm Quách còn đưa mắt lên nhìn người trợ lý mới đó, làn da trắng sáng, tóc dài tới cổ, chỉ được cái cao. Anh lập tức cau mày lại.
"Yên tâm đi thằng điên, tao giúp mày bằng cả tấm chân tình, mày phải cảm ơn tao bằng cả tấm lòng chứ!."
Quan sát thêm người trợ lý một chút Nhiệm Quách liền cụp mắt xuống.
"Lần đầu tao nhờ mày, chắc mày sẽ không chơi khăm tao như hồi xưa đâu nhỉ."
"Mày yên tâm, người của ông già tao mà. Đảm bảo làm việc thành công một trăm phần trăm, dáng vẻ mềm mại tinh khiết, không phải càng dễ đánh lừa sao."
Ban đầu thoạt nhìn qua Nhiệm Quách cũng cảm thấy nếu để một kẻ trông đơn thuần như vậy tiếp cận Nhiệm Phu Bá thì thật dễ dàng, nhưng nói kẻ này có kinh nghiệm và trình độ thì anh không tin nổi lắm. Vì Nhiệm Quách đã quen với kiểu người trông chững chạc thì làm việc sẽ tốt hơn.
Mà anh bây giờ là đang thực hiện một kế hoạch cho mẫu chốt cuộc đời, rời khỏi lòng bàn tay của người cha tàn ác, Âu Nhẫn đưa tới một tên trông ngây thơ mềm doẻ, thư sinh như vậy! Anh lo ngại kế hoạch làm chưa tới một nửa đã tan bành.
Sau vài câu thuyết phục từ Âu Nhẫn, Nhiệm Quách cũng chấp nhận. Người được đào tạo từ tay kẻ đó, có thể tin được.
Nhiệm Phu Bá là một tên điên lại vừa lập dị, ông ta còn coi trọng lợi ích tiền tài hơn cả Nhiệm Quách, nhiều năm làm một tay chơi lão luyện kinh doanh trong giới thương trường, ông ta luôn may mắn trong mọi hợp tác. Nếu ông ta chỉ đơn giản là một kẻ thích làm ăn có bệnh điên thì Nhiệm Quách cũng cố hết sức chấp nhận, nhưng ông ta đâu đơn giản như thế, trong những căn hộp đêm ông ta xách quân lên là phá thai.
Điều khiến Nhiệm Quách kinh tởm hơn về ông ta là, ông ta còn có một mối quan hệ giường chiếu với Dã Điền.
Thật kinh tởm, nếu Doãn Cát thật sự là con của bà già kia sinh ra thì Nhiệm Quách thật sự có thể sẽ phát điên, vì bị ép cưới với con gái của kẻ có mối quan hệ dơ bẩn với cha mình.
Tình cha con từ lâu đã biến mất, Nhiệm Quách cũng chẳng mong muốn giàu sang, anh quyết phải lật đổ cả toàn bộ công ty của lão già đó. Cũng đến lúc để lão già kia phải trả giá rồi.
*Cốc cốc...
Hai tiếng gõ vang lên rồi cánh cửa được mở ra, Doãn Cát chậm rãi bước vào.
Nhìn gương mặt kia Nhiệm Quách chỉ hờ hững, nhưng nội tâm lại thấy kinh khủng vô cùng, khuôn mặt đó thật sự rất giống Dã Điền.
"Có chuyện gì?"
Doãn Cát cũng chẳng vờ chẳng diễn trước mặt với kẻ đã phát hiện ra kế hoạch của cô ta, chỉ lạnh nhạt đi tới rồi đưa điện thoại cho anh.
"Tuần trước tôi đã nói cho phu nhân biết anh đã biết kế hoạch của chúng tôi, nên phu nhân của tôi muốn nói chuyện với anh."
Phu nhân? Kẻ muốn Doãn gia bị phá sản.
Nhiệm Quách nhận lấy, anh cũng thử muốn biết sao về vị phu nhân này.
"Xin chào!"
Đáp lại cho Nhiệm Quách là một khoảng im lặng, đột nhiên phía điện thoại mới truyền tới một hơi thở dài của một người phụ nữ. Âm thanh mù mị vang lên.
"Báo con, xin chào."
Ngay lúc này Nhiệm Quách giật mình một cái, tâm trạng anh có phần bất ngờ vì bị người phụ nữ này gọi đúng cái tên thuở nhỏ mà những người thân cạnh hay gọi anh.
Người phụ nữ này là ai? Tại sao lại biết những thứ này? Nhưng mà thôi, Nhiệm Quách liền gạt bỏ những câu hỏi dư thừa này đi.
"Nói đi, bà muốn làm gì? Chỉ đơn giản muốn Doãn gia phá sản?"
"Báo con, sao lại phũ phàng không muốn hỏi thân thế của ta vậy! Hửm?! Cái tên báo con... chẳng lẽ cậu quên rồi! Hay là vờ như không để ý hửm!."
Vị phu nhân nọ đang đứng trước ga sân bay, bà đang đợi câu trả lời của Nhiệm Quách, nhưng rất lâu bên kia chẳng có giọng nói nào vang ra. Đột nhiên bà nghe thấy tiếng sột soạt.
"Cậu đúng là trầm tính nha, nhỏ vẫn dễ thương nhưng lớn rồi... không còn mẹ dạy dỗ nên bị ảnh hưởng tính của tên Bá điên kia rồi."
Nhiệm Quách nhướng mày lại, bút trên tay ngưng di chuyển trên bản tài liệu, rồi hạ bút xuống.
"Cô Thư có chuyện cực kỳ quan trọng muốn đưa cho cậu, vì vậy đừng tắt máy, nếu muốn thứ đó."
Nghe thấy vậy Nhiệm Quách liền khựng tay lại, vị phu nhân này có thứ cho anh? Nghe bà ta nói vậy có vẻ hồi còn nhỏ cả hai từng nhìn mặt nhau, nhưng Nhiệm Quách không có một chút ấn tượng nào.
"Đó là thứ gì?"
"Tôi cũng đoán được, có vẻ cậu đang muốn lật đổ cơ nghiệp của tên khốn kia, vì cậu đã đồng ý giữ bí mật và giúp bé Cát của tôi để chuẩn bị cho Doãn gia phá sản. Tôi biết trụ sở chính của nhà cậu là lão già kia nắm giữ toàn bộ, chẳng giao tí sản nghiệp nào cho cậu ngoài chức vị tổng giám đốc như bù nhìn, để lật đổ toàn bộ và khiến tên khốn đó rơi vào tình trạng không lối thoát, chắc chắn sẽ rất khó khăn đối với cậu... nhỉ!."
Người phụ nữ này còn biết cả chuyện này sao? Bà ta đã điều tra ra, và có vẻ cũng là một người căm ghét Nhiệm Phu Bá.
Nhưng Nhiệm Quách vẫn chẳng có ấn tượng gì để nhớ ra, thế nhưng trong lòng lại có một cảm giác muốn hợp tác.