"Em mang thai... con của cậu ta sao?"
Biểu cảm, lẫn ánh mắt của Tô Hoàng An như không tin nổi, Doãn Đoả đoán được. Cô chỉ gật nhẹ đầu.
"Không sao, anh không để tâm. Sau này anh sẽ yêu thương nó như con ruột, nên em đừng lo."
Doãn Đoả khó xử nhìn lên Tô Hoàng An.
"Anh An, thật ra em không muốn mối quan hệ của chúng ta vượt quá hai chữ anh em."
Dứt lời oãn Đoả liền không biết nói thêm từ nào nữa và cũng không dám nhìn đối diện với người bên cạnh! Bởi trong đầu cô rất loạn, lại cực kì ngại ngùng.
Có một điều không thể không phủ nhận: Tô Hoàng An thật sự rất tốt, bề ngoài điển trai như thế nào thì bên trong tính cách tốt đến thế đó. Nhưng một chút tình cảm nam nữ với anh Doãn Đoả thật sự không có. Cô cảm thấy rất áy náy, tại cô mà anh đã làm trái ý mẹ mình, từ bỏ cuộc hôn nhân để trở về Cổ Thành, càng ây náy hơn vì cô không thể cho anh được thứ gì.
Sau hôm nay... mối quan hệ của hai người còn có thể nhờ vả không?
Doãn Đoả hết sức buồn phiền, nếu cô đã từ chối anh rồi! Thì cũng nên rời khỏi xe anh.
"Em xin lỗi." Doãn Đoả cầm cửa xe muốn mở.
"Em định đi đâu?"
Tô Hoàng An gấp gáp hỏi khiến cô ngưng lại hành động, rụt rè nói: "Em không thể cho anh được thứ gì, nên không thể nhận sự giúp đỡ từ anh thêm được nữa."
Thấy Doãn Đoả mở cửa xe ra rồi Tô Hoàng An vội kéo tay cô lại. Doãn Đoả quay mặt sang nhìn, khiến anh hết sức bối rối, nhưng vẫn không rút tay lại! Vì sợ Doãn Đoả đi, và liền cất lời.
"Em đừng sợ, anh không có ý xấu đâu! Chỉ là anh thật sự muốn giúp em, cũng không đòi nợ gì hết, anh cũng không bắt ép em chấp nhận anh. Anh chỉ muốn em đồng ý cho anh theo đuổi em là được rồi."
"Em biết anh không có ý xấu, nhưng... em không phải người thích hợp để anh từ bỏ mọi thứ rồi theo đuổi đâu."
"Nhưng anh không thể tìm thấy ai khác tốt hơn em để theo đuổi... tạm thời em cho anh theo đuổi em đi, khi nào gặp được ưng ý thì anh sẽ từ bỏ..."
Với một yêu cầu lạ lẫm vang bên tai mà Doãn Đoả được nghe lần đầu khiến cô rất sốc, làm sao mà lại có chuyện này xảy ra với cô vậy chứ?
Tô Hoàng An thật sự nghiêm túc đấy à?. Ngôn Tình Nữ Phụ
•
"Vì xử lý vết thương hơi muộn nên khi khỏi các vết thương sẽ không thể mờ hết được, cậu chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để nhìn mấy vết sẹo này đi, có lẽ sẽ hơi ám ảnh đấy."
Dứt lời Tôn Dục gập lại bộ sơ cứu.
Nói ra thì bộ dạng này của Nhiệm Quách khiến Tôn Dục thấy rất bực bội, kiểu muốn một đấm, đấm tên khốn này bay khỏi cái trái đất này luôn.
Dáng vẻ chịu khuất, như sống thì được chết thì thôi kia nên có trong bộ dạng của một nam tử cao thượng lãnh tuấn kia sao? Mà Nhiệm Quách làm gì cao thượng nhỉ, anh chỉ sống và bị tiêu khiển như một con rối trong lòng bàn tay của ông già cầm thú kia, tuy đầu óc có phần thông minh nhưng làm gì có đường để sống một cuộc sống cao thượng riêng.
Mọi thứ mà anh có đều là một tay lão già súc sinh kia cho, mà những lợi ích anh kiếm được cũng trở về với tay lão. Nhiệm Quách như một kẻ đứng trên khối vàng nhưng lại ở giữa đầm lầy.
"Này tên ngu này, tao đã cứu mày một mạng thì mày phải sống người cho tao coi, đừng có sống chó như vậy."
Tôn Dục nắm chặt lấy nhúm tóc của Nhiệm Quách, kéo anh lên.
Mấy năm nay Tôn Dục luôn sống học tập và làm việc ở nước ngoài, nên chẳng còn biết cuộc đời của Nhiệm Quách có ổn chút không, nhưng hắn biết khi còn làm một đứa trẻ Nhiệm Quách thật sự không được yên ổn chút nào. Nếu năm 10 tuổi Tôn Dục không bắt gặp Nhiệm Quách thì có lẽ vài ngày sau cả thân thể Nhiệm Quách đã phân hủy thành đồ ăn dinh dưỡng cho đống ruồi, ròi rồi.
Là một người xác định được nghề nghiệp từ khi còn nhỏ, 10 tuổi Tôn Dục đã thành thạo nên băng bó và xử lý các vết thương như thế nào. Ban đầu gặp Nhiệm Quách nằm bên lùm cây với một chân bị rách tấm da khá lớn, cả người chằn chịt vết thương lớn nhỏ, Tôn Dục đã không có ý cứu, vì trước đó hai người đã có những trận đấu tay chân ở trường do Nhiệm Quách tự dưng điên khùng động tay trước, nhưng có lương tâm của một vị bác sĩ trong tương lai Tôn Dục không thể làm ngơ được.
Sau khi Nhiệm Quách được cứu, những ngày sau đó tới trường anh rất hay bám Tôn Dục, chẳng biết từ khi nào hai người đã thân.
"Nên nhớ tính mạng của mày là tao cứu, mày tính ngáo ngáo như vậy rồi chết thì tao làm bác sĩ còn có ý nghĩa gì nữa.
À đúng rồi, mày từng nói muốn làm bác sĩ mà nhỉ, có lẽ vì mày không thể trở thành bác sĩ, khi thấy tao trở thành một bác sĩ tài giỏi như vậy nên mày đang ganh tị... và định dùng thủ đoạn nào đó để tao vứt bỏ công việc này đúng không?"
Nghe tới câu này đôi mắt Nhiệm Quách chuyển động, anh nhìn lên Tôn Dục rồi nói.
"Mày hiểu lầm rồi! Chỉ là hiện tại tao thấy mệt chút thôi, tao cần thời gian hồi phục và ổn định tâm trạng... vì thế, mày để tao yên đi."
À, hoá ra Nhiệm Quách không phải đang gục ngã, chỉ là anh đang mệt mỏi.
Tôn Dục buông tay ra.
"Vậy thì tốt, nghỉ ngơi đi."
"Này, giúp tao liên lạc cho Âu Nhẫn tí đi. Lâu không gọi nên số liên lạc không biết trôi đi đâu rồi." Nhiệm Quách nặng nhọc nói.
"Thằng đó á? Mày định nhờ cái thằng điên khùng không rõ tung tích kia giúp à?"
Tên đó đã hơn chục trăm năm không gặp mặt rồi đấy.
Tôn Dục nheo mắt lại nói, trong lòng gào thét nói.
Một tên điên từ nhỏ đã giỏi chơi khăm người khác, lớn lên thành kẻ ăn chơi trác táng lúc ẩn lúc hiện, không rõ tung tích, lần gặp cuối cùng của cả ba là cuối cấp 1, tên Âu Nhẫn đó còn chơi khăm Tôn Dục và Nhiệm Quách một vố sau đó biến mất như chưa từng sinh ra trên thế giới này.
Dù không biết gã ở đâu nhưng mỗi lần gã thay đổi số điện thoại là lại gửi tin nhắn làm phiền hãy lưu số gã.
Cũng may gặp được Tôn Dục và Âu Nhẫn vào năm trẻ tuổi đó, mà Nhiệm Quách cũng có chút niềm vui để không bị Nhiệm Phu Bá làm cho bị ám ảnh quá.