Mưa bão đầu thu đến rất nhanh, chưa đến 3 phút, bên ngoài đã mây mù che kín, hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ, "Bộp, bộp, bộp."
Giang Bất Du không chớp mắt, cứ như vậy nhìn Lục Xuyên, cậu chậm rãi nói, "Có ý gì?"
Cậu tràn đầy vui vẻ mà trở về nhà, kết quả vừa vào cửa liền nghe thấy một câu như vậy?
"Không có ý gì, chỉ là nhắc nhở cậu, tôi mắc bệnh sạch sẽ, tôi không quan tâm quá khứ cậu tùy tiện như thế nào, nhưng đã đi theo tôi, thì thành thực chút." Lục Xuyên thả cằm Giang Bất Du ra, quay người ngồi trở lại sô pha.
"Đừng có nói một câu không đầu không cuối như vậy bắt tôi đoán, anh nói rõ ràng một chút, tôi tùy tiện cái gì rồi?" Giang Bất Du đi đến trước mặt Lục Xuyên, một đôi mắt xinh đẹp có thần cứ như vậy nhìn chằm chằm anh.
Lục Xuyên bị ánh mắt như vậy làm cho sững sờ, nhưng loại ánh mắt này còn chưa thể uy hiếp được anh, "Chúng ta lần đầu gặp là ở đâu cậu sẽ không quên rồi chứ."
Giang Bất Du lần đầu thấy cảm thấy tức giận với Lục Xuyên, hóa ra Lục Xuyên nghĩ như vậy về cậu?
Cậu rất tức giận, giận quên cả giải thích, nhưng miệng cũng tha chút nào.
"Tôi đương nhiên nhớ, vậy theo như anh nói, thì anh cũng thuộc dạng 'tùy tiện'."
Lúc nói lời này, Giang Bất Du nhắm mắt lại cười, trái tim có chút đau, rõ ràng lúc ở kịch viện cậu còn từ chối Tần Phi theo đuổi, một giây sau Lục Xuyên liền lên án cậu "không sạch sẽ".
Rõ ràng sau khi gặp Lục Xuyên, sau khi cậu động tâm, chưa từng tìm qua người khác, còn sau đó, cũng không định tìm nữa, Lục Xuyên dựa vào đâu mà nói cậu như vậy.
Lục Xuyên yên lặng không nói gì nhìn Giang Bất Du, đừng dùng gương mặt này làm ra biểu tình như vậy.
Lúc nhận được tin tức, anh vừa vào cửa.
Lúc nhìn thấy bức ảnh nam sinh trẻ tuổi kia nắm lấy tay Giang Bất Du, Lục Xuyên cảm thấy có chút tức giận.
Một thế thân mà thôi, anh sao có thể có loại tình cảm này với một thế thân.
Lục Xuyên sắc mặt âm trầm, nắm lấy cổ tay Giang Bất Du, đẩy người vào trong phòng tắm, "Tự mình tắm rửa sạch sẽ rồi hãng ra ngoài."
Giang Bất Du còn chưa hết tức giận bị Lục Xuyên đẩy như vậy hỏa khí xông ra, "Tôi không tắm."
"Cậu không tắm?" Tay Lục Xuyên nổi đầy gân xanh, anh không thể nhẫn nhịn được việc Giang Bất Du phản kháng lại mệnh lệnh của anh.
"Đúng, tôi không tắm." Giang Bất Du hất tay, không nhìn Lục Xuyên đi ra khỏi phòng tắm.
Nào có biết vừa bước ra ngoài được một bước, liền bị Lục Xuyên nắm lấy cổ tay, lại kéo trở lại.
Một tay Lục Xuyên giữ chặt eo Giang Bất Du, tay còn lại cởi cúc áo trước ngực cậu, vô cùng cường ngạnh ôm người vào lòng.
Giang Bất Du có thể cảm nhận được hai cánh tay Lục Xuyên càng ngày càng siết chặt, chặt tới nỗi cậu gần như không thở nổi, "Anh, làm cái gì?"
"Tôi nhìn thấy rồi, nhìn thấy có một nam sinh kéo tay cậu, cậu không có giật ra, tôi đang nghĩ tại sao cậu không giật ra."
Hai mắt Lục Xuyên nhìn gạch men trên tường, trong lòng lại hiện lên cảnh tượng Diệp Thần hôn một cô gái.
Diệp Thần với nữ sinh hôn nhau, anh có thể nhịn, nhưng anh không thể nhẫn nhịn việc Giang Bất Du cùng người khác lôi lôi kéo kéo, là cái bóng mà anh tìm, anh sao có thể nhìn vật sở hữu của mình có tiếp xúc thân thể với người khác!
Không được phép.
Hành động của Lục Xuyên khiến Giang Bất Du bối rối, cậu thử dò hỏi, "Anh nhìn thấy ở đâu?"
"Kịch viện." Lục Xuyên không nói với Giang Bất Du mình phái người theo dõi cậu.
"Vậy nên... Anh đây là đang, ghen à?" Giang Bất Du hỏi.
Lục Xuyên không nói gì, Giang Bất Du coi là anh mặc nhận rồi.
Những cảm xúc không tốt kia nháy mắt tiêu biến, Lục Xuyên đang ghen.
"Bảo bối, tuổi tác không nhỏ nữa mà sao còn đáng yêu như vậy." Giang Bất Du cười véo mặt Lục Xuyên.
"Buông tay ra."
Giang Bất Du không nghe, tay tiếp tục véo mặt anh, "Một nam sinh ở kịch viện chúng tôi nói thích tôi, nhưng mà tôi đã từ chối rồi, ai nói tôi không giật tay ra, anh chỉ nhìn thấy cậu ta tỏ tình với tôi, còn lại đều không nhìn thấy à?"
Nghe Giang Bất Du nói như vậy, sắc mặt Lục Xuyên mới hoãn lại, "Tôi không nhìn thấy."
"Vậy tôi cho anh xem lại lần nữa thế nào?"
"Làm sao xem lại lần nữa?"
"Anh đứng ở đây." Giang Bất Du nói, "Nắm lấy cổ tay tôi."
Lục Xuyên làm theo.
Sau đó Giang Bất Du hít sâu một hơi, "Bây giờ bắt đầu, anh là nam sinh kia."
"Đây là những lời tôi nói lúc đó, tôi nói lại một lần cho anh nghe, 'Tôi đã có người mình thích rồi, cậu đổi người khác mà thích đi.'"
Giang Bất Du nói xong, lại nhìn về phía Lục Xuyên.
Người phía sau không có phản ứng gì.
Giang Bất Du có chút thất vọng, "Nói lại một lần, tình huống lúc đó chính là như vậy."
"Ừ." Lục Xuyên gật gật đầu.
"Tôi nói tôi đã có người mình thích rồi." Giang Bất Du lại nói lại.
"Tôi biết."
Giang Bất Du thu lại biểu tình, quay người.
Không vội, cứ từ từ, đây mới bao lâu đâu.
Bây giờ đã sắp 7 giờ rồi, vừa rồi lại tranh cãi với Lục Xuyên mấy câu, Giang Bất Du cảm thấy rất mệt, cậu đi vào phòng tắm dưới cái nhìn chăm chú của Lục Xuyên, tắm rửa cho hết mệt mỏi.
Sau khi Giang Bất Du tắm xong đi ra ngoài, phát hiện Lục Xuyên vẫn đứng nguyên vị trí trước khi cậu vào phòng tắm.
Cậu tắm rửa trước giờ khá nhanh, chỉ là có nhanh hơn nữa cũng phải hơn 10 phút.
"Đứng đây làm gì."
"Phòng vũ đạo của cậu sạch không."
"Sạch, mỗi ngày đề sẽ lau dọn một lượt, anh đều biết mà, sao vậy."
"Phòng vũ đạo, nơi tốt."
Giang Bất Du vừa từ trong phòng tắm đi ra, liền bị Lục Xuyên kéo vào phòng ngủ bên cạnh.
Trong phòng ngủ bên cạnh được cải tạo thành phòng vũ đạo, một tấm gương cực lớn phản chiếu thân ảnh giao nhau khó tách rời của hai người.
"Ưm..."
Môi Lục Xuyên rất mềm, lúc dùng sức hôn anh rất thoải mái.
Giang Bất Du bị Lục Xuyên áp lên tường, cơ thể không thể động đậy, cảm nhận được chỉ có bờ ngực nóng như lửa của Lục Xuyên và tiếng trái tim vỡ nát mà chỉ có cậu nghe thấy.
Cậu thật là, việc thích Lục Xuyên, cậu chưa từng nghĩ tới, vào năm cậu 27 tuổi, sẽ có một người mọi mặt đều hợp tâm ý cậu như vậy xuất hiện.
Sau khi hai người hôn một lúc lâu, Lục Xuyên không biết từ đâu lấy ra một đoạn vải, che lên mắt Giang Bất Du.
Giang Bất Du đã quen với việc che mắt, chỉ là vải hôm nay là vải xô, cậu có thể dựa vào ánh sáng, nhìn thấy chính mình, cùng với Lục Xuyên ở sau lưng.
Lục Xuyên véo gò má Giang Bất Du, nhìn vào trong gương.
Tối qua vừa làm xong, dấu vết trên người Giang Bất Du còn chưa tiêu hết, hai mắt Giang Bất Du bị che kín, nhìn hình ảnh như vậy, ánh mắt Lục Xuyên dường như muốn đem người cắn nuốt vào bụng.
"Ưm..." Cảm giác được tay Lục Xuyên đang vuốt ve trên người mình, Giang Bất Du không nhịn được cong eo.
"Thật đẹp." Lục Xuyên nhẹ thổi khí bên tai cậu.
Giang Bất Du lúc này cả người đều ửng hồng, vừa nghe vậy càng hồng hơn.