Mỗi mộ khoa sẽ tổ chức một buổi chào mừng riêng, toàn trường đại học A cũng sẽ tổ chức một buổi lễ chào mừng lớn.
Đại học A mặc dù là một trường cao đẳng tổng hợp, nhưng khoa nghệ thuật của nó nổi tiếng khắp cả nước, chuyên ngành vũ đạo khoa nghệ thuật đại học A là một trong những ngành tốt nhất cả nước, giáo viên cũng đều là diễn viên kịch nói, vũ công cấp quốc gia, họ bồi dưỡng những nhân tài kiệt xuất cho quốc gia, không chút thua kém so với các trường nghệ thuật khác.
Vì vậy buổi lễ chào mừng của đại học A tổ chức hàng năm đều sẽ được phát trực tiếp, số lượng người xem phát sóng trực tiếp lần nhiều nhất là hơn 50 nghìn người.
Giang Bất Du ngồi trong lớp học, im lặng lắng nghe giáo viên cố vấn nói về buổi lễ, kiếp trước cậu là người đứng đầu trong kỳ thi nghệ thuật toàn tỉnh và được mời biểu diễn trong buổi lễ chào mừng.
Kiếp này, khi nghe giáo viên cố vấn mời, cậu không có chút kinh ngạc nào.
"Bất Du, biểu diễn một tiết mục đi."
Giang Bất Du cười trả lời giáo viên, "Vâng."
"Vậy thì quyết định như vậy đi, lễ chào mừng diễn ra vào 7 ngày sau, hai ngày này em quyết định xem nhảy cái gì, sau đó gửi tên tiết mục và nhạc đệm cho tôi."
"Không vấn đề."
Cậu sớm đã nghĩ xong nhảy cái gì rồi, sau khi trở về ký túc Giang Bất Du liền đem tệp tên và nhạc đệm đã được chỉnh sửa gửi đi.
Bên phía cố vấn rất nhanh trả lời lại một icon hoạt hình "OK".
Mấy ngày sau đó, ban ngày Giang Bất Du huấn luyện ở sân vận động, tối về lại một mình đến phòng nhảy luyện tập, mỗi ngày đều 11, 12 giờ mới về ký túc.
Mặc dù mệt nhưng Giang Bất Du lại cảm thấy rất vui, đã rất lâu rồi cậu không được nhảy múa hết mình.
Hôm nay là buổi diễn tập đầu tiên, Giang Bất Du xin nghỉ với giáo quan huấn luyện quân sự, sau đó đến hội trường.
Hội trường của đại học A rất lớn, chứa được cả ngàn người.
Nhân viên công tác bảo Giang Bất Du đợi ở hậu đài, và đưa cho cậu một phần danh sách các tiết mục.
Giang Bất Du xem qua, tiết mục của cậu ở vị trí thứ hai từ dưới lên.
Đây là bảo cậu biểu diễn tiết mục áp chót à? Cậu nhớ kiếp trước cậu ở vị trí giữa.
Ngay khi cậu đang ngồi ngẩn ngơ, thì nghe thấy một trận huyên náo truyền đến từ hậu đài.
"Đến rồi đến rồi."
"Tôi nói cậu nghe, nếu anh ấy làm người dẫn chương trình, tỷ suất người xem phát sóng trực tiếp của chúng ta năm nay nhất định sẽ lập kỷ lục cao mới!"
Ai vậy?
Người đến người đi, Giang Bất Du lặng lẽ dịch ghế về phía sau.
Lần nữa ngẩng đầu lên cậu liền nhìn thấy Lục Xuyên bị mọi người vây quanh.
Lục Xuyên cũng nhìn thấy Giang Bất Du lẻ loi ngồi một mình, anh tách khỏi đám đông, đi đến trước mặt cậu.
"Bất Du."
"Anh là người dẫn chương trình?!" Giang Bất Du không thể tin được nhìn anh.
"Đúng vậy." Lục Xuyên vô cùng thân thiết cười cười, "Tôi nhìn thấy tên của cậu trên danh sách các tiết mục, tiết mục của cậu nhất định sẽ rất đặc sắc."
"Không phải, sao anh có thể là người dẫn chương trình được!" Giang Bất Du bất giác cao giọng, thu hút sự chú ý của mọi người mọi người xung quanh.
Cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, Giang Bất Du cũng nhận ra cảm xúc của bản thân vừa nãy có chút quá khích, cậu điều chỉnh lại hô hấp, nhưng vẫn không thể tiếp nhận được chuyện này.
Cậu nhớ rất rõ, người dẫn chương trình kiếp trước là một cô gái rất xinh đẹp, tuyệt đối tuyệt đối không thể nào là Lục Xuyên.
Hơn nữa với tính cách của Lục Xuyên, cũng tuyệt đối không thể nào tham gia những hoạt động kiểu này.
Kiếp này hình như cái gì cũng thay đổi.
Cậu rõ ràng trốn thoát rồi, rõ ràng tất cả đều bắt đầu lại rồi, sao Lục Xuyên lại cứ âm hồn bất tán vậy?!
"Bất Du, năng lực nghiệp vụ của tôi cũng không tệ." Lục Xuyên cười, nghiêng nghiêng đầu, soái ca làm ra động tác này lực sát thương có thể gọi là như núi lửa phun trào, những nữ sinh có mặt đều vô cùng phấn khích.
Giang Bất Du cố nén cảm giác buồn nôn, lạnh nhạt nói với Lục Xuyên, "Đương nhiên."
"Tôi nghĩ, làm việc chung với cậu, chúng ta sẽ phối hợp rất ăn ý." Nhân viên công tác đang gọi tên Lục Xuyên, Lục Xuyên cầm bản thảo lên, vẫy vẫy tay với Giang Bất Du.
Giang Bất Du đứng ở lối vào nhìn Lục Xuyên chạy chương trình trên sân khấu.
Ánh đèn tập trung trên người Lục Xuyên, cơ thể anh đứng thẳng, giống như một cây bạch dương nhỏ, Lục Xuyên cầm micro, dùng giọng nói đặc biệt của mình đọc tên từng tiết mục.
Tất cả mọi người đều nhìn Lục Xuyên tỏa sáng trên sân khấu, nhưng Giang Bất Du lại chỉ muốn trốn chạy.