Nói không thất vọng là giả, nhưng mà, có lẽ Lục Xuyên thật sự có việc phải làm.
Sau khi xuống sân khấu, có rất nhiều vũ công nói chuyện với Giang Bất Du.
"Cảm giác thầy Giang lại tiến bộ rồi."
"Đúng đó đúng đó, lúc chào hạ màn, cái phong thái kia."
Một người khác nói, "Ấy, không hiểu đúng không, bây giờ đã không có kỹ thuật nào làm khó được Giang thủ tịch rồi, anh ấy bây giờ đang tiến vào cảnh giới thâm sâu hơn rồi, các cậu không phát hiện ra à?"
Vũ công nữ cười nói, "Thứ thâm sâu mà anh nói, là tình cảm nhỉ."
"Đúng đó, vũ công có thể khiến khán giả đồng cảm, vậy mới là vũ công thực thụ, giống như những diễn viên giới giải trí đó."
"Tôi còn cách cảnh giới này một đoạn nữa." Vũ công nữ cụp mắt nói.
"Đừng nghĩ như vậy, việc sớm muộn thôi."
Giang Bất Du yên lặng nghe các vũ công trẻ tuổi buôn chuyện, cậu đang nhìn điện thoại, Lục Xuyên còn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Tin nhắn thường cũng không trả lời, wechat cũng không add, đã hai tiếng rồi.
Thợ trang điểm ở bên cạnh vừa tẩy trang cho Giang Bất Du vừa nói, "Sao vậy Bất Du? Có chuyện gì sao."
"Ồ, không có gì." Giang Bất Du đặt úp điện thoại xuống mặt bàn, "Còn phải tẩy bao lâu nữa."
Cậu muốn về nhà, muốn xem Lục Xuyên có ở nhà hay không.
"Sắp xong rồi, lớp trang điểm dày, phải tẩy trang cho kỹ, nếu không sẽ không tốt cho da."
Thợ trang điểm bỗng nhiên bật cười, "Vội vàng như vậy, bạn gái đang đợi à?"
Giang Bất Du khóc cười không được, "Tôi nào có bạn gái."
"Nên tìm một người đi." Thợ trang điểm dí dỏm nói.
"Tìm rồi." Giang Bất Du nói.
"Thật sự tìm rồi."
"Kinh ngạc như vậy làm gì, kỳ thực vẫn không xem là đối tượng, chỉ là, có cảm tình mà thôi."
Cậu chưa từng nói với bất kỳ ai tính hướng của mình, mặc dù trong giới này, tình yêu đồng tính không phải hiếm lạ gì, nhưng mà cậu cũng không muốn nói với người khác về việc của mình.
Hôm nay có lẽ là bởi vì quá thất vọng, mới không nhịn được mà nói.
"Có cảm tình là bước đầu tiên." Cô ấy nói, "Không có cảm tình sau này làm sao phát triển được, cô ấy trông thế nào, cô ấy cũng quá may mắn rồi."
Không phải con gái...
Giang Bất Du thở dài, "Không phải anh ấy may mắn, nên là tôi may mắn."
Cô gái nghe vậy, thật là cảm động mà.
"Từ từ tới." Giang Bất Du nhắm mắt lại, mặc cho cô ấy sờ tới sờ lui trên mặt mình, "Có thể tận lực nhanh chút không, tôi phải về nhà sớm."
"Được thôi."
Sau khi rửa sạch dầu tẩy trang lần thứ hai, thợ trang điểm nói, "Xong rồi."
"Cảm ơn." Giang Bất Du gật đầu với cô ấy, sau đó cầm lấy áo ngoài vắt ở trên ghế, rời khỏi kịch viện.
Buổi tối ít xe, Giang Bất Du lái xe rất nhanh đã về tới nhà.
Cậu đỗ xe trong hầm đỗ xe, sau đó, chạy lên nhà.
Giang Bất Du bước nhanh, vừa đi ra khỏi hầm đỗ xe, liền đụng phải hai người ở phía trước.
Đồng tử cậu co lại, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm hai người kia.
Là Lục Xuyên và Diệp Thần.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp Diệp Thần ở tiểu khu này.
"Cậu về rồi, biểu diễn thuận lợi chứ." Lục Xuyên bình tĩnh nhìn Giang Bất Du hỏi.
Giang Bất Du hồi thần, "Rất thuận lợi, em thấy anh không đến, tin nhắn cũng không trả lời, còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi."
Lục Xuyên nhíu mày, "Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì, hơn nữa, cậu gửi tin nhắn cho tôi lúc nào."
Anh lấy điện thoại ra, đột nhiên, từng âm báo tin nhắn liên tiếp nhảy ra.
[Anh đến chưa? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.]
[Sắp lên sân khấu rồi, nhìn thấy rin nhắn thì nhớ trả lời em.]
[Em tìm thấy wechat của anh rồi, ảnh đại diện màu đen khá nổi bật.]
[Lên sân khấu rồi, sau khi anh đến hẳn là có thể nhìn thấy em ngay.]
[Khán giả hôm nay nhiều nhất từ trước tới nay.]
[Bây giờ thật sự phải lên sân khấu rồi, tin nhắn trả lời của anh em có thể không nhìn thấy được, nhưng mà anh chỉ cần vừa đi vào hội trường, em liền có thể nhìn thấy anh ngay.]
"......"
Lục Xuyên xem hết từng tin nhắn một, sau đó ngẩng đầu lên, "Trên đường có chút việc, bỏ lỡ rồi, điện thoại để im lặng, không nghe thấy."
Giang Bất Du gật gật đầu, "Không sao."
Từ khoảnh khắc nhìn thấy Lục Xuyên ở cạnh Diệp Thần kia, cậu liền không để ý nguyên nhân Lục Xuyên không tới nữa, lúc cậu tràn ngập vui vẻ đợi Lục Xuyên tới xem cậu múa kịch thì Lục Xuyên với Diệp Thần lại ở bên nhau.
Bất kể cậu biết hai người không có gì, nhưng mà trong lòng vẫn không vui vẻ.
Nhưng mà cậu không lập tức chất vấn ngay.
"Em về nhà trước đây." Giang Bất Du nặn ra một nụ cười, sau đó quay người.
Diệp Thần nhìn bóng lưng Giang Bất Du rời đi, như có điều suy nghĩ hỏi Lục Xuyên, "Quan hệ giữa các anh từ lúc nào trở nên tốt như vậy."
Lục Xuyên vội vàng giải thích, "Quan hệ bình thường, bởi vì là đồng nghiệp của em, vậy nên bình thường liên lạc nhiều một chút."
"Như vậy à." Diệp Thần thở ra một hơi, "Anh mau về đi, tự em đi về."
Sau đó đầu cũng không quay lại liền đi mất.
Lục Xuyên nhìn phương hướng hai người rời đi, đó là hai phương hướng hoàn toàn tương phản, còn anh không hề do dự mà chạy về hướng Diệp Thần.
"Đợi đã, anh đưa em về nhà trước, rồi anh đi sau."
Diệp Thần cũng không từ chối anh, để mặc anh đi theo.
Lục Xuyên đưa Diệp Thần về nhà, sau đó trở về nơi ở của Giang Bất Du.
Sau khi anh vào cửa, Giang Bất Du đang ngồi xổm trên đất nhặt mảnh thủy tinh vỡ, trên tay còn đang chảy máu.
"Làm sao đây." Lục Xuyên nói.
Giang Bất Du nghe thấy tiếng Lục Xuyên thì động tác ngừng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nói, "Không có gì, muốn thay nước cho bể cá, không ngờ lại vỡ rồi, không có chuyện gì."
Lục Xuyên tiến lên phía trước một bước, nhíu mày nắm lấy bàn tay đang chảy máu của Giang Bất Du, "Tay cậu bị cắt vào rồi, đi băng bó trước."
"Vết thương nhỏ mà thôi, băng bó cái gì, lát nữa là đóng vảy rồi." Giang Bất Du đứng dậy, cầm lấy chổi quét gọn chỗ mảnh thủy tinh còn lại.
"Đừng dọn nữa." Lục Xuyên lấy hộp y tế đi đến phòng khách, nói với Giang Bất Du, "Qua đây."
Giang Bất Du hơi ngừng lại, bước đến trước mặt Lục Xuyên.
"Ngây ra đó làm gì? Ngồi xuống, miệng vết thương sâu như vậy, còn nói không sao?" Lục Xuyên kiểm tra vết thương của Giang Bất Du, "Có chút đau đấy, nhịn một chút."
Nước cồn chạm vào vết thương, Giang Bất Du không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, thật đau a, rõ ràng lúc trước không cảm thấy đau.
"Bể cá sao đột nhiên lại vỡ, còn nữa đang yên lành cậu thay nước làm gì." Lục Xuyên xử lý vết thương cho Giang Bất Du trách móc nói.
Giang Bất Du con người này, nói thế nào thì cũng là người bên gối, đối với người bên cạnh, anh chưa từng keo kiệt sự chăm sóc của mình.
Giang Bất Du lúc này trong lòng vẫn còn đang tức giận, vì vậy ngữ khí cũng hơi cứng nhắc, "Nước bẩn rồi em không được thay sao?"
"Cậu thái độ gì vậy? Tôi đang xử lý vết thương cho cậu, sao lại không biết tốt xấu như vậy."
Anh chưa từng hầu hạ ai, ngoại trừ Diệp Thần cũng chính là Giang Bất Du rồi, người này còn không thức thời như vậy.
"Tôi cần anh xử lý à? Anh bây giờ liền có thể đi!"