• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lục Xuyên, anh nghe em nói..."

Lục Xuyên không nhìn Giang Bất Du, mà chuyển dời ánh mắt nhìn về phía Tần Phi, "Cậu nhóc."

"Thứ cậu không nên động, thì đừng động."

Lục Xuyên hít một hơi, sau đó nắm lấy tay Giang Bất Du kéo cậu ra khỏi nhà hàng trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt.

Tốc độ quá nhanh, Giang Bất Du thậm chí không kịp lấy xe.

Cậu bị Lục Xuyên kéo lên xe của anh, sau đó, đóng cửa lại.

"Tôi từng nói rồi nhỉ? Tôi nói lúc cậu ở bên tôi thì đừng để bất kì người nào lại gần cậu, chạm vào cậu."

Lời nói rất thẳng thắn, nhưng Giang Bất Du lại cảm nhận được một cỗ áp bức ập về phía cậu, xung quanh Lục Xuyên, đó là loại khí tràng của kẻ bề trên.

Cậu thầm nghĩ, Lục Xuyên e là không có công việc, gia thế cũng nhất định rất tốt, anh còn có một cô em gái định cư ở nước ngoài, khẳng định là không hề tệ.

Nhưng mà, cậu ghét nhất loại khí tức của kẻ bề trên này.

"Em, không có ai lại gần em, chạm vào em, anh muốn em phải nói mấy lần." Giang Bất Du cậu tốt xấu gì cũng là một người đàn ông trưởng thành, cậu còn không cần thiết phải vì một người mới quen biết nửa tháng mà cứ tiếp tục nhượng bộ, cho dù cậu rất thích người này.

Thấy cậu còn dám cãi lại, sắc mặt Lục Xuyên lại lạnh đi mấy phần, độ ấm trong xe cũng giảm xuống đến mức hơi lạnh.

"Giang Bất Du, cậu thật là..."

Thật là cái gì? Giang Bất Du không biết, cậu yên tĩnh nhìn dòng xe cộ đi lại ngoài cửa sổ xe, không nói lời nào, còn Lục Xuyên, cũng không nói một lời.

Sau khi vào nhà, Giang Bất Du nói, "Anh kéo em đi gấp quá, xe em còn chưa lái về, anh ở nhà chờ đi, em bây giờ trở lại lấy xe."



"Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi tìm người lái về." Lục Xuyên cởi áo ngoài, "Cậu, qua đây."

"Tìm người cái gì, còn phải làm phiền người ta, tự mình có chân có tay mà." Giang Bất Du vừa bước vào nhà, giày còn chưa cởi, lại muốn ra ngoài.

Ngay khi cậu vừa bước bước đi thì bị Lục Xuyên gọi lại.

"Tôi bảo cậu quay lại, không nghe thấy à?" Lục Xuyên bước nhanh đến chỗ Giang Bất Du, lập tức kéo người đến sô pha.

Giang Bất Du nói không rõ đây là lần thứ mấy bị Lục Xuyên cưỡng ép gọi lại sau đó kéo trở về, đã đếm không rõ rồi.

Mới bao lâu chứ... Lục Xuyên đã bắt chẹt cậu rồi.

"Bắt đầu từ hôm nay, Tần Phi kia, đừng để cậu ta lại gần cậu nữa, nếu như còn để tôi thấy lần nữa, tôi nhất định làm chết cậu." Lục Xuyên nghiến răng nói.

Anh không cách nào kiểm soát được Diệp Thần, nhưng nếu như là Giang Bất Du anh cũng không kiểm soát được, vậy anh 29 năm nay sống uổng rồi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Phi ôm Giang Bất Du kia, anh không nói rõ được là cảm giác gì, anh chỉ biết, anh rất tức giận, hận không thể nhốt Giang Bất Du lại.

Không để cho Tần Phi lại gần cậu nữa... Giang Bất Du yên lặng nhìn Lục Xuyên, thực ra Lục Xuyên không nói cậu cũng không định để Tần Phi làm ra hành động tiếp theo, nhưng mà cậu rất thắc mắc, hai các cậu không có quan hệ gì cả.

Mặc dù các cậu ở cùng nhau, mặc dù các cậu ngày nào cũng lên giường, nhưng các cậu không có bất cứ quan hệ thực chất nào.

Lục Xuyên anh ấy, dựa vào đâu mà quản cuộc sống cá nhân của cậu?

Trong lòng vô cớ tức giận, Giang Bất Du đẩy Lục Xuyên ra, "Dựa vào đâu?"

"Dựa vào đâu?" Lục Xuyên tức tới mức bật cười, anh lặp lại 3 chữ này, "Dựa vào cậu bây giờ là người của tôi, lúc cậu ở bên tôi hưởng thụ sao không hỏi dựa vào đâu?"

"Nhưng mà giữa chúng ta không có quan hệ gì, anh lấy lập trường gì mà quản em?" Giang Bất Du nhàn nhạt nói.

Cậu không chỉ một lần nói chữ "thích" này, nhưng mà Lục Xuyên chưa từng đáp lại, nhưng mà cậu cũng không quan tâm, cậu có tự tin khiến Lục Xuyên đáp lại.

Phản ứng ban đầu của Lục Xuyên kỳ thực cậu rất vui, điều này khiến cậu cho rằng, anh cũng để tâm đến cậu, nhưng mà thái độ của Lục Xuyên lúc sau càng lúc càng cứng ngắc, khiến cậu có chút khó chịu.

"Vậy chúng ta chia tay đi." Lúc lâu sau, Lục Xuyên buông ra một câu như vậy.

Chia... tay?

Giang Bất Du ngơ ngác nhìn anh, "chia tay" hai chữ này thật sự rất tổn thương người, Lục Xuyên anh có biết không?

Không muốn chia tay... Không thể chia tay...

Gian Bất Du chậm rãi mở miệng dưới ánh nhìn tức giận của Lục Xuyên, "Em đồng ý với anh, có được không?"



Lục Xuyên hài lòng cười, sự thỏa hiệp của Giang Bất Du khiến cơn tức giận vừa nãy của anh biến mất toàn bộ.

"Em đồng ý với anh..." Đối diện với gường mặt xinh đẹp này của Lục Xuyên, cậu vẫn là không thể cứng rắn được.

"Này đúng rồi." Lục Xuyên ôm lấy eo Giang Bất Du, ôm cả người lên, sau đó đặt lên đùi mình.

"Giang Bất Du."

"Hử?"

"Sao tên cậu lại là như vậy?" Lục Xuyên đột nhiên hỏi.

Thái độ thay đổi quá nhanh, Giang Bất Du hơi sững sờ, trả lời, "Chí tử bất du, thỉ chí bất du*, đều là từ rất tốt nhỉ."

(*đến chết không đổi, quyết chí không đổi)

"Ừ." Lục Xuyên tùy ý vò đầu Giang Bất Du.

"Tình cảm của ba mẹ em rất tốt, sau khi sinh em, ba em đặt cho em cái tên "Bất Du" này, vì muốn biểu đạt tình yêu của ba đối với mẹ vĩnh viễn sẽ không thay đổi." Giang Bất Du nói đến đây không nhịn được cười một cái, "Ba em là một kỹ sư thuần nam, có thể nghĩ được cái này cũng không dễ gì."

"Nhưng mà mẹ em nghĩ đến lại là một phương diện khác, mẹ hy vọng sau này bất kể em gặp phải chuyện gì, đều có thể giữ vững bản thân, vĩnh viễn là chính mình, vĩnh viễn không thay đổi."

Lục Xuyên gật gật đầu, đây là một cặp ba mẹ rất tốt.

"Lục Xuyên." Giang Bất Du vươn tay ôm cổ Lục Xuyên, "Em có lẽ không thể làm được theo ước nguyện ban đầu mẹ đặt tên này cho em rồi."

"Tại sao?"

Bởi vì sau khi gặp anh, em đã hoàn toàn thay đổi rồi...

Giang Bất Du nhẹ hôn Lục Xuyên một cái, sau đó nhanh chóng tách ra, "Lục Xuyên, tại sao hôm nay bởi vì Tần Phi mà anh tức giận với em? Chỉ là bởi vì yêu cầu kia của anh sao?"

"Không thì sao?"

"Không có một chút nhân tố thích em ở trong đó sao?"

"Cậu cảm thấy sao?" Lục Xuyên hơi nhíu mày, Giang Bất Du đang nói cái gì? Thích? Anh vẫn luôn thích Diệp Thần, nếu như Diệp Thần nguyện ý tiếp nhận anh, nào còn có phần của Giang Bất Du.

Đáp án này, một chút cũng không quay về được trọng điểm, cảm nhận được Lục Xuyên có ý cự tuyệt, cậu có chút thất vọng.

"Em cảm thấy, ít nhiều có một chút? Cậu nói.



"Không có."

"Vậy sao?"

"Được rồi, em phải nghỉ ngơi rồi." Giang Bất Du từ trên đùi Lục Xuyên xuống, đi vào phòng tắm.

"Đi tắm?"

"Đúng vậy."

"Cùng tắm." Lục Xuyên lách người đi vào phòng tắm, sau đó "bịch" một tiếng, đóng cửa lại.

"Ngày mai em có buổi diễn tập, anh đừng nháo." Giang Bất Du ý đồ dùng tay đẩy anh, nhưng mà sức lực Lục Xuyên quá lớn, cậu căn bản đẩy không nổi.

"Diễn tập? Trước đây sau khi cậu làm với tôi, ngày hôm sau không phải vẫn đến kịch viện à? Lục Xuyên một chút cũng không nghe cậu, anh không có bất kỳ giải thích nào liền bắt đầu hành động.

"Đó là... bởi vì, lúc đó em không cần diễn tập..."

"Ừ."

Giang Bất Du tuyệt vọng rồi, đây là nghe vào hay là không nghe vào.

Lục Xuyên hiển nhiên là không nghe vào.

Lần này Lục Xuyên không có che mắt Giang Bất Du, mà làm từ phía sau, Lục Xuyên từ đầu tới cuối đều ấn đầu Giang Bất Du, không cho Giang Bất Du cơ hội quay đầu.

Hai người làm từ phòng tắm đến trên giường, đến cuối cùng, Giang Bất Du đã mất đi ý thức.

Đây coi như là một phương pháp ngủ ngon khác sao? Ít nhất sau vài hiệp, đêm nay có lẽ cậu sẽ không tỉnh dậy nữa rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK