Nhìn mấy người đó không hề ném được bóng vào, nhưng người bị thương cũng không ít, hai tốp nữ sinh khắp người đều tản ra hơi thở nghệ thuật lưu manh, ngay từ đầu là chơi bóng, sau lại thành đánh người, cuối cùng trực tiếp biến thành quần đấu.
Vốn muốn bỏ tư cách tranh tài của hai khoa này, nhưng do lúc đầu thấy đội bóng rổ nữ rất ít, nếu ít thêm hai đội nữa thì lại không đủ người, với lại rất nhiều nam sinh đang mong chờ xem trận đấu kế tiếp của nữ thần, cho nên không có biện pháp, sau cùng dùng phương thức điểm bóng, chính là phạt rổ, nguyên tắc phân ra thắng bại là bóng ai vào rổ của bên kia trước thì thắng.
Tình hình khoa Kinh Tế hơi khá hơn một chút, thế nhưng cũng có vài vết thương, cũng may gặp vài đội biết chơi, nhưng cũng sẽ gặp đội không biết chơi, quả thực so với đánh nhau còn khó chịu hơn, mấy ngày này, tất cả đội viên đều bị thương, nhất là Trịnh Tư Kỳ, bởi vì cô cao, người khác với không tới để cướp bóng của cô, cho nên cứ trực tiếp cào cánh tay, vì vậy hai cánh tay của Trịnh Tư Kỳ đều đầy vết thương, có mấy vết thương còn chảy máu.
Nhưng mà kinh điển nhất, thì không có trận nào qua được một trận của khoa Kinh Tế và khoa Pháp Luật. Khoa Pháp Luật kỹ thuật rất tốt, còn có hai người đã từng chơi qua, vừa nhìn cục diện liền thấy không đồng đều, trận đấu cũng hết sức kịch liệt, tất cả mọi người đều ở đỉnh hưng phấn, khi thấy đối phương chuyền bóng, Trịnh Tư Kỳ một mình nhảy lên chặn bóng truyền cho La Bặc, tiếp đó La Bặc dưới tiếng hoan hô và cỗ vũ, dứt khoát chạy về phía khung bóng rổ của khoa mình.
Những người trên trận đấu “…”
Khán giả “…”
Rút cuộc phản ứng kịp trước tiên vẫn là Trịnh Tư Kỳ, cũng may mắn là bình thường La Bặc ném rổ trúng mục tiêu rất tốt nhưng lần đó phát huy thất thường, quăng ba lần cũng không vào, lúc đang chuẩn bị ném lần thứ tư bị Trịnh Tư Kỳ một mình hất ra khỏi đường biên. Lúc kết thúc trận đấu Cận Phi hỏi La Bặc, cảm giác của cô lúc quăng vào khung rổ đội mình là gì? La Bặc suy nghĩ một hồi, hết sức nghiêm túc nói, rất thoải mái, bởi vì không ai cướp của tôi, tôi còn buồn bực đây, tại sao cuối cùng người đến cướp bóng của tôi lại là Trịnh Tư Kỳ.
Cận Phi “…” Cô so với tôi còn không đáng tin hơn…
Trận đấu này chơi xong, tất cả mọi người đều mệt vô cùng, Nguỵ Nhất Thần nhân cơ hội này nói với Trịnh Tư Kỳ, ‘Chị hai, mời chúng tôi ăn kem đi’. Trịnh Tư Kỳ không nói hai lời liền móc túi tiền, thành ra Nguỵ Nhất Thần chân chó ở bên cạnh nói, đi căn tin cà thẻ là được rồi, mang tiền mặt còn phải tìm tiền lẻ, rất phiền toái. Trịnh Tư Kỳ không nghi ngờ cậu, liền đưa một cái thẻ cho Nguỵ Nhất Thần, để Nguỵ Nhất Thần đi mua kem cho mọi người.
Nguỵ Nhất Thần có tật giật mình vào căn tin, lại vừa quay đầu xác nhận mấy lần coi phía sau có ai đi theo không, mới cẩn thận nhìn sơ qua thẻ của Trịnh Tư Kỳ. Một cái thẻ được bao bên ngoài bởi sợi tổng hợp đánh bóng màu trắng, phần ảnh chụp dán một bức hình, Trịnh Tư Kỳ trong hình hơi hất cằm nhỏ, mím môi, một tay tùy ý cầm lên vài lọn tóc, tính cách tuỳ hứng mà ngông cuồng. Nguỵ Nhất Thần nhanh chóng quay đầu lại nhìn một vòng, xác nhận Trịnh Tư Kỳ chưa nhìn sang đây, mới rút cái thẻ bên trong ra, tiếp đó Nguỵ Nhất Thần liền cười sằng sặc đến long trời lở đất.
Sau đó tuy rằng Nguỵ Nhất Thần ở căn tin cố gắng tỉnh táo thật lâu, nhưng khi trở lại chỗ thi đấu, nhìn thấy Trịnh Tư Kỳ đang nghỉ ngơi ở đó, trong lòng Nguỵ Nhất Thần vẫn nhịn không được, lại bắt đầu ngồi xổm cười ha ha lên.
Trịnh Tư Kỳ lúc đầu không có phản ứng gì, cảm thấy đầu óc đứa nhỏ này chắc có vấn đề, sau đó liền thấy trong tay Nguỵ Nhất Thần cầm một cái thẻ, liền hiểu ra. Âm thầm thong thả đến bên cạnh Nguỵ Nhất Thần, nắm bả vai Nguỵ Nhất Thần đè xuống, tiếp đó nghiến giọng từ từ nói “Tiểu Ngụy tử, em cười gì vậy?”
Nguỵ Nhất Thần chợt cảm thấy bốn phía đều yên tĩnh, âm u lạnh lẽo, gió nhẹ vù vù thổi qua, vội vàng thay đổi thành khuôn mặt tươi cười thân thiết nhìn Trịnh Tư Kỳ “Không có cười gì chị hai, em đang suy nghĩ, chị dùng thuốc giảm cân hiệu gì, hiệu quả rất rõ ràng. Người xem chân người bây giờ này, thắt lưng này, mặt mũi này, dứt khoát là cành hoa đẹp nhất đại học S!” Nói xong, khóe miệng Nguỵ Nhất Thần bắt đầu co giật, vội che lại khóe miệng càng ngày càng lớn ra, sau cùng ở trong ánh mắt giết người của Trịnh Tư Kỳ, lại bật cười.
Trịnh Tư Kỳ “… Buồn cười đến như vậy sao?”
“Cái đó… Ha ha… Không có… Ha ha, cái đó, chị hai, chị lúc đó nặng bao nhiêu ký?”
“170.”
“Bao nhiêu?” Nguỵ Nhất Thần trợn to hai mắt.
“170! Em không thấy chị khi đó khuôn mặt mập đến nỗi nằm ngang thành hình bầu dục luôn sao?!”
“Vậy chị bây giờ bao nhiêu ký?”
“117.”
“Chị giảm bao lâu?”
“Vừa đúng một học kỳ, bốn tháng.”
“… Chị đã đi cắt dạ dày hay hút mỡ vậy? Gầy nhanh như vậy!”
“Nhãn hiệu thất tình giảm béo hiệu quả cao, dùng thử em sẽ biết! Nếu em chưa biết, vậy em theo chị nếm thử chút đi, chị thấy Cận Phi hẳn rất thích nghe chị ở giữa các người khiêu khích chia rẽ, nói thí dụ như chuyện lần trước em và Mẫn Thi Văn hẹn hò.”
Trịnh Tư Kỳ làm như không hề gì nhìn móng tay, nghe thấy vậy Nguỵ Nhất Thần toàn thân đều là mồ hôi lạnh, nhanh chóng nắm chắc thời gian tuyên bố đầu hàng, muốn bao nhiêu chân chó có bấy nhiêu chân chó, lại đáp ứng sau này gia nhập vào câu lạc bộ hủ nữ của Trịnh Tư Kỳ, cũng tùy thời chia sẻ chi tiết cho Trịnh Tư Kỳ, Trịnh Tư Kỳ mới bỏ qua cho cậu. Với lại Trịnh Tư Kỳ biết toàn trường ngoại trừ Cận Phi, thì không có người nào biết chuyện của cô, cho nên Trịnh Tư Kỳ ngày ngày xuất hiện dùng đủ loại hành động phá rối công việc của Cận Phi, cho tới khi Cận Phi cầu xin tha thứ tâm tình mới tốt lên.
Trận đấu diễn ra hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng kết thúc, khoa Kinh Tế lần đầu tiên thẳng tiến đến vòng bán kết, tuy cuối cùng chỉ đứng hạng tư, thế nhưng cũng coi như là có đột phá. Cận Phi phát huy trọn vẹn phong độ của một bộ trưởng bộ thể thao nên có, chẳng những tranh thủ quần áo vì các đội viên mới thi đấu, mỗi trận còn chuẩn bị nước suối ướp lạnh, khăn lông, thuốc dùng khi bị thương, và một số cờ lớn cờ nhỏ, còi huýt sáo để cổ vũ, thể hiện đầy đủ bản chất hấp dẫn làm người khác ghen tỵ.
Trịnh Tư Kỳ cũng thực hiện lời hứa, mang mọi người đi ăn uống thoải mái, sau đó lại đi KTV suốt đêm. Tất cả mọi người uống không ít, sau cùng cả trai lẫn gái nằm đầy đất, Nguỵ Nhất Thần nhân cơ hội uống nhiều để ôm Cận Phi, hài lòng ngủ ở trên sàn bên dưới sô pha.
Đánh xong trận bóng rổ, thời gian dần dần trôi qua, không đồng dạng như vậy, chính là Nguỵ Nhất Thần bắt đầu ở mọi nơi không có người nghĩ hết tất cả biện pháp hôn Cận Phi, có một lần Cận Phi mới vừa vào nhà vệ sinh, tiểu huynh đệ mới vừa lộ diện, còn chưa bắt đầu, Nguỵ Nhất Thần liền nhanh chóng vào nhà vệ sinh, nhanh như chớp kéo Cận Phi qua hôn lên, sau đó lại nhanh chóng chạy trốn, Cận Phi sợ đến mức trực tiếp nhịn nước tiểu trở về.
Vài lần sau đó, Cận Phi cảm giác trong lòng mình ngay cả bóng má cũng đã xuất hiện, vì vậy hẹn Nguỵ Nhất Thần đến sân tập, hai người đứng ở giữa sân tập trong trường, trải qua đủ loại tranh cãi, nguỵ biện cùng cố tình gây sự, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, quy ước ba điều: Một, Nguỵ Nhất Thần mỗi tuần có được hôn Cận Phi hai lần, điều kiện là không có người thứ ba ở đó, vả lại phải được Cận Phi cho phép, không thể hôn khi Cận Phi từ chối, khi Cận Phi muốn hôn không tính vào hai lần kia; Hai, Nguỵ Nhất Thần không được lấy bất kỳ cớ gì xin hôn Cận Phi, bằng không thì hôn một lần phạt 2 lần, chính là tuần này vi phạm, quyền lợi cuối tuần bị tịch thu; Ba, toàn bộ giải thích ở trên thuộc quyền sở hữu của Cận Phi.
Hai người xác định quy định xong trở lại ký túc xá, Cận Phi bỗng nhiên phản ứng kịp, đầu óc mình bị nước vào hay sao, quy ước ba điều cái rắm! Căn bản không cho cậu ấy hôn là được rồi! Cái này chẳng khác nào thầm chấp nhận sao!