• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc từ tiệm may trở ra đi ngang qua một ngã tư, Cận Phi chỉ cho Nguỵ Nhất Thần, nói “Nghe nói ở đây định xây một cái Super Mall, ăn, mặc, ở, đi lại toàn bộ đều có, trước đây lúc tôi còn ở quê, đã muốn đi đến những chỗ như vậy xem, cho rằng đó mới là bộ mặt của thành phố, mới phát giác mình thực sự là từ trong cống rãnh đi ra.” Lúc Cận Phi nói mặt tràn đầy ước ao, đôi mắt nhỏ đen nhánh ở trong hoàng hôn như đang toả sáng rực rỡ, khiến Nguỵ Nhất Thần nhìn đến thất thần.

Ngày hôm sau là chủ nhật, lúc đầu Nguỵ Nhất Thần nói muốn lôi Cận Phi đi hẹn hò, tới cửa túc xá bị Cận Phi nói như tát vào mặt, “Còn hẹn hò! Hẹn với một con quỷ đầu to như cậu! Cậu có biết ngày hôm qua làm chậm trễ biết bao nhiêu cơ hội kiếm tiền của tôi hay không!”

Sau đó bỏ đi mà không thèm quay đầu lại, lưu lại Nguỵ Nhất Thần với gương mặt bất đắc dĩ, vợ nhà mình đến khi nào mới có thể lãng mạn một chút, dịu dàng một chút đây, tốt nhất là chủ động hiến thân thì càng tốt, nghĩ như vậy Nguỵ Nhất Thần liền bất giác lau khóe miệng. Tiếp đó nghĩ, có lẽ Cận Phi với vẻ mặt phấn khởi mới là tốt nhất, sau lại tiện thể khinh bỉ mình không có việc gì lại đi tìm ngược đúng là bản tính thiếu đánh.

Buổi tối lúc Cận Phi quay lại phòng, phát hiện trong tay Nguỵ Nhất Thần cầm một khối ván gỗ rộng 5cm, cao đại khái 1,5m, dày 2 cm đang đánh dấu. Cận Phi dâng lên khó hiểu, liền hỏi “Cậu muốn cố định giường hả?”

“Em chuẩn bị diễn xuất với một thanh kiếm Samurai!” Nguỵ Nhất Thần vô cùng nghiêm túc trả lời.

“… Cậu đừng nói với tôi đó chính là thanh kiếm trên tấm hình ngày hôm qua tôi xem đấy nhá, một phần tư thanh gỗ này là đã đủ chết rồi.”

“Ừ, tại vì tìm một ngày vẫn không tìm được vật liệu thích hợp, cho nên em định dùng cái này gọt ra.”

“Con mẹ nó, đây chính là một công trình lớn, cậu đặc biệt mua gỗ gọt thành kiếm?”

“Mua! Ban nãy mua ở căn tin dưới lầu.” Nguỵ Nhất Thần thần thần bí bí đưa tay ra sau lưng, sau đó dụng lực kéo, dự định làm sáng mù mắt chó của Cận Phi, rút ra một cây dao rọc giấy đúng chuẩn 5 cm.

Cận Phi “… Cậu xác định thứ đồ chơi này có thể cắt được hung khí trong tay cậu?”

“Em tin, chắc chắn được!” Nguỵ Nhất Thần một chút cũng không cảm thấy cái này có vấn đề gì.

“Cậu là bị linh hồn lão bà bà ven sông bám vào người hay sao, cho rằng mình có khả năng mài sắt thành kim sao? Nếu cậu có thể dùng cái cây dao rọc giấy này gọt thành thanh kiếm Samurai, tôi liền tin cậu thật lòng thích tôi. Cậu cố gắng chậm rãi làm, tôi đi ngủ trước.” Cận Phi nhìn thoáng qua mảnh gỗ trong tay Nguỵ Nhất Thần và con dao, xoay người lên giường.

Ngày hôm sau, sau khi Cận Phi tỉnh dậy, mơ mơ màng màng chuẩn bị xuống giường, chợt phát hiện dưới chân có một vật thể không rõ, nhìn kỹ lại mới thấy Nguỵ Nhất Thần nằm gác ở trên giường của mình ngủ thiếp đi, trên mặt đất tất cả đều là vụn gỗ, trong tay là một thanh kiếm ngoại trừ màu sắc khác biệt, những cái khác cùng thanh kiếm bằng gỗ của Samurai trong hình giống nhau như đúc.

Cận Phi suy nghĩ quyết định leo qua người Nguỵ Nhất Thần đi xuống giường. Chỉ có điều lúc đi xuống vô tình làm rung cái ván giường làm Nguỵ Nhất Thần thức dậy. Nguỵ Nhất Thần ý thức mơ màng, sau khi thấy rõ người đứng ở đối diện mình là Cận Phi, cầm lấy thanh kiếm trong tay, cười với Cận Phi, nhỏ giọng nói “Em nói được thì nhất định được, anh tin em, em thích anh chính là thực sự thích anh, chắc chắn nói được làm được!”

Cận Phi nhìn thoáng thấy trên tay Nguỵ Nhất Thần rõ ràng có ba vết máu, nói một câu ngu ngốc, xoay người ra cửa. Đi tới phòng tắm, bỗng phát hiện, trong mắt mới vậy mà đã ươn ướt.

Cận Phi ơi Cận Phi! Mày chính là một thằng hèn nhát! Thừa nhận đi! Mày cũng thích cậu ấy! Đúng không! Đúng không!

Cận Phi hung hăng dùng nước lạnh hất vào mặt cả buổi, khi trở lại phòng, Nguỵ Nhất Thần lại đang nằm ở trên bàn ngủ. Cận Phi nhẹ nhàng ôm Nguỵ Nhất Thần lên giường rồi lấy chăn đắp lên, nhìn chằm chằm Nguỵ Nhất Thần một hồi, sau đó từ từ đến gần, nhẹ nhàng hôn lên trán Nguỵ Nhất Thần một cái.

Cận Phi hôn xong ngay cả bản thân cũng ngây ngẩn cả người, sau đó khuôn mặt lập tức giống như phích cắm nhiệt vèo một cái bốc hơi nóng, vội vã xoay người chạy ra khỏi phòng, Nguỵ Nhất Thần sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, mới chậm rãi nhếch lên khóe miệng, sờ sờ cái trán mới vừa được hôn của mình, tưởng tượng trong đầu biểu cảm của Cận Phi lúc ấy, tiếp đó lại trầm trầm ngủ.

Lúc Nguỵ Nhất Thần làm xong quần áo đem đến, trong phòng thật là náo nhiệt, tất cả mọi người la hét bắt Nguỵ Nhất Thần thay, Nguỵ Nhất Thần cũng không nói lời nào, liền trực tiếp mặc lên người.

Mặc dù đó chỉ là loại vải bình thường, mặc ở trên người Nguỵ Nhất Thần, thật sự có một cảm giác giống con trai của Rurouni*, hơn nữa Nguỵ Nhất Thần còn tỉ mỉ dán giấy bạc lên thanh kiếm Samurai. Nguỵ Nhất Thần tùy tiện bày một pose, trong nháy mắt xung quanh một đống tiếng gào khóc, mọi người la hét ầm ĩ, ‘cướp thanh kiếm cướp thanh kiếm, cướp quần áo cướp quần áo’, chỉ có điều cỡ quần áo quá lớn, người bình thường mặc không vừa, kiếm thì không giống vậy, ai cũng có thể chơi, thế là truyền tới truyền lui, va chạm sức mẻ là chuyện không thể tránh được.

Nguỵ Nhất Thần đau lòng muốn chết, thế nhưng vì tình nghĩa anh em, nếu lấy lại thì quá hẹp hòi, cuối cùng vẫn là Cận Phi nói đừng làm hư, lúc diễn xuất còn phải dùng, ai nấy mới chịu trả lại.

Nguỵ Nhất Thần hoá trang Samurai thực ra rất đơn giản, một cái áo khoác Trung Sơn không tay màu trắng, một cái áo dài rộng màu xám của Samurai, đặc biệt là cái quần kaki rộng, ngoài ra còn một cái khăn vuông vẽ đầu rồng. Quần áo đã may xong, khăn nhỏ cũng làm xong, nhưng tiệm may dù thế nào cũng không chịu vẽ hoa văn, làm cho Nguỵ Nhất Thần gặp phải khó khăn.

Nguỵ Nhất Thần biết trong đám bạn bè hầu như không ai có năng khiếu hội hoạ, cho dù vẽ có thể tạm nhìn, thì vẽ đầu rồng vẫn là hy vọng hão huyền, thế nhưng ngày diễn càng ngày càng gần, Nguỵ Nhất Thần mỗi ngày đều phải đến khoa nghệ thuật diễn tập, trên cơ bản tất cả thời gian ngoài giờ học đều ngâm ở đó, căn bản không có thời gian tìm người khác hỗ trợ, mãi cho đến trước lúc diễn một tuần, Nguỵ Nhất Thần mới nhớ tới khăn vẫn còn đen thui.

Nguỵ Nhất Thần hé ra khuôn mặt đau khổ, trái lo phải nghĩ, sau cùng vẫn không có cách nào, dự định đi tìm Đoàn Nhiên giúp đỡ, dẫu sao Đoàn Nhiên vẽ con ngựa ít nhất vẫn còn ở trong phạm vi người địa cầu bình thường có thể tiếp nhận được. Kéo rương đặc biệt đựng trang phục diễn ra, Nguỵ Nhất Thần lấy khăn ra, sau đó một đầu rồng trông rất sống động bất ngờ xuất hiện ở trước mắt.

Nguỵ Nhất Thần sửng sốt rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết ai có thể có bản lĩnh hội họa tốt như vậy, lúc đang suy tư, lão Đại đẩy cửa trở về, trông thấy thứ trong tay Nguỵ Nhất Thần, bừng tỉnh hiểu ra nói: “A! Hoá ra ngày đó Cận Phi vẽ là vẽ thứ đồ chơi này hả, hỏi sao ngày đó nó về sớm như vậy, còn đi đến bộ Tuyên Truyền mượn thuốc màu và bút lông. Vẽ đồ chơi này cũng cực lắm, ban ngày Cận Phi vì tìm mấy thứ này, nên không đi ra ngoài làm việc.”

Nguỵ Nhất Thần kinh ngạc nhìn lão Đại, sau đó kích động ôm lão Đại nói “Lão Đại anh cực kỳ đáng yêu!”

Lão Đại “… Em hình dung anh có thể dùng vĩ ngạn, vĩ đại các loại từ như đáng yêu gì đó chỉ để hình dung đàn bà.”

“Vậy anh chính là quá vĩ đại!”

“… Sao em lại kích động đến vậy, trước kia Cận Phi trong bộ Tuyên Truyền, vẽ gì đó vẫn dư sức mà, với lại Cận Phi còn có thể phác hoạ, có cơ hội em có thể học hỏi một chút.” Lão Đại vỗ vỗ bả vai Nguỵ Nhất Thần lại đi ra ngoài, rõ ràng vừa rồi chỉ là quay về lấy ít đồ.

Mặt Nguỵ Nhất Thần đang cười ngây dại, đặt mông ngồi trên ghế của mình, vui vẻ một hồi, lại không nhịn được lấy khăn ra hôn hai cái, sau đó vui sướng xếp lại, cẩn thận bỏ vào rương. Nghĩ sau khi diễn xong vật này cũng nhất định phải giữ lại, đây chính là món quà đầu tiện Cận Phi tặng cho cậu, rất quý giá!

Suy nghĩ một chút, Nguỵ Nhất Thần liền cảm thấy không ổn, tín vật đính ước sao có thể để ở trong rương cùng với những thứ khác chứ? Nên Nguỵ Nhất Thần lại lấy khăn ra, trái trái phải phải khoa tay múa chân cả buổi, sau cùng chọn đặt ở dưới gối.

Nên buổi tối khi Cận Phi trở lại, nhìn thấy dưới gối Nguỵ Nhất Thần xuất hiện một miếng vải đen, Cận Phi sợ đến nỗi tưởng rằng trong nhà Nguỵ Nhất Thần xảy ra chuyện gì không tốt.

*Rurouni Kenshin:

image

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK