Chưa kịp ra khỏi cửa đã bị Bạch Bân đè lại uống thuốc. Người này còn không chịu thành thật, tự tin nói mình có lực miễn dịch, không uống thuốc vẫn có thể tốt: “Bạch Bân, thật sự, bị cảm uống hay không uống thuốc đều kéo dài nhiều nhất là một tuần…”
Bạch Bân gắt gao nhíu chặt mày, cầm viên thuốc không chịu thả cậu ra ngoài: “Uống đi.”
Đinh Hạo chỉ có chút choáng váng đầu, không cảm thấy gì khác, cậu thấy Bạch Bân là chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn thành thật ngồi xuống.
Bạch Bân lấy ra thuốc con nhộng, Đinh Hạo uống thuốc từ tay anh, nuốt vài ngụm nước miếng vẫn còn cảm thấy cổ họng nghẹn nghẹn.
Nhìn cậu uống xong rồi, Bạch Bân lại nhịn không được đưa ra yêu cầu mới: “Nếu không, hay nghỉ ngơi thêm một ngày đi?”
Đinh Hạo không đồng ý: “Lúc trước anh bị ốm cũng không đi làm sao? Hôm qua em đã hẹn với thầy rồi, Bạch Kiệt cũng cố tình đến sớm chờ nữa! Người một nhà đều ở đó chờ một mình em, cuối cùng lại nói em không đi sao? Anh biết là em không phải loại người đó…” Nhìn Bạch Bân vẫn đang do dự, lại nắm tay anh liên tiếp khuyên nhủ: “Em biết anh đau lòng em, hì hì! Bạch Bân, đến hôn một cái!”
Từ khi Đinh Hạo bị bệnh luôn giữ ý tứ cách xa anh ít nhất ba bước. Bạch Bân thuộc phái hành động, nghe vậy lập tức xoay người hôn lên, hôn xong còn kề sát trán cậu: “Hình như không nóng lắm, nhưng sao em vẫn hắt xì vậy, uống thuốc rồi vẫn không tốt lên.”
Đinh Hạo cọ cọ trán anh, nở nụ cười: “Anh nghĩ anh đưa em thuốc tiên à, làm gì có loại nào khỏi ngay lập tức chứ.” Cậu chỉ hắt xì có vài cái, vị trong nhà này đã khẩn trương rồi.
Bạch Bân còn muốn hôn lại, nhưng bị Đinh Hạo đẩy ra, mong chờ nhìn anh xin được thả ra ngoài: “Bạch Bân, ăn xong rồi, cũng hôn xong rồi, anh cho em đi nhé?”
Bạch Bân bị hình dáng đáng thương này của cậu chọc cười, xoa xoa đầu cậu: “Được. Hôm nay anh phải đi thực tế, đúng lúc ghé ngang qua đó, đưa em đi luôn.”
Đinh Hạo vừa ra khỏi cửa đã bị Bạch Bân bọc thành một viên cầu thật tròn, khăn quàng cổ trùm kín chỉ để lộ đôi mắt, lại còn đội mũ. Cậu cảm thấy mình cực kỳ giống ngôi sao nổi tiếng lén lút ra ngoài. Gien mạnh mẽ của nhà họ Đinh lại phát huy công hiệu, người này cho dù trong hoàn cảnh nào đều có thể cảm thấy mình vô cùng hoàn mĩ. Bạch Lộ có lần không nhịn được đánh giá loại tâm lý này của Đinh Hạo.
Cô nói: “Đinh Hạo, tôi rất hâm mộ bạn.” Nhìn Đinh Hạo đang đắc ý dào dạt, Bạch Lộ lại chậm rãi bổ sung: “Tôi vẫn luôn không hiểu, cậu có biết chữ tự tin viết như thế nào không vậy…”
Đinh Hạo cân nhắc những lời này hết nửa ngày, mới hiểu được đây không phải là câu khen ngợi.
Bạch Bân đưa Đinh Hạo đến trường học gặp thầy Từ, Bạch Kiệt đúng lúc xong việc, nhìn thấy anh mình liền ra thăm hỏi vài câu.
Bạch Bân gặp được em trai mình, trong lòng lúc này mới an tâm, dặn dò Bạch Kiệt chiếu cố Đinh Hạo: “Em ấy bị cảm, cần chú ý ăn uống.”
Bạch Kiệt gật đầu đáp ứng: “Vâng, em sẽ coi chừng cậu ấy.” Nhìn Đinh Hạo ăn mặc kín mít, còn hiếm hoi vui đùa: “Đinh Hạo, cậu còn mặc nhiều hơn cả cục cưng. Nhanh khỏi lên đi, cục cưng vẫn ôm rubik nhắc cậu suốt đấy, bao giờ khỏe ghé qua nhà thăm bé một chút.”
Đinh hạo vốn có chút giọng mũi, nghe Bạch Kiệt nói vậy giọng mũi càng thêm nặng: “Được được, khỏi rồi nhất định sẽ đi. Cậu bảo Lisa phải chú ý nhiều một chút, gần đây trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo, đừng để bị cảm.”
Thầy Từ ngồi trong phòng đã sớm nhìn thấy Đinh Hạo đi lên, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy người bước vào, liền thúc giục Lý Hạ đi xem. Lý Hạ vừa mở cửa, nghe thấy Đinh Hạo nói nửa câu sau liền nở nụ cười: “Đinh Hạo, còn mặc nhiều đến thế nào nữa? Cậu mà mặc thêm là chân không đi nổi nữa đâu!”
Đinh Hạo nhìn Lý Hạ một thân áo da cũng không sợ lạnh, chợt cảm thấy ghen tị. Nếu nói sức khỏe tốt thì vẫn là anh chàng Lý Hạ này có sức khỏe tốt nhất, hai mươi tuổi đầu không chỉ tươi cười sáng lạn, ngay cả thân hình cũng thu hút ánh nhìn của mọi người. Đinh Hạo ngắm nhìn chiếc áo phanh ngực của Lý Hạ, bên trong chỉ có một chiếc áo phông cổ chữ V mỏng manh, mơ hồ lộ ra dáng người tuyệt hảo.
Đinh Hạo cách khăn quàng cổ, ồm ồm nói thầm một câu tục khí.
Lý Hạ không nghe thấy, nhưng Bạch Bân lại nghe được, gõ trán Đinh Hạo: “Đừng học mấy từ nhảm nhí từ Lý Thịnh Đông nữa.” Gõ xong lại đổi sang xoa xoa: “Anh đi nhé?”
Đinh Hạo gật đầu, nhìn thấy anh rời đi rồi mới đi vào cùng Bạch Kiệt và Lý Hạ.
Thầy Từ thấy Đinh Hạo bị cảm, liền tiên tục ân cần thăm hỏi cậu. Ông cảm thấy Đinh Hạo bị cảm là do ông gây ra, đặc biệt xin lỗi cậu: “Đinh Hạo, đều do thầy đưa con đến đó! Về sau con cũng đừng đi theo nữa, hiện tại người trẻ tuổi không chịu nổi giá lạnh…” Nói với Đinh Hạo xong lại quay đầu dặn dò vài học trò bên cạnh: “Các trò cũng đừng đi, một đám mặc kệ là tháng mấy vẫn mặc áo khoác mỏng đơn bạc như vậy, không cảm mạo mới là lạ!”
Lý Hạ dẫn đầu phản đối, bọn họ làm sao yên tâm để thầy Từ đi một mình được: “Thầy, chúng có sẽ đi mua áo bông!”
Vài người phía sau gật đầu ủng hộ: “Đúng vậy, đúng vậy, thầy dẫn chúng con đi đi, một mình thầy tìm chắc chắn không nhanh bằng chúng ta cùng nhau tìm đâu!”
Thầy Từ cười mắng một câu, vài thằng khỉ con bình thường thích vui đùa ầm ĩ, nhưng lại thật tình chiếu cố ông: “Các trò đều đi sao, không có ai giữ nhà à?”
Lý Hạ chỉ chỉ Bạch Kiệt và Đinh Hạo: “Bọn họ ở lại giúp chúng ta…”
Chưa kịp nói xong đã bị thầy Từ trừng mắt nhìn, đứa nhỏ này chẳng biết khách khí, một chút cũng không hiểu khiêm tốn: “Lý Hạ! Đó là khách, trò nói gì chứ nói gì chứ… Nhìn Đinh Hạo làm gì? Đinh Hạo đúng là đàn anh của trò, nhưng người ta cũng có công ty của mình cần bận rộn! Bình thường vẫn luôn dạy bảo các trò phải khiêm tốn với người ngoài, khiêm tốn người ngoài, cả đám chẳng đứa nào ghi nhớ cả!”
Lý Hạ nhìn Đinh Hạo đang ngồi trên chiếc ghế dựa lớn duy nhất của bọn họ, đang cầm chén trà họ mới mua, ăn gói bánh quy cuối cùng của họ, còn cắn hạt dưa tí tách… Hắn nhìn vị đàn anh cũ vẻ mặt không đứng đắn tươi cười, một chút cũng không nhìn ra ‘khiêm tốn người ngoài’ ở chỗ cậu.
Vài người bên cạnh nhắc nhở thầy Từ: “Thầy, hôm qua không phải có một người tới phỏng vấn sao? Nói là đăng ký làm trợ giảng, thầy nhận không?”
Vừa nghe nói vậy, thầy Từ lập tức nhớ ra: “Đúng, nói là sáng nay tới, chắc cũng sắp đến rồi?”
Bạch Kiệt chần chờ, cậu đến giúp Đinh Hạo bàn về hạng mục, thấy thầy Từ còn có một cuộc phỏng vấn vào buổi sáng, liền đề nghị kéo thời gian hội nghị xuống chiều: “Hôm nay chúng tôi đều ở đây, hay là chờ thầy bận rộn xong rồi bàn lại cũng được?”
Thầy Từ vui vẻ nở nụ nười, khoát tay nói không cần: “Đó là đứa nhỏ do một người bạn cũ giới thiệu, vừa học văn học ở nước ngoài xong, đúng lúc ở chỗ chúng ta đang thiếu một trợ giảng, liền gọi nó tới hỗ trợ.”
Lý Hạ đã quen thân Đinh Hạo, hiểu ý cậu, lập tức đề nghị với thầy Từ: “Thầy, hay hội nghị lần này để cậu ấy tới ghi lại đi? Chúng ta coi như đấy là phỏng vấn!”
Thầy Từ gật đầu đồng ý: “Cũng tốt.” Ông đoán đứa nhỏ kia học văn, làm thư ký hội nghị chắc chắn chữ đẹp hơn hẳn mấy đứa này, mỗi lần ông lật xem hồ sơ của bọn Lý Hạ, đều vừa đoán vừa sửa lỗi chính tả, khiến thầy Từ có khí khái nhà văn vô cùng thống khổ.
Thầy Từ vừa gật đầu một cái, vài người phía sau lập tức vỗ tay đồng ý: “Yeah! Không cần chúng ta chép nữa rồi!”
“Rốt cục cũng có một người tới để bắt nạt!”
Thầy Từ suy nghĩ có nên giao thêm bài tập cho mấy đứa nhỏ quá năng động này không, một học kỳ có ba bài luận văn thật quá dễ dàng cho bọn họ.
Người được gọi tới phỏng vấn đã đến, là một người đúng giờ, lúc đẩy cửa ra còn cúi chào thầy Từ: “Ngại quá, ngại quá! Vốn nghĩ muốn đến sớm một chút, không ngờ trên đường kẹt xe…”
Một chuỗi câu thanh thúy lưu loát, cộng thêm cái cúi đầu kia khiến người cảm thấy có lễ phép, khiến tầm mắt mọi người tập trung trên đầu vị kia – cụ thể hơn, là chiếc mũ hoa văn da báo trên đầu cậu ấy.
Chờ người ngẩng đầu lên, thầy Từ lại hít sâu một hơi.
Vị này đội mũ hoa văn da báo chưa tính gì, còn một đầu tóc quăn, ước chừng cảm thấy đi phỏng vấn nên trịnh trọng một chút, liền vuốt thẳng lên, chỉ để lại vài lọn buông xuống bên tai, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, nhìn thế nào cũng cảm thấy xinh đẹp.
Hoa văn báo bước qua, cầm tay thầy Từ, tươi cười vui vẻ: “Chào thầy! Em là người phó giáo sư giới thiệu, vẫn luôn nghe phó giáo sư nhắc tên thầy, thật không ngờ lại có vinh hạnh được thầy chỉ đạo. Em tên là Lý Hoa Mậu, lý trong từ mộc, phong nhã hào hoa hoa mậu! Hy vọng sau này được thầy giúp đỡ nhiều hơn!”
Thầy Từ có chút mơ hồ, ông chưa từng gặp qua người như vậy, nhưng là bạn cũ giới thiệu nên cũng không tiện nói thêm gì: “Ừm, Hoa Mậu à, ngồi đi, ngồi xuống đi…”
Vị này lập tức đáp ứng, nhanh chóng ngồi xuống cạnh thầy Từ, nhìn tụi Lý Hạ đứng một bên không nhúc nhích, ngay lập tức lại đứng lên: “Xem tôi này, hồ đồ quá rồi! Mấy vị là học trò của thầy đúng không? Vào cửa sớm hơn tôi, tôi liền da mặt dày gọi đàn anh trước, ngồi ngồi ngồi đi, đừng đứng nói chuyện!”
Mấy người Lý Hạ vừa rồi luôn luôn xem xét tóc xoăn của người ta, nghe nói như vậy liền ngượng ngùng, ai đó đều tự tìm vị trí ngồi xuống.
Đinh Hạo nấp phía sau khăn quàng cổ cười cong cong khóe mắt, cậu từng gặp người này rồi, chính là nhiếp ảnh gia đó! Lúc cậu cùng Bạch Bân về nhà gặp cục cưng, trên máy bay đã trò chuyện với hắn cả chặng đường… Đây là lưu manh đó! Bây giờ nhìn lại, người này vẫn là một lưu manh có văn hóa.
Bạch Kiệt thấy Đinh Hạo nhìn chằm chằm vào người ta, nhìn đến cuối cùng còn nở nụ cười, cậu cảm thấy như vậy thật không tốt, ‘khụ’ một tiếng nhắc nhở Đinh Hạo: “Đinh Hạo, cậu nhìn cái gì đó.”
Cậu chỉ nhắc nhở có một chút, không ngờ Đinh Hạo còn thật sự trả lời. Đinh Hạo vươn tay chọc chọc Bạch Kiệt, nhỏ giọng thì thầm: “Bạch Kiệt, cậu nhìn thấy không? Thắt lưng của hắn cũng có hoa văn báo đó! Hì hì!”
Bạch Kiệt liếc mắt nhìn một cái, đúng lúc đụng phải tầm mắt Lý Hoa Mậu. Ánh mắt vị kia lập tức sáng bừng, chợt lóe chợt lóe, không hề kém hơn so với đám lấp lánh đính trên mũ kia!