• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thịnh Đông nổi giận, hắn đè người kia xuống cứ thế mà vận động trên giường, không thèm để ý vật nhỏ đập cánh trên ngăn tủ kia, quyết đoán làm xong một lần. Đây là một trận đánh vô cùng ác liệt, sau khi xong việc ngay cả Lý Thịnh Đông cũng thở hồng hộc, nằm đè lên người Lý Hoa Mậu nửa ngày không đứng lên.

Lý Hoa Mậu bị đặt ở phía dưới, dùng tay huých huých Lý Thịnh Đông: “Đứng lên.”

Lý Thịnh Đông không chịu dậy, cọ qua cọ lại còn muốn được nước lấn tới thêm lần nữa: “Đợi lát nữa đi, thắt lưng anh không đau sao? Tư thế xoay người lúc nãy, tôi gần như thiếu chút nữa vặn gãy eo anh rồi…”

Lý Hoa Mậu nghe vậy lỗ tai đỏ lên, dùng sức nhéo hắn: “Đi xuống mau!”

Lý Thịnh Đông không chịu, giở trò, một bên sờ một bên tiếp tục ghé vào bên tai người ta mà buông lời cợt nhả: “Tôi lưu manh cũng chẳng phải một hai ngày, anh nhanh chóng mà nghỉ ngơi đi, rồi chúng ta tiếp tục…” Câu nói còn lại chỉ còn biến thành tiếng thì thầm, vừa nói vài câu, không hề bất ngờ nhìn thấy người nọ ửng hồng lan từ lỗ tai đến cổ.

“Cút đi! Tôi không… A… Đừng, đừng, đừng! Lý Thịnh Đông cậu đừng sờ như vậy… A a! Ưm…”

Giường nhà lưu manh họ Lý lại bắt đầu vang ken két, yểng nhỏ đậu trên tủ đầu giường đã chán nhìn. Yểng nhỏ ăn hết gói thức ăn cho chim trên ngăn tủ xong, chậm rãi rỉa lông rồi tự mình bay ra ngoài phòng khách chơi.

Sau khi ông chủ Lý thỏa mãn, việc thứ nhất khi xuống khỏi giường chính là bắt yểng.

Hắn học theo thủ đoạn của đại thiếu gia Bạch, vứt con yểng đáng ghét này ra ngoài ban công rồi đóng cửa. Yểng nhỏ liên tiếp bị đối đãi thô bạo, nhưng nó ứng biến đặc biệt nhanh – lần này vật nhỏ không thành thật đứng bên ngoài, nó khép cánh, học người ho khan, hắt xì.

Lý Hoa Mậu từ trong phòng tắm đi ra chợt nghe thấy tiếng ho khan của yểng nhỏ, thật sự là vô cùng đáng thương, anh nghe thấy tiếng ho khan ấy, nhịn không được đi qua xem.

Yểng nhỏ biết Lý Hoa Mậu, hai ngày nay đều là người này cho nó ăn. Nó ngước lên đỉnh đầu đã trọc một nửa, lông chim trên người tán loạn, đáng thương tội nghiệp nhìn Lý Hoa Mậu, dùng sức hắt xì một cái: “Hắt xì!!”

Lý Hoa Mậu không đành lòng, cách một cánh cửa thủy tinh nói chuyện với nó: “Về sau còn dám nghịch ngợm nữa không?”

Yểng nhỏ cúi đầu nhận sai.

Lý Hoa Mậu bị vật nhỏ chọc cười: “Nói chút lời dễ nghe xem nào!”

Yểng nhỏ biết nghe lời, lập tức nghiêng đầu lảnh lót: “Chúc mừng phát tài, phát tài lại phát tài!”

Lý Hoa Mậu mở cửa ban công ra cho vật nhỏ vào: “Lần sau không được học nói lung tung, bằng không sẽ mặc kệ mày đấy.”

Yểng nhỏ mổ mổ ống quần Lý Hoa Mậu, coi như lấy lòng. Nhưng sau đó lúc Lý Thịnh Đông bắt nó nhét vào ***g chim treo ngoài ban công, yểng nhỏ vẫn kháng nghị một chút, nó không thích ban công, nó là vua chim ở đây!

Lý Thịnh Đông vươn tay ném nó vào: “Thành thật chút đi! Nếu không nghe lời, lát nữa sẽ nướng mày.”

Yểng nhỏ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đành ngoan ngoãn đứng ngoài ban công, ngồi xổm trong ***g sắt u buồn. Nó cảm thấy ở đây thật đáng ghét, trước kia tại chỗ Đinh Hạo, chỉ có buổi tối mới bị nhốt ngoài ban công, bây giờ tên cao to thô lỗ này ngay cả giữa trưa cũng muốn đẩy nó đi… Yểng nhỏ thật ủy khuất.

Vật nhỏ bắt đầu hoài niệm cuộc sống ở trấn. Nó liếc mắt nhìn bồn hoa ngoài ban công, khinh thường quay đầu, nó cảm thấy ‘cây’ ở đây không cao bằng chỗ nhà bà Đinh, ngay cả khóm lan có thể ẩn thân cũng không có. Lại nghiêng tai lắng nghe bên ngoài, liên tục vài ngày đều không nghe được thanh âm đậu xào thân thiết mà quen thuộc… Đậu xào nó yêu như sinh mạng…

Nơi này thế nhưng ngay cả ông bán đậu xào cũng không có!!

Yểng nhỏ hoàn toàn bi phẫn.

Loại thuốc đặc trị chứng u buồn thời kỳ trưởng thành này, chính là yêu đương. Tình yêu của yểng nhỏ, trong một khoảnh khắc Lý Hoa Mậu tan tầm vào cửa, đột nhiên xuất hiện.

Nói chính xác hơn, là từ khi nhìn thấy con chim trong tay Lý Hoa Mậu, yểng nhỏ bắt đầu lâm vào tình yêu. Đó là một con chim yểng bé xíu màu đen, mỏ vàng, sau tai có một đám lông vàng sáng, cực kỳ giống yểng nhỏ. Yểng nhỏ vây quanh nó nhảy qua nhảy lại, thử dùng miệng giúp nó rỉa lông.

Chim nhỏ kia rõ ràng bị thương, kháng cự ý tốt của yểng, dùng sức mổ nó một ngụm.

Yểng nhỏ bị mổ đau, ủy khuất đứng một bên, nghiêng đầu đánh giá nó. Yểng ta cảm thấy, đây thật sự là một con chim nhỏ xinh đẹp, chỉ có bộ lông đen xinh đẹp như vậy, cùng chiếc mỏ nhỏ nhắn màu vàng rực rỡ, mới xứng đáng với vẻ đẹp trai của mình. Đúng, yểng nhỏ ưỡn ngực, nó bắt đầu thể hiện vẻ đẹp trai của mình.

Lý Hoa Mậu đang đứng đó giải thích lai lịch con chim này cho Lý Thịnh Đông, chưa kịp nhìn thấy hành vi ngu ngốc của yểng nhỏ: “… Tôi đang đi ở ven đường, nó liền ngã ‘bịch’ một phát từ trên cây xuống! Tôi nhặt lên cẩn thận xem xét rồi, không bị thương gì. Này, Lý Thịnh Đông, cậu nói thử xem có phải nó ngủ ngủ đến hôn mê rồi… ngã xuống không?”

Lý Thịnh Đông nghe thấy buồn cười, đi qua xem. Con yểng kia rơi không nhẹ, lúc này vẫn đang choáng váng đầu óc, thấy Lý Thịnh Đông cũng không chút lưu tình mổ một ngụm.

Lý Thịnh Đông nắm miệng nó, nhìn con chim kia quẫy đạp mới buông ra: “A, vẫn rất có tinh thần!”

Lý Hoa Mậu để con chim này ngoài ban công, không cho Lý Thịnh Đông tiếp tục bắt nạt nữa: “Đừng chọc nó, vừa mang đến bệnh viện thú y xem rồi, nuôi vài ngày là khỏi. Nhưng trên người nó không có dấu hiệu gì, có thể là yểng hoang…”

Lưu manh Lý mặc kệ mấy thứ đó, đẩy Lý Hoa Mậu vào phòng bếp: “Tôi đói bụng rồi.”

Lý Hoa Mậu lấy tạp dề ra chuẩn bị nấu cơm: “Đợt lát nữa đi, rất nhanh sẽ xong… Này! Cậu làm gì đấy!”

“Giúp anh đeo tạp dề mà.” Lưu manh Lý nghiêm trang nói, nhưng sau khi hắn giúp người ta đeo tạp dề xong, lại bắt đầu cởi quần người ta: “Tôi ăn trước… Một lần…”

“Chết tiệt! Cái đồ lưu manh nhà cậu… Ô!!”

Thanh âm sau đó liền nhẹ hơn rất nhiều, lưu manh Lý rút kinh nghiệm lúc trước, đóng cửa phòng bếp lại.

Yểng nhỏ bây giờ cũng chẳng có tâm tư lo tới bọn họ, nó đang vội vàng lấy lòng người bạn mới của mình.

Con yểng mới tới nhỏ hơn hẳn nó, màu lông cũng không sáng, nhưng yểng nhỏ vẫn thật thẹn thùng. Yểng ta đẩy đẩy chén thức ăn của mình về phía nó, ý bảo nó đến ăn vài miếng. Vì biểu hiện thành ý, yểng nhỏ thậm chí còn tự mình bay qua một bên, tránh ở một góc ngoài ban công.

Con chim mới tới có chút cảnh giác, thử nửa ngày mới ghé qua, nhẹ nhàng mổ vài ngụm, lại lập tức nhảy ra. Nhìn yểng ta không có phản ứng gì, lại tiếp tục nhảy vào ăn hai miếng, lại lập tức nhảy ra…. Cứ như vậy nhảy qua nhảy lại hơn mười lần, nó mới ăn no.

Đợi cho tới khi Lý Hoa Mậu có thể đi ra khỏi phòng bếp, yểng nhỏ đã sóng vai ngồi xổm trên lan can cạnh người bạn mới của mình.

Chú yểng mới nhặt được này có vẻ thân cận người, nhất là người đã nhặt mình khi ngã xuống khỏi cây. Lúc Lý Hoa Mậu lần thứ hai đi vào cho ăn hoa quả, nó bắt đầu biểu hiện thiện ý, hào phóng ăn một ngụm hoa quả Lý Hoa Mậu đem tới.

Lý Hoa Mậu vô cùng cao hứng, thử sờ sờ nó. Con yểng kia sửng sốt một chút, rồi lập tức lủi vào một góc trong giá áo! Ngậm hoa quả cảnh giác nhìn Lý Hoa Mậu, vừa nhìn vừa ăn.

Lý Hoa Mậu bật cười vui vẻ: “Thật ngốc! Nếu vậy thì… gọi mày là Ngơ Ngác được không?”

Lúc trước đã nói qua, con yểng kia có vẻ không sợ người, là một vật nhỏ rất có linh tính, cho dù đến một nơi xa lạ cũng học nói rất nhanh. Chim ngốc kia ăn xong hoa quả, liền nói với Lý Hoa Mậu một câu mới học được: “Biến!!”

Yểng nhỏ nhà Đinh Hạo đang lâm vào bể tình, nhất thời bị mị lực của nó chinh phục, say mê nhìn sang.

Mũi Lý Hoa Mậu vốn đang ngứa, bị con chim kia nói một câu như vậy, chợt bị kích thích hắt xì một cái. Tính tình của anh tốt hơn Lý Thịnh Đông, nghe vậy cũng không quá tức giận, đặt chỗ hoa quả còn lại cạnh ***g chim rồi đi ra ngoài.

Yểng nhỏ nhảy qua mổ một miếng hoa quả, ân cần đưa qua cho người ta. Chim ngốc kia chưa từng bị theo đuổi kịch liệt như vậy, thấy nó lại đây, liền nhảy ra sau, vô cùng oanh liệt – ngã xuống!

Lý Hoa Mậu nghe thấy tiếng vang liền tới xem xét, khóe miệng không thể kiềm chế được nhấc lên: “Ngơ Ngác, mày thật vô dụng! Nó cắn thì mày sẽ không cắn lại sao… Chậc chậc, quên đi! Cho bọn mày vào phòng khách vậy! Cứ như vậy sớm muộn gì cũng ngã gãy chân, ha!” Anh không nghĩ nhiều, tưởng rằng hai con yểng đang đánh nhau!

Hai con yểng nghiêng đầu nhìn con người kia than thở nửa ngày, sau đó, cửa ban công mở lớn. Đối với chúng nó mà nói, tương đương rộng mở một vùng trời đất mới!

Yểng nhỏ nhà Đinh Hạo kia có nhiều tật xấu, chưa được vài ngày liền dẫn chim ngốc vào phòng bếp, tiêu đỏ, tiêu xanh tiêu gì cũng ăn no! Chim ngốc không có hứng thú với hạt tiêu, ngược lại rất thích ngồi ở máy hút mùi nhà Lý Hoa Mậu, đôi lúc đi vào lúc Lý Hoa Mậu đang nấu cơm, nghiêng đầu đứng trên ống thông gió. Lý Hoa Mậu xào rau, nó hay quay mông ra với Lý Hoa Mậu.

Lý Hoa Mậu nghĩ rằng đây là nó muốn thân cận với mình, cũng không đuổi ra ngoài. Mãi tới khi một ngày tan tầm trở về, nhìn thấy một lỗ thủng lớn trên ống thông gió máy hút mùi, lúc này mới hoảng hốt! Con chim ngốc anh nhặt được kia chạy thì chẳng sao, nhưng chim nhà Đinh Hạo thì đừng có bỏ trốn theo đấy nhé! Biết làm thế nào giải thích với người ta đây!

Hai vị người lớn nhà họ Lý trong trong ngoài ngoài tìm kiếm một lần, hận không thể dán giấy ‘Tìm chim bay lạc’ trong toàn khu nhà! Đúng lúc đó, từ phía ban công truyền đến một tiếng chim kêu yếu ớt. Lý Hoa Mậu tinh thần tỉnh táo, lập tức đi qua xem, nằm bên trong bồn hoa chính là yểng nhỏ nhà Đinh Hạo! Trên đùi còn có chiếc vòng bạc nhỏ nữa!

Yểng nhỏ ngẩng đầu bốn mươi lăm độ ngước nhìn lên trời cao, bi thương vì tình yêu đã mất đi, loại tình cảm đau tận xương cốt này, quả thật không thể chịu đựng nổi.

Yểng nhỏ thất tình. Con chim nó coi trọng cũng không ngốc, người ta vì tự do, chịu nhục, nằm gai nếm mật, rốt cục sau khi mổ thủng ống thông gió chiếc máy hút mùi xa hoa nhà ông chủ Lý, một lần nữa giương cánh bay về với tự do. Công trình lớn lao này, khiến chiếc máy nhà ông chủ Lý Thịnh hoàn toàn báo hỏng.

Phiền toái cùng theo đến không chỉ như vậy, Đinh Hạo cũng tìm tới cửa. Cậu đi công tác với Bạch Bân trở về, khẩn cấp đón yểng nhỏ về nhà, vừa mở ***g sắt ra liền phát hiện không đúng! Đây, đây rõ ràng là gầy mất một vòng mà!! Hơn nữa còn bắt đầu rụng lông! Vật nhỏ này bị rụng lông mà vẫn không kêu la!

Hơn nữa, vừa đến buổi tối, lúc trăng lên cao, yểng nhỏ lại bắt đầu ngâm tụng thơ ca dưới ánh trăng: “Gặt lúa – giữa trưa nắng! Mồ hôi rơi – lúa gieo vào đất!” Đây là bài thơ ba nó nhắc đi nhắc lại đã mười mấy năm, cũng là bài thơ duy nhất nó biết tới.

Đinh Hạo bị yểng nhỏ thâm tình đọc thơ diễn cảm cho nghe mấy đêm liền, đầu phình to, đây tuyệt đối là có vấn đề.

Đinh Hạo cầm theo ***g sắt, tới nhà ông chủ Lý Thịnh khởi binh vấn tội. Lý Thịnh Đông không phải dễ chọc, hắn kể lại tất cả sự tình lại một lần cho Đinh Hạo, trọng điểm đặt ở chiếc máy hút mùi bị hỏng nhà mình: “Đinh Hạo, tôi cũng có tổn thất mà! Vẫn là trên vật chất! Nhưng con yểng của cậu… Khụ, là tôi không chăm sóc tốt. Nếu không, tôi bồi thường chút tiền cho cậu nhé…?”

Đinh Hạo trừng mắt: “Đậu Đỏ là tim là phổi của nội tôi đấy! Nếu nó thiếu một sợi lông, nội tôi sẽ đau lòng! Nội tôi đã lớn tuổi như vậy, không chịu nổi kích thích này đâu! Lý Thịnh Đông tôi nói cho cậu biết, đây không phải chuyện có tiền hay không! Đậu Đỏ mà gặp phải chuyện gì không may, đem cả nhà cậu ra bán cũng không bồi thường nổi!”

Lý Hoa Mậu ngồi cạnh thật sự suy nghĩ: “Bán căn hộ này, chắc là có thể bồi thường được thôi…”

Lý Thịnh Đông không vui: “Này này! Lý Hoa Mậu! Anh giúp ai vậy hả?! Đang trong trận chiến, có người lại thò khuỷu tay ra bên ngoài như anh sao?!”

Đinh Hạo không nghe bọn họ giải thích, để yểng nhỏ lại rồi rời đi. Trước khi đi còn để lại một câu, trong một tháng, nuôi yểng nhỏ béo mập rồi trả lại cho cậu! Bằng không, việc này không để yên!

Lý Hoa Mậu càng coi yểng nhỏ như đại gia mà hầu hạ, một ngày ba bữa cẩn thận chuẩn bị, buổi tối còn cùng nó đọc thơ diễn cảm: “…A, Hoàng Hà! Con sông rộng lớn hùng vĩ!” Những câu thơ anh sao chép thay thầy Từ, rốt cục đã phát huy công dụng.

Yểng nhỏ mặc kệ anh, nhìn ánh trăng bi thương ngâm tụng: “Gặt lúa – giữa trưa nắng!”

Lý Thịnh Đông bây giờ không dám đắc tội con chim này, hắn cũng sợ bà Đinh đau buồn sinh bệnh, nếu như vậy Đinh Hạo thể nào cũng liều mạng với hắn. Lưu manh Lý kiềm chế bản tính, kiên nhẫn chờ đợi yểng nhỏ được nuôi béo.

Một tháng sau, yểng nhỏ rốt cục thoát khỏi bóng ma thất tình, tràn đầy sinh lực trở về nhà Đinh Hạo.

Lưu manh Lý rưng rưng đưa tiễn, lúc giao ***g sắt vào trong tay Đinh Hạo, tha thiết dặn dò: “Đinh Hạo, lần tới! Không không! Không có lần tới nữa đâu! Nhé!”

Yểng nhỏ hiếm khi đại phát từ bi, đứng trong ***g nghiêng đầu nhìn Lý Thịnh Đông, nói một câu cát tường: “Chúc mừng phát tài!”

Lý Thịnh Đông cảm động, vươn tay vào chọc nó: “Coi như không bõ công nuôi mày!”

Đinh Hạo lắm miệng, hỏi một câu không nên hỏi: “Lý Hoa Mậu đâu?”

Lý Thịnh Đông vẫn chưa kịp trả lời, yểng nhỏ bên trong ***g sắt đã giành trước: “A… A a… Ưm? Y em gái mày ” Ba chữ cuối cùng, học rõ ràng.

Đinh Hạo nghe được không hiểu ra làm sao, Lý Thịnh Đông da mặt có dày hơn nữa vẫn cảm thấy hơi nóng nóng, nói câu tạm biệt xong liền nhanh chóng bỏ chạy. Lý Hoa Mậu? Lý Hoa Mậu đang nằm trên giường vẫn chưa dậy nổi đâu!

HẾT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang