Bạch Bân đồng ý, cùng Đinh Hạo thổi nến. Căn phòng tối như mực, Bạch Bân ôm cậu, kề sát nghe Đinh Hạo thầm thì nói nguyện vọng sinh nhật của mình. Đơn giản là hy vọng thân thể ông bà khỏe mạnh, người nhà bình an phát tài linh tinh, nguyện vọng thứ ba cất sâu tận đáy lòng, chưa nói ra.
Bạch Bân hôn lên trán Đinh Hạo, không biết vì cái gì, anh cảm thấy nguyện vọng cuối cùng này có liên quan tới mình. Hoặc là nói, liên quan tới hai người bọn họ.
Hứa nguyện xong, Bạch Bân bật chiếc đèn đặt sát đất, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, mở một chiếc đèn nhỏ như vậy là đủ rồi.
Đinh Hạo sắp xếp lại văn kiện chuẩn bị nhét lại vào túi. Cậu vừa nhìn thấy thứ này liền có cảm giác hoảng hốt, trong lòng đặc biệt không thoải mái.
Bạch Bân gọi Đinh Hạo lại, ý bảo cậu mở ra xem kỹ: “Bên trong còn có một món quà nhỏ.”
Đinh Hạo nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo lời Bạch Bân, cầm túi công văn lên đổ ra. Mấy tờ giấy bên trong rơi xuống, nhẹ bay bay, thật sự không biết còn có thể có món quà gì có thể giấu ở trong. Cho dù có, chắc cũng rất nhỏ…
Một chiếc nhẫn bé xíu, tròn vo nhanh như chớp lăn ra khỏi túi công văn. Chiếc nhẫn mang theo ánh kim sáng bóng, nảy hai vòng nằm trên thảm, đụng phải chiếc đèn đặt trên mặt đất, ‘đinh’ một tiếng.
Đinh Hạo nhặt nó lên, là một chiếc nhẫn nam phong cách đơn giản. Đơn giản chính là, chỉ có chiếc nhẫn trơn tuột không một dấu hiệu hay đá gắn gì. Nhưng khiến người ta vừa nhìn thấy, liền biết đây là một chiếc nhẫn.
Bạch Bân cầm lấy nhẫn, đeo vào tay Đinh Hạo: “Anh cảm thấy nên mua một thứ gì đó. Thật xin lỗi, khiến em cảm thấy bất an.”
Bạch Bân hôn Đinh Hạo, kề sát trán cậu nhẹ giọng nói xin lỗi. Bọn họ đi cùng nhau một đường, trải qua mưa gió gần 20 năm, mặc dù biết đối phương là quan trọng nhất trong lòng nhau, nhưng chung quy vẫn luôn mong chờ một nghi thức xác nhận đi? Bạch Bân cảm giác được bất an của Đinh Hạo, anh cho rằng đó là thiếu sót của mình. Vật này đã mua từ sớm, có lẽ nên đưa trước thời gian mới đúng.
Đinh Hạo nhìn nhìn tay mình, chiếc nhẫn trên đó thật chói sáng, Đinh Hạo cảm thấy chính mình rốt cuộc trốn không thoát. Tầm mắt trở nên mơ hồ, thanh âm không thể khống chế, nghẹn ngào hỏi: “Bạch Bân, của anh đâu?”
Bạch Bân lấy từ trong túi áo ra chiếc nhẫn khác, đưa cho Đinh Hạo. Đinh Hạo nhận lấy, run rẩy đeo vào tay Bạch Bân, cắn chặt môi, biểu tình khẩn trương như sắp phải ra chiến trường.
Bạch Bân phối hợp vươn tay, còn cười cười dặn cậu: “Hạo Hạo, nhớ nhét chặt một chút nhé.”
Cặp nhẫn giống nhau như đúc, dưới ánh đèn sáng lên quang mang dìu dịu mà mê người, đơn giản chất phác, giống như Bạch Bân.
Không còn là vật trang sức nữa, đây là một lời hứa hẹn.
Hôn môi, đụng chạm, ôm nhau cho đối phương cảm giác. Như là lần đầu tiên làm loại chuyện này, hai người đều khẩn trương cắn cánh môi, đầu lưỡi đối phương, mạnh mẽ va chạm mang lại đau đớn, nhưng tuyệt đối không buông ra…
Không kịp đi vào phòng ngủ lấy bôi trơn, Đinh Hạo ôm cổ Bạch Bân, mắt đỏ hồng nhìn anh. Bạch Bân cúi đầu hôn cậu, vẫn không dám mạo muội đi vào, tay quyệt lấy chút bơ cẩn thận khuếch trương: “Hạo Hạo, ăn vào hết đi… Em ăn xong, anh có thể đi vào.”
Đinh Hạo nhìn anh, cảm thấy thân thể mình giống hệt đám bơ kia, sắp bị hòa tan trên tay Bạch Bân.
Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động bên trong, Bạch Bân vẫn vô cùng ôn nhu, chóp mũi cọ xát, ngay cả hô hấp cũng ngập tràn hương vị của nhau.
Khi Bạch Bân tiến vào, Đinh Hạo ôm anh khóc nấc lên. Dán sát hai má Bạch Bân, nhỏ giọng kêu ‘Bạch Bân’… Cậu gọi một lần, Bạch Bân liền trả lời một lần.
Thân thể dây dưa cùng một chỗ, mạnh mẽ mà kiên quyết khiến toàn bộ cơ thể Đinh Hạo dần nhuộm đầy dấu vết của chính mình.
Bạch Bân ôm lấy Đinh Hạo vào trong ngực, hôn môi cậu. Theo tư thế, động tác phần eo lên xuống càng triền miên. Đinh Hạo phối hợp anh, vòng tay qua cổ, cùng nhau lay động, buộc chặt…
Mãi đến cuối cùng, Bạch Bân cử động đâm toàn bộ vào thật sâu, phun trào hoàn toàn chính mình trong cơ thể Đinh Hạo. Người trong lòng ‘ưm’ một tiếng, ôm anh run rẩy kịch liệt. Bạch Bân tinh tế cảm nhận nơi đó co rút từng đợt, thậm chí khi Đinh Hạo nuốt nước miếng, đều khiến miệng nhỏ kia mấp máy, như vẫn chưa cảm thấy đủ, giữ lấy muốn nuốt ăn anh lần nữa.
Đinh Hạo dán lên ngực Bạch Bân, không thể phân biệt nổi rốt cuộc là trái tim của ai đang kịch liệt rung động, càng đập càng nhanh. Toàn thân cậu phiếm hồng, ôm cổ Bạch Bân thật chặt. Không phải chưa từng làm qua lần nào kịch liệt hơn như vậy, nhưng cảm giác tốt đẹp đến không nói thành lời này vẫn là lần đầu tiên.
Bạch Bân cắn cắn lỗ tai cậu, thì thầm nói gì đó.
Đinh Hạo không trả lời anh, chỉ là vẫn không buông anh ra, trong mơ hồ, dường như có một thanh âm giống như đáp ứng lại giống như thở dốc: “Ưm”
Bạch Bân tặng quà xong, tận tình hưởng dụng chủ nhân hào phóng đáp lại. Đây là Đinh Hạo của anh, là báu vật quan trọng nhất anh cẩn thận che chở, mặc cho ai cũng không thể cướp đi…
Bạch Bân làm một đêm, đến lúc rạng sáng mới ôm Đinh Hạo ngủ. Đinh Hạo không buồn ngủ, cậu xoay người nhìn Bạch Bân, ngón tay khẽ vuốt ve mặt anh. Đêm qua chuyển chiến trường sang phòng ngủ, rèm cửa vẫn chưa kịp kéo xuống, ánh nắng sáng sớm chiếu vào, rọi lên ngón tay mỏng manh phản quang.
Bạch Bân nhắm mắt, vẫn đang ngủ. Bóng ngón tay của Đinh Hạo đổ lên mặt anh, ngón áp út nổi lên một vòng nhỏ. Đinh Hạo cử động tay, chiếc bóng cũng biến đổi theo, dừng tại khóe miệng Bạch Bân, giống như Bạch Bân đang mỉm cười.
Đinh Hạo chơi một hồi, không nhẫn tâm tiếp tục quấy rầy Bạch Bân nữa. Bạch Bân đi chuyến tàu đêm tới đây, chỉ mới ngủ được vài tiếng, tối hôm qua lại ép buộc một trận như vậy, thật sự nên nghỉ ngơi tử tế.
Đinh Hạo cẩn thận đứng lên, nhìn Bạch Bân vẫn mở hai tay ra như đang ôm gì đó, nghĩ nghĩ, lấy gối mình nhét vào lòng anh, dém gọn góc chăn, cẩn thận đi ra ngoài.
Trong phòng khách vô cùng lộn xộn, có thể nhìn thấy quần áo tùy tay ném xuống đất khắp nơi. Bánh ngọt trên bàn đã không nguyên vẹn, ngọn nến số 23 cháy hơn phân nửa, sáp nến rơi trên bơ, trượt xuống.
Đinh Hạo nhìn bánh ngọt co giật khóe miệng, theo bản năng đỡ lấy thắt lưng mình. Hậu quả sử dụng quá độ, thật sự rất đau…
Dọn dẹp tàn cục nơi phòng khách, cầm ly sữa vào phòng bếp rửa sạch. Động tác Đinh Hạo rất nhẹ, sợ đánh thức Bạch Bân đang ngủ, dọn dẹp xong tất cả liền ngồi trên sô pha phòng khách một lát.
Nhịn không được vẫn gọi điện thoại cho Đinh Húc. Đinh Hạo có một loại cảm giác vừa sống sót sau tai nạn, niềm vui sướng và kích động ấy chỉ có thể chia sẻ cùng với Đinh Húc mà thôi.
Cậu và Đinh Húc sinh nhật cùng một ngày, cũng cùng một ngày bị tai nạn xe cộ trở lại quá khứ. Đinh Hạo có một khoảng thời gian không liên hệ với Đinh Húc, cậu đang trốn tránh. Trốn tránh Đinh Húc, cũng là trốn tránh chính mình, ngày 23 tuổi cậu sợ hãi cuối cùng đã tới. Mãi đến sau khi bình an vượt qua tối hôm qua, Đinh Hạo lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn kiềm lòng không được gọi điện cho Đinh Húc để xác nhận lại một chút.
Điện thoại qua thật lâu mới có người bắt ngay, nghe thanh âm Đinh Húc, dường như vẫn chưa ngủ dậy: “…Alô?”
Đinh Hạo sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, ngượng ngùng. Bây giờ vẫn hơi sớm, Đinh Húc nghỉ ngơi có quy luật, nhất định đã đánh thức người ta. Nhưng đã bắt máy rồi, cũng không tiện cúp điện thoại nữa, Đinh Hạo kiên trì nói lời chúc mừng: “Ừm, Đinh Húc. Tối hôm qua chưa kịp nói với anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ…”
Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, tiếp theo là một loại thanh âm sột sột xoạt xoạt vải dệt ma sát. Hơi thở Đinh Húc nặng nề, dường như tâm tình không tốt, cứng rắn nói chuyện: “Không cần. Cậu có biết, tôi không thích ngày này…”
Đinh Hạo cầm tai nghe không biết nên nói cái gì. Đúng vậy, Đinh Húc trước đây từng nói qua, đây là ngày giỗ của anh. Không ai sẽ thích ngày giỗ của mình đúng không? Đinh Húc từng nói qua, anh không trực tiếp trở lại quá khứ, anh bị Tiếu Lương Văn giữ lại ba tháng. Nhìn chính mình ngày qua ngày càng thêm suy nhược, không thể cử động, không thể nói chuyện, không thể phản ứng gì với người anh yêu nhất… Nếu không bị mình đâm vào, sẽ không xảy ra chuyện này. Đinh Húc người này chết vì sĩ diện, khó trách cả đời ghi hận cậu.
Tuy rằng lại gặp Tiếu Lương Văn, nhưng, không nhớ lại chuyện bọn họ từng yêu nhau trước kia… cũng sẽ khổ sở đi?
“Đinh Húc, thật xin lỗi…”
Tín hiệu bên kia điện thoại dường như không tốt, âm thanh tu tu quấy nhiễu, khiến Đinh Hạo không nghe rõ lắm câu trả lời của đối phương. Truy vấn hai lần, mới nghe được thanh âm Đinh Húc. Đinh Húc thanh thanh cổ họng, có chút khàn khàn, nhưng lộ ra cảm giác biếng nhác lúc sáng sớm: “Đinh Hạo, cậu gọi điện cho tôi vào giờ này để nói cái đó sao? Tôi không cần cậu giải thích.” Đầu kia điện thoại thở dài một tiếng, thanh âm dẫn theo một tia ẩn nhẫn: “Ba tháng… Cũng không phải chuyện đặc biệt khổ sở gì.”
“Cái gì ba tháng?”
“…Chính là cái cậu nghĩ.”
Đinh Húc nói câu ‘Còn có việc’ xong liền cúp máy. Đinh Hạo há hốc mồm. Ba tháng… Ba tháng?! Đúng vậy, sao cậu lại không nhớ ra! Nếu nói cậu và Đinh Húc cùng nhau trở về, Đinh Húc lúc đó còn chậm trễ ba tháng mà! Đúng hơn là, ba tháng này… Vẫn là thời kỳ nguy hiểm đúng không?!
Đinh Hạo cầm điện thoại trên tay, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Đinh Húc cúp điện thoại xong, rốt cục có thể thả lỏng thân thể, ngón tay buông khỏi đệm, có thể tha thứ chính mình phát ra một ít thanh âm.
“Đinh Húc, anh vừa mới lừa người đúng không?”
Đinh Húc cắn môi, cố gắng giảm thanh âm xuống mức thấp nhất, nhưng vật lửa nóng gì đó dừng lại trong cơ thể thật lớn, khiến anh không thể ngừng run rẩy.
“Khẳng định lại lừa người…” Người phía sau cắn lỗ tai anh, thanh âm sau khi được thỏa mãn đặc biệt gợi cảm: “Tôi lại bị anh siết có phản ứng.”
Tên phía sau không biết mệt mỏi lại bắt đầu một vòng công kích lần nữa, một mặt xâm chiếm, hai tay lại siết chặt. Đinh Húc cảm thấy thắt lưng mình sắp bị hắn chặt đứt, cầu hắn thả lỏng tay là không có khả năng đáp ứng, người nọ bình thường giống như dã thú, trong loại thời điểm này sẽ không thèm nghe lý do gì của anh, ngoại trừ một cái.
“Thắt lưng, đau quá…”
Hai tay đang nắm lấy phần eo lập tức thả lỏng, nhưng vẫn không muốn buông tha lưu luyến nơi phụ cận. Mặc dù đang tận dụng cơ hội ăn no, Tiếu Lương Văn vẫn không quên mấy câu lúc nãy nghe được. Hắn cọ đầu qua, mái tóc cứng đâm vào cổ Đinh Húc vừa đau vừa ngứa: “Đinh Húc, cái gì ba tháng?”
Thân thể Đinh Húc cứng ngắc, anh không muốn nói chuyện này với Tiếu Lương Văn.
Người sau lưng bám riết không tha truy vấn, mỗi lần hỏi một câu còn không quên làm ác trong cơ thể anh một phen! Đinh Húc nổi giận, suốt một đêm anh đều không được nghỉ ngơi, ngay cả vừa rồi nhận điện thoại, đã thỉnh cầu nhiều lần Tiếu Lương Văn vẫn kiên quyết không rút ra khỏi thân thể mình…
“Không liên quan… Ưm… Chuyện của cậu…”
Tiếng thở dốc mềm mại tràn ra, nhưng lời nói lại cố tình chọc người tức giận. Tiếu Lương Văn rút khỏi cơ thể anh, không cho Đinh Húc kịp thở phào một hơi, lại ôm anh đổi sang tư thế khác. Mặt đối mặt vùi sâu xâm nhập: “Đinh Húc, nói cho tôi biết. Tôi muốn biết chuyện của anh.”
“…Cậu xuống cho tôi! Đừng có lấy cớ! Tiếu Lương Văn chết tiệt!” Người bị bắt nạt một đêm, rốt cục nhịn không được xù lông.
Tiếu Lương Văn nở nụ cười. Tuy rằng bình thường bị hạn chế, nhưng một khi Đinh Húc đã cho phép, hắn sẽ được ăn no, rất no. Ý thức trách nhiệm của Đinh Húc thật sự tồn tại ở khắp nơi, cho dù là ‘cho hắn ăn no’ cũng giống nhau làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ.
“Không muốn, tối hôm qua rõ ràng anh còn nói… muốn cùng tôi sống cả đời.” Tiếu Lương Văn nhìn Đinh Húc, ánh mắt lại chậm rãi chuyển tối. Cúi đầu hôn lên trán Đinh Húc, lông mi ướt sũng, còn có đôi môi đỏ tươi… Trằn trọc mút liếm, đầu lưỡi dùng sức mở ra, thô lỗ xông vào hút lấy ngọt ngào thuộc về mình.
Sẽ không bao giờ, buông anh ra.