Ông càng ngày càng yêu thương cháu trai cưng của mình, dần dần lên tới một cảnh giới nhất định. Sau khi biết được ngày Lisa về nước, lập tức tự mình bay tới thành phố D, gọi người một nhà cùng tới thành phố D để chụp ảnh gia đình.
Vợ chồng Bạch bí thư cũng gấp gáp trở về từ nước ngoài, bọn họ đã lâu không gặp cháu, cũng rất nhớ mong. Còn nữa, Trương Quyên cũng muốn xem thử cuộc sống hằng ngày của Bạch Bân và Bạch Kiệt, cô làm mẹ mà từ nhỏ đã không thể chăm sóc con mình, nội tâm thủy chung vẫn luôn có một phần áy náy. Nhất là với Bạch Bân, Trương Quyên cảm thấy đứa con cả tìm một người vợ nam, cho dù cũng nhìn nó lớn lên từ nhỏ, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Hai người đàn ông, trong cuộc sống nhất định sẽ có va chạm, lỡ đâu nảy sinh xung đột đánh nhau thì biết làm sao bây giờ?
Trương Quyên tâm tình lo lắng tới thành phố D.
Đến xem nhà Bạch Kiệt trước, ông Bạch mang theo đại đội nhân mã đã tới từ sớm, đang ở chỗ Bạch Kiệt nói cười vui vẻ. Người một nhà vây vòng quanh bé con, nhìn bé con ăn thêm một miếng, nói thêm một câu, đều cười đến toe tóe.
Lisa thật thân thiết với vợ chồng Bạch bí thư, lập tức gọi ‘ba’ ‘mẹ’ mời bọn họ ngồi xuống, còn đi bưng hoa quả đến.
Trên sô pha nhà Bạch Kiệt đã ngồi kín người, vợ chồng Bạch bí thư vừa tới, lại là một phen nhường chỗ ngồi. Nhà Bạch Lộ đều tới đông đủ, mẹ Bạch Lộ còn cố ý làm tóc rồi mới đến, chính là một đại mỹ nhân, ghé sát Bạch Lộ nói chuyện thân mật như chị em: “Anh, chị, mau đến ngồi đây! Lộ Lộ, sang ngồi cùng ghế với mẹ.”
Bạch Lộ đứng lên nhường chỗ. Một nhà ba người của cô cố ý xin nghỉ dài hạn tới đây, coi như du lịch giải sầu. Nguyên bản Bạch Bân còn an bài đưa mọi người ra ngoài chơi, nhưng vừa vào cửa nhìn thấy cục cưng, không ai có thể bước chân đi. Người một nhà vây quanh cục cưng vui mừng, chật kín phòng khách nhà Bạch Kiệt.
Bạch Kiệt đem cả ghế da của cục cưng ra, vẫn còn thiếu một chỗ ngồi. Cục cưng đi theo sau ba ruột mình, nhìn ghế da của mình bị lôi ra, nghi hoặc. Thấy không có ai ngồi, bé con thử đặt rubik bảo bối của mình lên đó, coi như đã chiếm lĩnh nơi này. Bây giờ lại thiếu hai chỗ ngồi.
Bạch Lộ nháy mắt ra dấu cho Đinh Hạo. Cô cảm thấy Đinh Hạo vừa gặp ‘ba mẹ chồng’ liền đặc biệt ngại ngùng, bình thường luôn nói tía lia, sao bây giờ lại giống như đầu gỗ ngồi bất động ở đằng kia vậy chứ?
Đinh Hạo ngồi cạnh Bạch Bân, nguyên bản là cạnh ông Bạch, thấy Bạch Lộ nháy mắt ra dấu, lập tức đứng lên, lắp bắp nói chuyện với Bạch bí thư: “Ừm…Ba, mời ngồi, ngồi chỗ của con đi!”
Đinh Hạo đã nói qua điện thoại vài lần, dần dần dễ gọi hơn, nhưng khi mặt đối mặt gọi quả thật vẫn khác biệt. Cậu vừa mở miệng xong, tự mình đỏ mặt trước, lúc lùi ra nhường chỗ còn thiếu nước vấp phải chân chính mình.
Bạch bí thư trả lời rất tự nhiên, cảm ơn Đinh Hạo, ngồi xuống cạnh ông Bạch. Ông Bạch đặt hoàn toàn tâm tư trên người cháu đích tôn, nhìn cục cưng cũng đi tới ghế da của mình ngồi xong, một bộ chuẩn bị gia nhập hội nghị của mọi người, ông lại cười tít mắt: “Đến đến, hôm nay mọi người hiếm khi cùng nhau tụ họp. Nhân dịp này ta muốn nói vài câu…”
Đinh Hạo đứng một bên còn thật sự nghe ông Bạch nói chuyện. Bạch Bân vươn tay ra kéo ống tay áo cậu, ý bảo Đinh Hạo ngồi xuống cạnh anh. Đinh Hạo không để ý tới anh, vẫn như trước đứng thẳng tắp một bên, giống như đứng gác. Bạch Bân dùng sức, kéo Đinh Hạo tới lắc lư, lại dùng sức, Đinh Hạo thiếu chút nữa ngã thẳng vào trong lòng Bạch Bân.
Người một nhà đang nói chuyện chợt im lặng, nhìn Đinh Hạo giãy dụa bò dậy, đỏ mặt ngồi trên tay vịn sô pha cạnh Bạch Bân. Cậu ngượng ngùng, ‘khụ’ một tiếng, chính mình đưa một bậc thang ra tự leo xuống: “Ừm cái đó, con… Con đứng mệt, a, ha ha! Nghỉ một lát, nghỉ một lát.”
Bạch Bân làm bộ như ho khan, nhưng ý cười trong mắt rất rõ ràng.
Ông Bạch cũng bị cú ngã của Đinh Hạo làm cho quên mất chuyện muốn nói, gõ gõ gậy: “Nhìn xem, nhìn xem! Lại quấy rối, ta lại quên lúc nãy muốn nói gì rồi!”
Bạch bí thư bên cạnh nhắc nhở ông Bạch: “Mới nói tới chụp ảnh. Ba xem chúng ta nên ra ngoài chụp, hay vẫn chụp trong nhà!”
Ông Bạch đã nhớ ra, ‘ừm’ một tiếng tiếp tục đề tài. Đinh Hạo cúi đầu không nhúc nhích, nhưng nếu cậu ngẩng đầu lên nhìn, có thể thấy được vẻ mặt tươi cười hiền lành của Bạch bí thư.
“Ta thấy, chúng ta năm nay không nên chụp ở nhà. Hằng năm đều chụp một chỗ rất nhàm chán, chúng ta tới tiệm chụp ảnh một lần đi!” Ông Bạch quay đầu hỏi Bạch Bân: “Bên này có chỗ nào chụp đẹp không? Nơi nào chụp trẻ con đẹp ấy!”
Đinh Hạo nhớ ra một chỗ: “Nội, con có quen một người chụp ảnh, chỗ làm của anh ấy chuyên chụp trẻ con, chụp không tệ lắm.” Nhớ tới lần trước ôm cục cưng đến trường đại học, Lý Hoa Mậu còn chọc cười được bé con, thật hiếm thấy: “Chỗ đó chụp ảnh trẻ con, đều cười rất đẹp.”
Ông Bạch lập tức đồng ý: “Được! Tới chỗ đó. Hạo Hạo, con gọi điện thoại trước đi, hẹn thời gian.”
Đinh Hạo đáp ứng, nhấn điện thoại, lại hỏi ông Bạch: “Nội, hôm nay lịch của bọn họ đầy rồi. Nhưng nói là có thể dành ra một tiếng, 4 giờ chiều qua, có được không?”
Nhà ông Bạch đi chụp ảnh gia đình, chỉ cần người đông đủ, chụp được hết gương mặt mọi người là xong. Ông nghĩ năm ngoái cũng chỉ cần khoảng đó thời gian, gật đầu đồng ý: “Được, một giờ là đủ!” Lại quay đầu dặn mọi người, nhất là Lisa: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa thay quần áo thống nhất. Lisa, nội có đem hai bộ quần áo cho Bạch Hạo, lúc đó con cho cháu mặc một bộ, đến nơi rồi chúng ta đổi tiếp.”
Ông Bạch vẫn như trước mang tới trang phục thời Đường, màu sắc rực sỡ, các màu hồng mặc ở trên người khác nhau có thể đem tới những hiệu quả khác nhau. Như ông Bạch mặc vào, gọi là đoan chính; vợ chồng Bạch bí thư mặc, gọi là trầm ổn; Bạch Lộ mặc, gọi là vui mừng… Đinh Hạo và Bạch Bân mặc, ừm, cũng gọi là vui mừng.
Bạch Bân nhìn Đinh Hạo cài nút áo, một thân áo đỏ mặc trên người Đinh Hạo, ánh lên mặt Đinh Hạo hơi hồng hồng. Không biết có phải liên quan tới chiếc áo đỏ hay không, Bạch Bân cảm thấy Đinh Hạo đặc biệt xinh đẹp, nhất là cúi mắt ngồi trên giường cài nút, thật sự khiến người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Bạch Bân đi qua thay Đinh Hạo cài cúc áo, Đinh Hạo thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn anh…” Vừa nói lời cảm tạ xong, Đinh Hạo liền có cảm giác không đúng: “Này này! Bạch Bân, anh làm gì đấy hả, em thật vất vả cài được vài cái! Sao anh lại tháo ra!!”
Bạch Bân cởi áo cậu ra, cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cậu, lại như chưa đủ tiếp tục đi xuống. Đinh Hạo không vui, chỉ có chút thời gian thay quần áo như vậy, cướp đâu ra thời gian kịp làm việc này được!
“Đứng lên… Đừng cởi áo em! Bạch Bân, anh sắp làm nát rồi… A…”
Toàn bộ đầu Bạch Bân đều vùi vào trong áo, hô hấp ấm áp phun lên ngực Đinh Hạo, khiến cậu run run một chút. Ngay sau đó liền thật sự run rẩy, răng nanh, đầu lưỡi Bạch Bân đều ra trận, không biết làm thế nào, vô cùng có khí thế ‘lưu lại dấu ấn trên người Đinh Hạo’.
Cổ tay áo Đinh Hạo rộng thùng thình, lại còn xắn lên một vòng, lúc đẩy đầu Bạch Bân ra khó tránh khỏi trượt xuống. Trên cánh tay không biết là vì lạnh hay là bị Bạch Bân trêu đùa, nổi lên một tầng da gà, hô hấp nặng nề thở hổn hển.
“Có thể… Chờ lúc về hay không? Còn phải, chụp ảnh…” Đinh Hạo không muốn bộ dáng ấy của mình bị chụp đâu, nghĩ đến liền tiếp tục đẩy Bạch Bân ra, lần này khí lực lớn hơn: “Bạch Bân, nội vẫn đang chờ bên ngoài đó.”
Bạch Bân bị cậu đẩy ra, cũng hiểu được không thể tiếp tục, bằng không sẽ thật sự xảy ra vấn đề, khẽ cắn lên cổ tay Đinh Hạo: “Được rồi, chúng ta chuẩn bị một chút, cần phải đi.”