Lâm Tịch nhìn nước sông.
Nước sông yên lặng êm ả, trên bề mặt được phủ một lớp sương nhàn nhạt, đâu đấy xuất hiện những chiếc thuyền câu và thương thuyền, một khung cảnh thật đẹp.
Hạ Tử Kính và hơn mười quan viên trấn Yến Lai đi lên đê Lan Giang. Sau khi tới nơi, Hạ Tử Kính ngồi xổm xuống đất, lấy tay gõ lên bờ đê. Cảm giác được bờ đê chắc chắn dị thường, ông ta càng an tâm hơn, mà nụ cười lạnh lẽo cũng hiện rõ trên khuôn mặt.
Ông ta nhìn nước sông trong vắt một lát, sau đó đi tới trước người Lâm Tịch đang đứng cách đấy không xa.
- Lâm đại nhân, bây giờ chắc ngài đã có thể thôi việc suy luận lung ta lung tung, trở về trấn Đông Cảng rồi chứ?
Ông ta không nhìn Lâm Tịch đang xoay người nhìn mình, cứ thế nhìn về mặt nước sông đằng trước, bình tĩnh và hơi trào phúng nói câu trên.
Lão Trần vốn đã nằm thẳng xuống ghế trúc, thân thể hơi co lại, nhưng vừa nghe câu này lão ta liền sững người, muốn đứng lên nói gì đó. Nhưng Lâm Tịch lại vỗ vỗ lão, để lão yên tâm hơn, sau đó bình tĩnh nói:
- Liên quan đến nhiều mạng người và mẫu ruộng tốt như vậy, sao có thể là suy đoán lung tung?
- Lâm đại nhân, ngài nói đê lớn này có vấn đề, nhưng sau một đêm mưa to như vậy, không phải còn rất tốt sao?
Huống Tu Tiền đứng sau Hạ Tử Kính tức giận nói:
- Phần đê Lan Giang trấn Yến Lai này do ta quản hạt, không phải là chức trách của Lâm đại nhân ngài, chẳng lẽ ngài không biết?
Lâm Tịch nhìn thoáng qua tên quan viên đã mập tới mức mặc bộ quan phục vừa khít, không hề có chút nếp nhăn nào trên bề mặt áo, ngược lại còn giống như một trái banh da, bình tĩnh nói:
- Ngài đã từng điều tra địa thế liên quan đến đê này chưa? Có bao giờ hỏi ý kiến những người đã từng tham gia xây dựng đê chưa?
- Lâm đại nhân.
Huống Tu Hiền cười lạnh, vươn ngón tay mập mạp mà trắng noãn ra chỉ đê Lan Giang, nói:
- Bất kỳ tài liệu ghi lại nào cũng không có sức thuyết phục bằng điều tra thực tế, chẳng lẽ ngài tin một lão nông mà không tin phán đoán quan viên Vân Tần?
Lâm Tịch cau mày lại, nhìn quan viên Ti canh mập mạp này, bình tĩnh và chậm rãi nói:
- Bởi vì lão nông này để ý đến những mẫu ruộng tốt và tính mạng dân chúng hơn các ngài, nên ta tin tưởng ngài ấy . Hơn nữa, nghe ngài nói như vậy, ta đoán ngài còn không thể hiểu được cách làm đê này thế nào, ngài nói ta nên Trần lão ấy hay tin ngài?
Những lời Lâm Tịch vừa nói không nể nang bất cứ ai, thậm chí còn mang tính chất vấn Huống Tu Hiền, Huống Tu Hiền giận dữ đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, nói:
- Ngài...
Hạ Tử Kính phất tay áo, ngăn Huống Tu Hiền lại, nhìn Lâm Tịch nói:
- Đê Lan Giang ở trấn Đông Cảng cũng như trấn này, không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.
Lâm Tịch không thích vẻ mặt này của Hạ Tử Kính, khẽ bĩu môi khinh thường. Hắn hơi cao hứng tươi cười, giễu cợt nói:
- Đương nhiên là rất tốt.
Hạ Tử Kính phát hiện thái độ của Lâm Tịch, khi thấy tiểu Lâm đại nhân cao hứng như vậy, ông ta cũng bật cười, vui sướng nói:
- Nhưng Điển ngục do ngài quản lý lại không tốt lắm. Sáng sớm nay đã bị đốt cháy ba phòng giam, hơn nữa, nghe nói vì ngươi thuyên chuyển nên lúc đó trong Điển ngục chỉ có ba người, nếu không, hậu quả cũng không đến như vậy.
Lâm Tịch nhất thời nhíu mày lại, đây đúng là chuyện hắn không ngờ đến.
- Còn nữa, trên đường tới đê Lan Giang này, bổn quan còn nghe được một tin hay hơn.
Sắc mặt Lâm Tịch hiện giờ càng làm Hạ Tử Kính vui sướng hơn, hơn nữa, đám người Huống Tu Hiền sau lưng ông ta cũng không che giấu được niềm vui trong lòng, cười cười giễu cợt lại.
Hạ Tử Kính nhìn Lâm Tịch, sau khi dừng một hồi mới nói tiếp:
- Thật không ngờ Giang Vấn Hạc mới chỉ là Tạm quyền Tổng trấn lại điên cùng với ngài, không chỉ điều động Trấn thủ quân và nhiều người lại, mà còn dám lấy cọc gỗ làm thuyền của Chính vũ ti, sau đó lại tham ô ngân lượng Nội vụ ti để đi mua nhiều cọc gỗ khác và túi cỏ.
Lâm Tịch trầm mặt lại, lạnh lùng nhìn Hạ Tử Kính:
- Xem ra đối với ta, thái độ của ngài không chỉ đơn giản là cuộc đấu đá giữa các quan viên.
- Lâm đại nhân thiếu niên anh tài, nhưng chắc ngài cũng biết tham ô ngân lượng là trọng tội chứ. Tung tin đồn nhảm, mê hoặc lòng dân càng là trọng tội.
Hạ Tử Kính khẽ nheo mắt, nhìn Lâm Tịch nói.
Lão Trần đang nằm trên giường trúc bên cạnh Lâm Tịch cũng khẽ ngẩn người.
Đã sống nhiều năm như vậy, tất nhiên kiến thức của lão ta cũng khác với những thôn dân bình thường khác, lão biết trong luật pháp Vân Tần, việc "mê hoặc lòng dân" tương đương với trọng tội nghịch phản.
- Ta sẽ cẩn thận giải thích nguyên nhân. Ta nghĩ liên quan đến nhiều mạng người như vậy, rất nhiều quan viên ở trên cũng không thể lơ là cho qua được.
Lâm Tịch lãnh đạm trả lời Hạ Tử Kính.
- Mạng người đúng là chuyện lớn, nhưng vấn đề bây giờ là...hai phần đê Lan Giang ở hai trấn vẫn còn rất tốt.
Hạ Tử Kính nhìn Lâm Tịch, ghét cay ghét đắng nói:
- Vấn đề chính là quan viên Công ti trông coi nông canh thủy lợi cũng xem xét qua, nói rằng không có vấn đề gì. Hơn nữa, bất kỳ là quan viên ở Ti nào, khi đến đây họ cũng nói không có vấn đề nào. Nhưng ngài, chỉ là một quan viên quản lý phòng Đề bộ và Điển ngục lại nói có vấn đề. Ngài nói ngài tin lão nông này, ta cũng muốn hỏi ngài một câu: Các quan viên ở trên sẽ tin kết luận của các quan viên Công ti, tin chuyện này có thật, hay là tin một lão nông đã gần rụng hết răng rồi?
Lâm Tịch căm ghét nhíu mày lại.
Hắn không muốn tranh cãi vô ích với Hạ Tử Kính nữa, hắn cũng không muốn vượt quyền lấn áp bất cứ ai, cũng không muốn tỏ ra mình là người không biết tôn kính và lễ độ trước các quan viên khác, nhưng những quan viên này lại không cho hắn bất kỳ lý do nào để tỏ ra mình là người biết tôn kính và lễ độ. Hơn nữa, đã nói nhiều như vậy rồi, điều duy nhất hắn không ngờ tới chính là Điển ngục mình trông coi lại bị cháy.
- Các ngài muốn làm gì?
Nhưng ngay lúc, hắn khẽ biến sắc, âm thanh trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Lão Trần đang ngả người trên ghế trúc bên cạnh hắn cũng quay đầu lại, nhất thời vì quá kích động mà lồng ngực phập phồng mãnh liệt, bàn tay khô gầy nắm chặt quải trượng lại, dường như chuẩn bị cầm nó để đánh tới phía trước.
Ở sườn núi cách đấy không xa, có vài thôn dân đang đi xuống, dường như muốn về thôn xóm của mình lại.
Thấy Lâm Tịch giận dữ quay đầu, cảm nhận được sự tức giận của Lâm Tịch và Trần Dưỡng Chi, Hạ Tử Kính khẽ cười, lãnh đạm nói:
- Có lẽ là có ai đấy thuận miệng nói rõ với bọn họ, để bọn họ trở về...Mà cứ cho là không có ai nói, nhưng đê Lan Giang hiện không có vấn đề gì, chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ cứ ở yên trên đấy? Chẳng lẽ ngươi muốn họ sinh hoạt ăn uống mãi trên sườn núi đó sao?
Lâm Tịch không nhìn ông ta và các quan viên đang đứng đằng sau nữa, hai tay cầm ghế trúc lão Trần đang nằm lên, sau đó vừa chạy vừa khiêng ghế trúc xuống bờ đê, nhanh chóng đi tới sườn núi cách đấy không xa.
Lúc trước Trần Dưỡng Chi và hắn đã cẩn thận điều tra mực nước ở các phần đê Lan Giang, xác định trước khi mực nước có thể giảm xuống hai thước trong bốn hoặc năm ngày tới, đê Lan Giang vẫn còn rất nguy hiểm, có thể bị vỡ bất cứ lúc nào. Nếu không phải hắn có năng lực nghịch thiên trở về mười phút trước, có chút thời gian để đảm bảo mình thoát đi khỏi bờ đê, nếu không, hắn cũng không dám đứng trên bờ đê này lâu đến như vậy.
Đêm qua, khi bắt đầu làm những chuyện này hắn tất nhiên đã nghĩ tới hậu quả sẽ xảy ra, nhưng bất kể thế nào, hậu quả kinh khủng nhát vẫn chỉ là hắn bị lột bỏ chức quan hắn vốn không quan tâm đến mà thôi. Bởi vì hắn là bí mật quan trọng nhất được Hạ phó viện trưởng đưa vào cấp Thiên Khu, có thân phận Tương Thần, nên hắn mới có đủ tư cách nói câu "tất cả chỉ là mây trôi" ra.
Hơn nữa, hắn hiểu rõ rằng mặc dù có vài quan viên bởi vì cách làm việc khác người của hắn mà có những phán đoán sai lầm đối với phẩm hạnh của hắn, nhưng chắc chắn đám người Hạ phó viện trưởng không nghĩ như vậy.
Hắn rất ghét phiền toái, thậm chí hắn cũng chỉ muốn đứng trên bờ đê này nhìn phong cảnh xinh đẹp chung quanh, nhưng nếu có người đụng vào chuyện mình đang làm, hắn tất nhiên không thể lạnh lùng bỏ qua được. Nếu như đã quản rồi, hơn nữa lại liên quan đến nhiều mạng người như vậy, hắn càng không thể buông bỏ.
Lâm Tịch chạy rất nhanh.
Bởi vì sức chịu đựng và thể lực người tu hành vượt xa người bình thường, nên khi thấy hắn có thể chạy nhanh như vậy trên đường núi, rất nhiều thôn dân đang đi xuống bỗng nhiên đi chậm hơn, hoặc ngừng lại.
Khi đứng đối diện với mấy trăm người đằng trước, Lâm Tịch quả nhiên nhìn thấy một người mặc quan phục.
Ánh mắt Lâm Tịch nhất thời trở nên lạnh lẽo!
- Mực nước đê Lan Giang vẫn còn rất cao, lúc nào cũng có thể bị vỡ, mọi người không nên đi xuống!
Khi còn cách những người này khoảng trăm bước, âm thanh kiên định của Lâm Tịch vang lên.
Thấy tiểu Lâm đại nhân điên cuồng chạy tới đây, rất nhiều người trên sườn núi lập tức bị khí thế và tinh thần này làm rung động, thậm chí cả những người đã đi xuống dưới hẳn, bước chân xuống đồng ruộng cũng không khỏi dừng lại, miễn cưỡng quay đầu nhìn.
Mấy quan viên Hộ ti và những tú tài đang đứng trong đám người hơi trầm mặt, khẽ cười, không nói không rằng.
Trấn Yến Lai không phải không có những quan viên không có kiến thức hoặc tâm tư cẩn thận, cũng không thiếu những người kính nể Lâm Tịch, nhưng bọn hắn lại không nắm quyền trong tay. Ở trấn Yến Lai này, người có quyền hành lớn nhất vẫn là đám người Tổng trấn Hạ Tử Kính.
Lão nhân Trần Dưỡng Chi đang nằm trên ghế trúc bỗng nhiên thở gấp. Có lẽ vì tâm tình quá kích động, có lẽ vì quá phẫn uất, nên lão vẫn không thể điều tiết được hô hấp của mình.
Nhưng ngay lúc này, lão nhân gầy gò ốm yếu này đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Lão đã tê liệt nằm trên giường nhiều năm, hai chân khô héo, lúc này lại đột nhiên ngồi thẳng, khiến cho người nhìn thấy có một cảm giác quái lạ.
- Xin nghe lão đây nói một lời.
- Lão đã chín mươi ba tuổi rồi, sao có thể đêm mưa chạy tới đây lừa gạt mọi người!
Trong cổ họng lão vang lên tiếng thở gấp, nhưng giọng nói vẫn cao vút và khàn khàn như lúc trước:
- Xin nghe lão đây nói, hãy ở lại trên sườn núi thêm năm ngày! Lão...
Những lời này vừa phát ra, không người nào là không rung động. Nhưng chỉ vừa nói đến đây, âm thanh lão Trần đột nhiên gián đoạn, không thể nói được lời nào nữa.
Lâm Tịch khẽ biến sắc, lấy tay vuốt lồng ngực lão Trần.
Lão Trần thở một hơi thật dài, nhưng nhất thời không thể nói được lời nào. Những người ở gần Lâm Tịch và lão nhất cũng chỉ nghe được lời nói thều thào của lão, âm thanh lần này không còn giận dữ như trước nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Lâm đại nhân, xin lỗi, lão đã làm phiền ngài.
Đột nhiên lão thều thào nói một câu như vậy.
Thân thể lão vẫn khẽ hướng về phía trước, vẫn ngồi thẳng như khi nãy, quải trưởng trong tay vẫn giơ ra trước, tựa hồ không cam lòng muốn gõ vào thứ gì đấy, nhưng lão không thể nói bất cứ lời nào nữa.
Cứ như vậy, lão Trần đã mãi mãi im lặng, như hóa thành một bức tượng vĩnh cửu.
Lâm Tịch nhói lòng.
Khi đưa tay vuốt ngực lão nhân hơn chín mươi tuổi này, hắn đã cảm giác được thân thể lão trần dần trở nên lạnh lẽo, không còn hơi nóng nữa. Nhiều năm nằm trên giường như vậy, bệnh tật đã hành hạ lão Trần đến mức không thể hành hạ hơn được nữa, đêm qua chính là thời gian cuối cùng tính mạng lão reo hò, thắp lên ngọn lửa cuối cùng.
Không khí trên sườn núi yên lặng không tiếng động.
Vô số người cảm thấy lồng ngực mình như đang bị một thanh búa lớn đập vào.
Vào lúc này, không có vật gì hay lời nào trên thế gian này có thể so với những tiếng rống cuối cùng vừa rồi của lão Trần.
Đột nhiên có rất nhiều người khóc vang lên.
Lòng người cũng là ruột thịt.
Phần lớn bọn họ không nhận ra lão nhân Trần Dưỡng Chi này, lão nhân này cũng không nhận ra bọn họ, nhưng lão nhân này và Lâm Tịch đã không màng đến đêm tối, mạo hiểm dầm mưa đến chỗ họ, tất cả chỉ vì không muốn họ gặp nguy hiểm.
Đã đến tuổi già như vậy, đáng lẽ lão nhân này phải nằm trên giường ấm, để con cháu săn sóc, nhưng lão lại ngừng thở trên sườn núi xa lạ, chiếc áo đang mặc còn dính bùn lầy dơ bẩn.
Những người đã xuống núi cũng bắt đầu đi lên lại.