Mục lục
Tiên Ma Biến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đại trưởng lão...hắn ta đang bỏ chạy về Thiên Ma ngục nguyên!

Có một thần quan núi Luyện Ngục có địa vị không thấp phát hiện được hướng chạy của Trương Bình, vội vàng bẩm báo.

Sau đó miệng của hắn đã bị tro bụi lấp đầy, không thể nói thêm lời nào.

Bởi vì ngay sau khi nói xong câu đó, đầu lưỡi của hắn đã bị tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia phát ra ngọn lửa đốt thành tro bụi.

Tên thần quan này sợ hãi lấy miệng che cổ họng của mình, thậm chí không dám phun tro bụi trong miệng ra. Khoảng một tức sau đó, hắn mới phát hiện sai lầm của mình chính là đã hô đại trưởng lão, chứ không phải là chưởng giáo.

- Không biết nói chuyện, vậy không cần nói nữa.

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục thầm nói trong lòng.

Lão ta không cho rằng Trương Bình chạy như vậy có ý nghĩa gì, nhưng lão ta nhanh chóng phát hiện một việc khiến lão ta phải cuồng nhiệt hơn...Thời gian ma biến của Trương Bình đã vượt xa cực hạn ma biến bình thường của núi Luyện Ngục. Cho dù là những người có tu vi cao hơn Trương Bình, đồng thời biết ma biến, nhưng qua thời gian lâu như vậy, nhất định họ sẽ suy yếu ngã xuống đất.

- Thì ra ngươi đã đạt được phương pháp ma biến cường đại hơn trong Thiên Ma ngục nguyên...

Nhìn thấy Trương Bình vẫn không có dấu hiệu suy yếu, tên đại trưởng lão này cười dài một cái, nhẹ giọng nói:

- Vì vậy ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng, ta sẽ khiến ngươi phải nói bí mật của mình ra.

Lão ta đang mong Trương Bình cứ tiếp tục duy trì ma biến.

Ma biến của Trương Bình càng lợi hại, lão ta càng vui mừng, bởi vi cuối cùng nó sẽ thuộc về núi Luyện Ngục, thuộc về hắn.

Lão ta cũng có thể hoàn thành bộ phận cuối cùng của bộ giáp kia, chỉ cần dựa vào hai thứ này, lão ta sẽ trở thành chưởng giáo tiếp theo của núi Luyện Ngục, là người vô địch thế gian này.

Trương Bình xẹt qua một ngọn đền ở phía nam núi Luyện Ngục.

Ngọn đền này chính là ranh giới giữa núi Luyện Ngục và Thiên Ma ngục nguyên.

Đúng lúc này, hắn ngừng lại, đứng ngay trước một vách đá màu đen dựng đứng như đầu lưỡi khổng lồ. Sau đấy, hắn ta điềm tĩnh nhìn đại trưởng lão núi Luyện Ngục đã cách hắn rất gần, thậm chí là có thể ngăn cản hắn ta đi tiếp.

Nhưng khi hắn ngừng lại, đại trưởng lão núi Luyện Ngục không muốn giết hắn nhanh chóng cũng ngừng lại.

Tất cả thần quan núi Luyện Ngục đang đuổi theo như thủy triều máu ở phía sau lão ta cũng ngừng lại, bọn họ tạo thành một bức tranh bằng máu rõ rệt, tô rõ cho tên đại trưởng lão được khói và lửa đen bao phủ.

- Ta còn tưởng rằng loại ma biến này sẽ vĩnh viễn không suy kiệt.

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này nhìn mồ hôi màu đen trên người Trương Bình, giễu cợt nói:

- Quỳ xuống cầu xin tha thứ ta, ta sẽ suy nghĩ có nên tha mạng cho ngươi hay không.

Lồng ngực Trương Bình phập phồng, hồn lực tỏa ra ngoài vô cùng yếu ớt, nhưng khuôn mặt hắn ta lại lạnh lùng, giọng nói vô cùng thô bạo và rét lạnh:

- Ta nghĩ người quỳ xuống hẳn là ngươi.

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này cảm thấy thật bất ngờ.

Lão ta không nói lời nào, bởi vì ngay sau đó, lão ta cảm thấy một luồng khí tức kinh khủng.

Luồng khí tức mạnh mẽ nóng rực tựa như núi lửa phun trào này đến từ Thiên Ma ngục nguyên sau Trương Bình.

Một bóng người khổng lồ từ trong một đám khói dày đặc xông ra ngoài.

Ánh mắt của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục nhất thời đọng lại.

Từng âm thanh hít hơi lạnh rõ ràng từ mũi và miệng của những thần quan núi Luyện Ngục vang lên.

Một người to lớn, da thịt đỏ như lửa, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Đây là một sinh vật to lớn tương đương với năm sáu người bình thường, cả người phát ra khí tức yêu thú, hoàn toàn khác với người tu hành bình thường. Hơn nữa, miệng của nó cũng đầy răng nanh, tuy nhiên, hai tay của nó lại nắm chặt một sợi xích thật lớn, đầu kia của sợi xích này là một lưỡi hái to lớn.

Cả người của nó phát ra ánh sáng màu hồng, quanh thân sợi xích và lưỡi hái cũng phát ra sắc màu tương tự.

- Đây là hỏa khôi, một số phương pháp tu hành của núi Luyện Ngục hiện nay cũng chỉ tham khảo nó mà ra.

Trương Bình lạnh lùng nhìn đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang sững người, nói.

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này không cảm thấy thú vị và vui mừng nữa, bởi vì lão ta ở nơi xa hơn trong Thiên Ma ngục nguyên, còn có những luồng khí tức cường đại đồng dạng đang tiến tới gần, nói cách khác, không chỉ có một con sinh vật như vậy.

- Ngươi!

Lão ta không tỏ ra thong dong nữa, ngay nháy mắt quát to lên một tiếng, lão ta đã xông thẳng tới chỗ Trương Bình.

Một sợi xích màu đồng xanh, từ trong khói và lửa đen xông ra ngoài, phát ra tiếng hú gọi thê lương, đâm tới chỗ Trương Bình.

Nhưng Trương Bình lại đứng yên không nhúc nhích.

Sinh vật sau lưng hắn tựa như đang chạy đua với sợi xích này. Sau khi phát hiện ra mình dường như không thể đuâ kịp với sợi xích đó, thân thể to lớn và nặng nề của nó bỗng nhiên nhảy lên cao, tựa như một viên đá lớn được xe bắn đá bắn ra, phóng lên trên đỉnh đầu Trương Bình.

Hai lưỡi đao được nó phóng ra ngoài với một tốc độ và khí thế khủng khiếp, tựa như hai vòng tròn xoay mạnh, ép thẳng tới chỗ đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này có thể giết chết Trương Bình, nhưng nếu như lão ta dùng toàn bộ sức mạnh giết chết Trương Bình, thân thể lão ta nhất định cũng sẽ bị hai lưỡi đao có sức mạnh ngang với Thánh giai này đánh trúng.

Con sinh vật được Trương Bình gọi là Hỏa khôi này hiển nhiên là Yêu thú thánh giai, nhưng dù sao lão ta cũng là đại trưởng lão núi Luyện Ngục, có thể dễ dàng giết chết Thánh giai bình thường.

Cho nên, sợi xích màu đồng xanh đang được lão ta phóng ra bỗng nhiên hướng lên cao, rồi gia tốc kinh khủng.

Sợi xích đang được gia tốc mạnh mẽ, cộng với sức mạnh kinh khủng của lão ta, khiến cho tốc độ của sợi xích này trở nên cực kỳ kinh khủng, mạnh mẽ như cây tên của Đông Vi, trực tiếp xuyên qua không gian, đâm vào thân thể Hỏa khôi.

Sau khi đâm vào cơ thể Hỏa khôi, sợi xích này không ngừng nghỉ, mà tiếp tục len lỏi ở bên trong, tựa như có mười mấy con rắn độc màu xanh lá đang xâm lấn cơ thể hỏa khôi.

Hỏa khôi rống to lên một tiếng!

Đại trưởng lão núi Luyện Ngục cũng vô cùng khiếp sợ mà tức giận quát to lên!

Bởi vì hai lưỡi đao do con hỏa khôi phóng ra vẫn còn được hồn lực quán chú vào, nhắm thẳng tới thân thể của hắn!

Đây tuyệt đối không phải là phản ứng bản năng của yêu thú!

Chỉ có một khả năng xảy ra, con yêu thú hình người này không có ý thức tự chủ, hoàn toàn do Trương Bình khống chế.

Trương Bình vốn chỉ là một đại trưởng lão được chưởng giáo núi Luyện Ngục chọn lựa trong lúc nhất thời cao hứng, mặc dù có địa vị đại trưởng lão núi Luyện Ngục, nhưng lão ta luôn xem là một tiểu nhân vật không đáng nhắc đến, thật không ngờ lại cất giấu bí mật lớn như vậy, ẩn nhẫn lâu đến như vậy!

''Keng!'', ''Keng!''...

Hai tiếng nổ mạnh và kình khí bắn ra bốn phía, làm khói và lửa đen bao quanh đại trưởng lão núi Luyện Ngục bị dập tắt.

Tất cả thần quan núi Luyện Ngục lập tức nhìn thấy bộ mặt thật sự của đại trưởng lão núi Luyện Ngục này.

Chỉ thấy xung quanh thân thể tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này chính là một lớp giáp mỏng màu xanh vây kín lại, khiến cho tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này không giống như một người còn sống, mà chính là một bức điêu khắc màu xanh.

Bất kỳ một tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục nào cũng có bí mật và thủ đoạn vô cùng kinh người.

Bí mật lớn nhất của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này chính là lão ta là tượng sư giỏi nhất núi Luyện Ngục, thậm chí là khắp cả Đại Mãng.

Hai lưỡi đao có thể dễ dàng chặt đứt sắt thép, nhưng khi chém vào bờ vai đã được khảm một lớp giáp mỏng màu xanh của lão ta, lại chỉ khiến cả người lão ta bị lún sâu xuống đất thêm một thước, không thể khiến lão ta bị trầy xước hay chảy một giọt máu.

Sau khi để lộ bí mật của mình, đồng thời dùng thân thể mạnh mẽ tiếp lấy một chiêu của Hỏa khôi này, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục luôn coi thường Trương Bình này chợt buông lỏng sợi xích màu đồng xanh. Tiếp đó lão ta nắm chặt bàn tay của mình lại, một ngọn lửa màu đen xuất hiện rồi tự động bay ra ngoài, phóng thẳng tới chỗ Trương Bình.

Mặc dù hiệu ứng ma biến của Trương Bình còn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng căn bản không thể đạt đến sức mạnh Thánh giai, nên theo tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này nghĩ, Trương Bình tuyệt đối không thể chống lại chiêu này của lão ta được.

Đây chính là giây phút quyết định sống chết.

Cho nên, mặc dù lão ta chưa biết rõ bí mật của Trương Bình, nhưng đã quyết định phải giết Trương Bình trước.

Vào lúc này, Trương Bình ngẩng đầu lên.

Vào lúc này, trong đầu của hắn xuất hiện một dung nhan vô cùng hoàn mỹ.

Tiếp đấy, hắn bỗng nhiên nhớ tới vô số hình ảnh đã bị phá vỡ khác.

Đó là giây phút hắn ta cảm nhận được thân thể nóng hổi của Thường Tịnh Hương, lúc hắn ta tiếp nhận thuốc tinh ma biến, nhìn thấy mặt người khổng lồ bên trong Thiên Ma ngục nguyên...những hình ảnh này không ngừng lóe lên trong đầu hắn.

Hắn cũng đưa tay ra.

Một ngọn lửa màu đỏ tím xuất hiện trong tay hắn.

Ngọn lửa màu đen đang bay tới tiếp xúc với ngọn lửa màu đỏ tím này.

Ngọn lửa màu đỏ tím không những bị ngọn lửa màu đen chấn vỡ, mà còn thôn phệ ngọn lửa màu đen.

Ngọn lửa màu đỏ tím này tiếp tục bay tới trước, nhắm thẳng đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Ngay nháy mắt ngọn lửa màu đỏ tím thôn phệ ngọn lửa màu đen, đại trưởng lão núi Luyện Ngục lập tức kinh hãi hét lên.

Trương Bình có thể hiểu được vì sao tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này sợ hãi như vậy.

Bởi vì ngọn lửa màu đỏ tím mới cắn nuốt ngọn lửa màu đen của lão ta vốn chính là ngọn lửa mà chỉ có chưởng giáo núi Luyện Ngục mới có tư cách tu hành, mới có tư cách khống chế được. Núi Luyện Ngục đã tồn tại qua vô số năm như vậy, chỉ có người tu hành huyết mạch Thân Đồ thị mới có thể tu luyện thành công, mới có thể trấn áp được ngọn lửa được là thẩm phán chi hỏa núi Luyện Ngục.

Trương Bình tất nhiên không thể nào có huyết mạch Thân Đồ thị như chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Đây chính là một chuyện không phù hợp với chuyện tu hành bình thường, nên tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này mới sợ hãi hét lên.

Ánh mắt của Trương Bình nhanh chóng khôi phục lãnh khốc và hờ hững.

Hỏa khôi trên đỉnh đầu hắn ta rơi xuống, nội tạng bể tan tành và máu tươi bên trong cơ thể nó phun ra ngoài, nhưng hai lưỡi đao kia lại được chém xuống với sức mạnh kinh khủng hơn.

Thân thể đại trưởng lão núi Luyện Ngục lại bị ép xuống. "Phốc!'', miệng lão ta phun ra một ngụm máu tươi. Tay phải của lão ta vội vàng bắt lấy sợi xích màu đồng xanh đã vứt xuống khi nãy, rồi mạnh mẽ va chạm với ngọn lửa màu đỏ tím đang bay tới.

"Ầm!''

Một tiếng động lớn vang lên, thân thể của đại trưởng lão núi Luyện Ngục phát lực, muốn nhảy ra khỏi nơi đang đứng. Nhưng hai lưỡi đao của Hỏa khôi bỗng nhiên tiếp tục đè xuống, khiến ý định của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này không thể đạt được.

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này run rẩy, muốn rút hoàn bộ sợi xích màu xanh trong người Hỏa khôi ra, sau đấy đánh về phía Trương Bình.

Tuy nhiên, Hỏa khôi lại điên cuồng phát lực.

Thân thể của đại trưởng lão núi Luyện Ngục lại chấn động, vô số tiếng nổ vang lên, mà lão ta cũng không thể rút sợi xích ra được nữa.

Lưỡi đao của hỏa khôi phát lực thêm, mà cả thân thể của tên hỏa khôi này cũng ngã quỵ tới trước, tựa như có một tòa núi lớn ầm ầm sụp đổ trước mặt Trương Bình.

Cùng lúc đó, đỉnh đầu của đại trưởng lão núi Luyện Ngục cũng mạnh mẽ trầm xuống.

Thân thể của lão ta lõm sâu trong đất bùn, mặc dù không ngã xuống, nhưng toàn bộ bộ phận trong cơ thể như bả vai, xương cốt, máu thịt...đã bị đập nát vụn, không thể sống được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK