Mặc dù sau khi Trương Bình lướt qua núi Thiên Hà, núi Luyện Ngục đã liên tục đào tạo cường giả, nhưng qua nhiều trận đại chiến như vậy, đã không biết có bao nhiêu thần quan mặc hồng bào chết đi. Cho nên, trong núi Luyện Ngục hiện giờ, không khí thật là tĩnh mịch, thật là thiếu vắng bóng dáng các thần quan.
Người tu hành núi Luyện Ngục nổi danh đã không còn mấy người, mà phần lớn đều đang ở trên chiến trường ngoài kia. Tuy nhiên, núi Luyện Ngục không có người nào vẫn rất hung hiểm, một số cơ quan mai phục thậm chí còn có uy lực hơn xa các thần quan.
Một lão giả mặc áo bào đen xuất hiện dưới một vách núi bên trong núi Luyện Ngục.
Khác với phần lớn những nơi khác trong núi Luyện Ngục, vách núi này không phải là không có một ngọn cỏ nào, mà là có rất nhiều cọng cỏ màu vàng, dài như một ngón tay.
Bởi vì nơi đây loại cỏ vàng này mọc quá nhiều, nên chỉ có thể thấy mơ hồ những vách đá màu đỏ tím kỳ lạ, ngoài ra còn có thể nhìn thấy một cái quặng mỏ bị vứt bỏ từ lâu, gió lạnh từ trong thổi ra ngoài, mang theo một mùi vị kỳ lạ.
Lão giả mặc áo bào đen cổ xưa trầm tĩnh đi vào trong quặng mỏ đó.
Quặng mỏ này vô cùng nhỏ bé, người bình thường không thể đứng thẳng bên trong được, mà càng đi sâu vào trong, không khí càng không sạch sẽ, dễ dàng nghe thấy những âm thanh thảm thiết như có ai đang gào khóc.
Quặng mỏ này có rất nhiều nhánh rẽ, đi sâu xuống lòng đất tối tăm, mà lão giả mặc áo bào đen này cũng có thể dễ dàng nhận ra đã rất lâu rồi không có ai đi vào trong quặng mỏ này. Tuy nhiên, sâu bên trong lòng đất lại có một luồng khí tức bất phàm tỏa ra ngoài, mà chỉ có những cường giả tu hành mới có thể nhận ra được khí tức này.
Sau khi tìm kiếm và cảm giác rất lâu, lão giả mặc áo bào đen này cuối cùng đã phát hiện được khí tức đó. Ông ta lần qua một đoạn quặng mỏ có màu sáng xanh của huỳnh quang, cuối cùng đi tới một đại sảnh được tạo thành do con người.
Sâu bên trong đại sảnh này, có một đầm nước được tạo thành do vách đá thấm nước lâu ngày.
Bên trong đầm nước luôn luôn có những nham thạch vỡ vụn, phát ra nhiều màu sắc khác nhau, không hề sạch sẽ. Mà cạnh đấy lại có một lão giả hai tay đã bị chém rụng, khuôn mặt bị mái tóc rối bời và chòm râu dài che lại, trông như một dã nhân.
Lão già này gầy gò vô cùng, có một lớp da cực mỏng bao lấy những đốt xương mục nát, hốc mắt lõm sâu vào bên trong như một khô lâu. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy lão già mặc áo bào đen bước chân vào bên trong động sảnh, lão ta lại cười lên điên dại.
- Thật không ngờ còn có thể nhìn thấy một lão bằng hữu, La Hầu Uyên. Ngươi cũng đến đây sao? Chẳng lẽ núi Luyện Ngục đã bị học viện Thanh Loan các ngươi tiêu diệt rồi?
Trong tiếng cười như vậy, người thủ hộ học viện La Hầu Uyên, nay mặc một chiếc áo choàng màu đen, khẽ chắp tay, nói:
- Tề Nghịch Lân, không ngờ ngươi vẫn còn sống.
Sau tiếng cười vang dội, câu thứ hai của lão già này lại trở nên yếu ớt, khí tức mong manh:
- Thật vui khi nghe thấy có người gọi tên ta, cũng giúp ta nhớ lại một thời quá khứ đầy kiêu ngạo.
- Từng là đại quốc sư nước Nam Ma, sau khi nước Nam Ma binh bại, không những không muốn làm quốc quân mà chưởng giáo núi Luyện Ngục ban cho, tiếp quản một triều đại mới, mà còn dám khiêu chiến chưởng giáo núi Luyện Ngục.
La Hầu Uyên bình tĩnh gật đầu, nói:
- Ngươi đương nhiên có quá khứ đáng để kiêu ngạo.
- Nhưng ta lại không bằng chưởng giáo núi Luyện Ngục, bị thất bại, cuối cùng bị hắn giam ở đây.
Lão già tên Tề Nghịch Lân, có cái đầu như khô lâu này nở một nụ cười, cảm thán:
- Ta có thể sống sót ở đây không phải vì có thể uống nước, hay do ăn rêu xanh, cỏ khô, hay là vì ăn những con chuột chạy vào. Mà là vì hắn ta căn bản không để ta vào trong mắt, trong mắt hắn, ta chỉ là một người bị đánh bại, không khác gì những người tu hành đầy tớ của lão. Thậm chí, qua nhiều năm như vậy, trừ mấy lão quái vật kia ra, đã không còn có ai nhớ tới một kẻ tù tội bị hắn ta vứt bỏ không thương tiếc vào trong hầm sâu.
- Chưởng giáo núi Luyện Ngục đã chết, sáu lão quái vật cũng chết. Hiện giờ, người tiếp nhận vị trí chưởng giáo núi Luyện Ngục là một kẻ từng là đệ tử học viện Thanh Loan.
La Hầu Uyên nhìn lão ta, nói:
- Hoặc có thể nói thù của ngươi được báo rồi.
Mí mắt như bị bụi bậm che khuất của Tề Nghịch Lân khẽ nhúc nhích, nhìn La Hầu Uyên hỏi:
- Tại sao lại nói đã từng là đệ tử học viện Thanh Loan?
La Hầu Uyên bình tĩnh trả lời:
- Bởi vì tên đệ tử học viện Thanh Loan này đã nhận được truyền thừa cung Thiên Ma trong truyền thuyết trong Thiên Ma ngục nguyên, sau đó hắn phản bội học viện Thanh Loan. Hiện giờ, hắn ta còn mạnh hơn chưởng giáo núi Luyện Ngục rất nhiều, mạnh đến mức mặc dù có rất nhiều người tu hành và quân đội đang vây công núi Luyện Ngục, nhưng lại không có ai có thể chân chính đối phó được hắn.
Tề Nghịch Lân tươi cười:
- Cho nên, những cường giả học viện Thanh Loan như ngươi tiến vào núi Luyện Ngục là muốn tìm hiểu nhiều bí mật núi Luyện Ngục hơn sao?
La Hầu Uyên gật đầu.
Tề Nghịch Lân thở dài một cái, sau đó nói:
- Thật không ngờ ta cố gắng sống sót đến bây giờ, cuối cùng vẫn có tác dụng.
La Hầu Uyên không nói gì, lẳng lặng nhìn lão ta.
Hiện giờ thế giới bên ngoài đã quên rằng thế gian từng có một đại quốc sư nước Nam Ma như Tề Nghịch Lân. Lúc này khí tức của Tề Nghịch Lân vô cùng yếu ớt, thân thể đã suy yếu đến mức không khác gì những tội nhân bị chưởng giáo núi Luyện Ngục ra lệnh nhốt vào trong ngục sâu cho đến lúc chết. Nhưng rất nhiều năm trước, sau chiến dịch lăng Trụy Tinh, nước Nam Ma bị tiêu diệt, học viện Thanh Loan đã từng khảo tra mấy tên cận vệ thân tín nhất của Tề Nghịch Lân, biết được một thông tin vô cùng cơ mật, đủ để suy luận được rằng bởi vì đã biết được bí mật của núi Luyện Ngục, nên Tề Nghịch Lân mới tự tin khiêu chiến chưởng giáo núi Luyện Ngục, đây là một bí mật mà ngay cả chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng không ngờ tới.
Trong chiến dịch lăng Trụy Tinh năm xưa, Tề Nghịch Lân đã từng là kẻ thù không đội trời chung với những cường giả học viện Thanh Loan như Trương viện trưởng, La Hầu Uyên. Nhưng sau khi nước Nam Ma bị tiêu diệt, thế gian đã thay đổi quá nhiều, tất cả chuyện xưa cũng không còn ý nghĩa gì mấy.
- Những chuyện thật thông thường sẽ được ghi lại rất nhiều lần.
Tề Nghịch Lân nhìn La Hầu Uyên, mỉm cười:
- Nhưng chuyện thật cũng bị sửa đổi đấy. Vì muốn thống trị thế gian, ma tất nhiên sẽ cố gắng miêu tả mình thật mạnh mẽ, nhưng trên thật tế, việc này đã ảnh hưởng đến đời sau rất nhiều, người tu hành sau này sẽ hoàn toàn tin tưởng những ghi chép đó.
La Hầu Uyên nhất thời cau mày lại thật chặt, nhìn Tề Nghịch Lân, chăm chú hỏi:
- Ngươi phát hiện được thực tế như thế nào?
- Phần lớn những công pháp tu hành thế gian hiện nay đều là truyền thừa của người tu hành tu Tiên ngày xưa, chỉ là đã mất đi những phần tinh hoa nhất. Nhưng cho dù là người tu hành tu Tiên mạnh nhất thời đó, bọn họ cũng có nhược điểm của mình. Nhược điểm của họ chính là thân thể suy yếu.
Tề Nghịch Lân mấp môi, vừa cười vừa nói:
- Nhưng trong một quyển sách cổ ta đọc được, công pháp của người tu hành tu Ma cũng có nhược điểm riêng.
Mí mắt của La Hầu Uyên chớp nháy liên tục, giật mình hỏi:
- Ý của ngươi là mặc dù đã nhận được truyền thừa đầy đủ của cung Thiên Ma, nhưng nó vẫn có nhược điểm.
- Đúng vậy.
Tề Nghịch Lân không nói vòng vo, trực tiếp nói:
- Bất kỳ ma vương nào cũng có nhược điểm riêng của mình.
La Hầu Uyên cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Hôm nay có rất nhiều cường giả dựa vào đại chiến mà tiến vào núi Luyện Ngục, mục đích chủ yếu chính là tìm kiếm những bí mật sâu kín nhất của núi Luyện Ngục, đồng thời phá hủy một bộ phận sức mạnh của núi Luyện Ngục. Nhưng ông ta không ngờ Tề Nghịch Lân lại nói ra một bí mật kinh người như thế.
Nhưng nếu nói đến nhược điểm thì...Ông ta lại không thể tin được. Bởi vì trong trận chiến thành Trung Châu, có rất nhiều cường giả học viện Thanh Loan đã nói rằng có thời khắc Trương Bình hầu như bị vô số cây tên tấn công khắp người, nếu như trên người hắn có nhược điểm, sợ rằng hắn ta đã sớm chết.
Tề Nghịch Lân bỗng nhiên ngẩng đầu, ở ngay cổ của lão ta phát ra tiếng vang răng rắc khô khốc, tựa hồ sẽ bị bẻ gãy.