Khi trước, chưởng giáo núi Luyện Ngục gần như chỉ có một môn tu hành bí truyền là có thể sử dụng sức mạnh hơn Thánh sư một chút mà không bạo thể chết, nhưng ở trong Thiên Ma ngục nguyên, thứ Trương Bình tìm thấy lại không chỉ như vậy, mà là một môn tu hành thành ma vương chân chính của người tu hành cổ.
Kỳ ngộ như vậy thật quá kinh người, tựa như có một ma vương chân chính xuyên qua thời không đến thời đại này. Cho nên, sau khi lướt qua núi Thiên Hà, trở về Vân Tần, Trương Bình có cảm giác như mình đã biến thành chưởng giáo núi Luyện Ngục khi xưa, siêu việt mọi người trên thế gian.
Nhưng khi đi vào tiểu trấn bình thường này, nhìn thấy lão bản cửa hàng có dáng vẻ tự ti khiêm nhường, hắn tựa như nhìn thấy hình ảnh mình trước đây. Hắn nhìn thấy cô gái xinh đẹp mà tên nam tử trung niên hói đầu yêu thích, một lần nữa dung nhan của Tần Tích Nguyệt hiện lên trong đầu hắn. Hắn muốn cho lão bản cửa hàng bình thường cưới lấy cô gái xinh đẹp mà hắn ta luôn yêu thích, nhưng sau khi lão bản cửa hàng lựa chọn hoàn toàn khác với những gì hắn đã dự đoán, hắn chợt hiểu rằng mình còn có cảm xúc như những người bình thường khác, chứ không thể nào siêu thoát thế gian hoàn toàn, đùa giỡn hết thảy.
Hắn cảm thấy thất bại, sau đấy lạnh lùng thiêu đốt cả một con đường chỉ vì cảm xúc khác lạ trong người mình. Nhưng hắn đã rời khỏi chiếc xe người kéo, một mình đi vào tiểu trấn trước mặt, như vậy đã nói cho cả thế giới tu hành một tin tức chính xác: Hắn ta đã không phải phụ thuộc hoàn toàn vào bộ giáp đó nữa, hoặc có thể nói tu vi của hắn hiện giờ đã đủ mạnh, không sợ bị ám sát.
Điều này khiến người ta cảm thấy không công bằng và khó tin được, nhưng lại không khó để suy đoán.
Khi đại chiến với mấy người Lâm Tịch ở thành Trung Châu, thực ra Trương Bình đã đột phá Thánh sư. Lúc đó, thân thể của hắn đã mạnh mẽ đến mức có thể thôn phệ nguyên khí trong hai con Hỏa khôi, trong mười mấy ngày tiếp theo, hắn ta còn giết hại và thôn phệ nguyên khí của rất nhiều người tu hành Vân Tần.
Nguyên khí trong cơ thể mỗi một người tu hành đều phải khổ tu tích lũy không biết qua bao nhiêu năm, nhưng tất cả lại được hắn thôn phệ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi. Cho dù Trương Bình chỉ có thể thôn phệ một phần nguyên khí trong mỗi người tu hành, nhưng chỉ sợ đó cũng là mấy năm tu hành của người tu hành bình thường, tốc độ tu hành nhanh như vậy, liệu có ai có thể sánh ngang được.
Huống chi, sau khi chưởng giáo núi Luyện Ngục và Nghê Hạc Niên qua đời, Đại thánh sư trên thế gian đã gần như biến mất. Mặc dù Trương Bình không thể nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Đại thánh sư, nhưng khi ma biến, cảnh giới Thánh sư đã giúp Trương Bình mạnh mẽ hơn. Ngoài ra, thân thể của hắn đã hoàn toàn thoát khỏi sự suy nhược của người tu hành, khi tin tức hắn công phá học viện Thanh Loan, rồi tới trấn nhỏ đi ra khỏi chiếc xe người kéo, phần lớn người tu hành đã cảm thấy nếu như một đấu một, sợ rằng không có người tu hành nào có thể đánh bại hoặc giết chết hắn.
...
Có một số người Vân Tần cảm thấy tuyệt vọng, một vài người lựa chọn trốn tránh, ẩn núp. Nhưng sự thành công trong mấy chục năm qua của học viện Thanh Loan ở Vân Tần lại bất ngờ hiển lộ, rất nhiều người Vân Tần đã kiêu ngạo không chịu khuất phục, cho dù thứ đợi chờ họ chính là cái chết. Mà rất nhiều người Vân Tần khác lại càng kiêu ngạo và can đảm nghĩ rằng trên thế gian này không có vật gì là không thể chinh phục, cho dù một đội quân mạnh mẽ như Thần tượng quân của Đường Tàng bất ngờ được gây dừng lại, bọn họ cũng dám chiến đầu.
Chính loại ý chí này đã từng giúp một đại nhân vật của Vân Tần là Hồ Trầm Phù, cho dù phải đối diện với cái chết, cũng can đảm hi sinh tính mạng mình. Mà cũng chính loại ý chí này đã giúp cho Văn Hiên Vũ vượt qua mọi đau đớn.
Trước mặt của hắn là những dòng nham tương đỏ rực chảy xuôi theo mặt đất, khắp nơi là những hang động dày đặc khói, thậm chí còn có miệng núi lửa phun trào.
Trên quần áo hắn đang mặc có dính đầy máu, đồng thời còn rách nát hơn cả một tên ăn mày của Đại Mãng.
Trước mặt hắn hiện giờ chính là Thiên Ma ngục nguyên.
Nhiều hôm trước đó, bởi vì quá xúc động mà hắn đã từng liều lĩnh đuổi theo muốn giết chết một tên thần quan núi Luyện Ngục, nhưng bởi vì tên thần quan núi Luyện Ngục này đã học được công pháp bất tử chi thân như tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, thân thể không khác gì cương thi, nên hắn không những không đánh chết được tên thần quan núi Luyện Ngục, ngược lại còn bị đối phương đánh bị trọng thương.
Sau khi vất vả tránh thoát bị giết chết, Văn Hiên Vũ lại bắt đầu đi tới Đại Mãng.
Dựa vào những phương pháp tu hành đang được truyền lưu khắp thế gian hiện nay, chắc chắn không thể nào đuổi theo, hay là tạo thành tổn thương trí mạng đối với Trương Binh được. Nguồn gốc sức mạnh hiện giờ của Trương Bình đều nằm ở trong Thiên Ma ngục nguyên, mà các tông môn thời đại tu Ma, tu Tiên không chỉ có một, nếu như Trương Bình đã tìm được một truyền thừa trong Thiên Ma ngục nguyên, nói không chừng hắn cũng có thể...Cho dù tất cả truyền thừa khác đã bị hủy diệt, chỉ còn lại một mạch truyền thừa của cung Thiên Ma mà Trương Bình đã tìm thấy, nhưng Văn Hiên Vũ nghi rằng có thể tìm thấy bí mật của Trương Bình, thậm chí là phương pháp khắc chế Trương Bình ngay bên trong Thiên Ma ngục nguyên, lúc đó họ sẽ có cơ hội đánh bại được Trương Bình.
Cho nên, Văn Hiên Vũ muốn tiến vào Thiên Ma ngục nguyên, mà hôm nay hắn rốt cuộc đã làm được, đã vượt qua được khu vực khống chế của núi Luyện Ngục, lẻn vào bên trong Thiên Ma ngục nguyên.
Ở Đại Mãng, Thiên Ma ngục nguyên chính là lãnh địa của núi Luyện Ngục. Núi Luyện Ngục luôn luôn ngăn cản những người bên ngoài tiến vào Thiên Ma ngục nguyên, nhưng thật ra, chỉ sợ ngay cả những người tu hành vô cùng mạnh mẽ, cũng không có người nào muốn tiến vào một vùng đất chết như vậy.
Đối với những khu vực tương đối an toàn, hoặc là dễ dàng tiến vào, núi Luyện Ngục luôn phong tỏa, thậm chí là còn cho quân đội trú đóng tại nơi. Cho nên, hiện giờ Văn Hiên Vũ lại có thể tiến vào mà không bị ai phát hiện, chính là khu vực vô cùng nguy hiểm.
Đây mới chính là cửu tử nhất sinh.
Tuy nhiên, khi tận mắt nhìn thấy ma vực đầy những ngọn lửa địa ngục này, Văn Hiên Vũ lại cảm thấy ngoại trừ tính mạng ra, dường như mình đã không còn vật gì có thể mất nữa.
Cho nên, hắn không do dự thêm, đi thẳng vào bên trong.
...
Cùng một thời gian, thần nguyên băng tuyết đằng sau sơn mạch Đăng Thiên vẫn là một nơi giá lạnh.
Sau một góc băng tránh gió được tìm thấy ở ngay cuối con sông băng, có một chút ánh lửa đang quật cường lóe sáng giữa khí trời lạnh giá. Trong một cái lều trắng chật hẹp mà phải vất vả lắm ba người mới ngồi chung được, Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt đang ngồi vây quanh một chậu than, bên trong chậu than là một loại phấn vụn màu trắng và tím đen kỳ lạ, không cần tiêu hao không khí bên trong nhưng vẫn có thể toát ra một nhiệt lượng rất lớn, giúp cho không khí bên trong lều này ấm ấp như mùa xuân.
Từ khi nhìn thấy chút đầu mối mà Cốc Tâm Âm để lại trong thần nguyên băng tuyết, mấy người Lâm Tịch đã đi vào bên trong rất nhiều ngày, cảnh vật mỗi ngày họ nhìn thấy thật sự không khác nhau bao nhiêu, chỉ là những mảnh băng vụn trong không khí càng lúc càng nhiều, nhiệt độ cũng ngày càng càng thấp.
Nếu như dùng cách đo "độ âm'' mà Lâm Tịch biết đến ở thế giới trước kia, nhiệt độ nơi này đã âm đến mấy chục độ rồi. Lâm Tịch thật sự không biết bên dưới thần nguyên băng tuyết này rốt cuộc có cái gì mới có thể tạo thành một nơi lạnh đến mức không thể tin nổi như vậy, nhưng sự thật chính là như vậy, càng đi sâu vào bên trong thần nguyên băng tuyết, hắn có cảm giác như mình đang tiến vào một hầm đá khủng khiếp.
- Ở thế giới mà ta biết đến, một nơi lại có nhiệt độ không ngừng hạ thấp như vậy quả thật không thể tin được.
Lâm Tịch chà nhẹ lòng bàn tay của mình, sau đó nhìn khuôn mặt hơi thiếu sức sống của Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt, chậm rãi nói:
- Nếu như không phải có trách nhiệm đang gánh, hoặc là du lịch đi tới đây, có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy nơi này thật xinh đẹp.
Nam Cung Vị Ương phải suy nghĩ một hồi mới hiểu hết những gì Lâm Tịch vừa nói, sau đó nàng gật đầu, nói:
- Không biết chúng ta có thể chống cự được bao lâu.
Đối với việc sưởi ấm hay thức ăn, nàng, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không lo lắng quá nhiều. Loại nguyên liệu mà học viện Thanh Loan đã chuẩn bị cho họ, chỉ cần dùng tay chà mạnh là có thể đốt nóng trong một thời gian rất dài. Mà trong cái bọc họ mang theo, học viện còn chuẩn bị một loại đan dược giúp người tu hành sẽ no bụng, số đan dược đấy có thể giúp họ trụ vững trong mấy tháng dài.
Chỉ là, dù sao thân thể của người tu hành cũng không phải là sắt cứng, mỏi mệt mỗi này đều sẽ tích lũy lại một tầng trong xương tủy. Cũng không có ai biết được sau nhiều ngày chống chịu với cái lạnh, thân thể các nàng còn có thể chịu được hay không.
- Ngày mai, ta sẽ bắt đầu thay phiên cõng hai ngươi. Thân thể của ta vốn mạnh hơn các ngươi, mà quan trọng nhất là ở địa phương này, nếu như không nói chuyện với nhau, không khích lệ lẫn nhau, chúng ta sẽ cảm thấy mỏi mệt hơn, đồng thời mất đi năng lực suy nghĩ. Cho nên, tình cảnh hiện giờ của niên trưởng Cốc Tâm Âm còn khó khăn hơn chúng ta. Chúng ta sẽ phải tăng tốc độ lên, xem thử có thể nhanh chóng đuổi kịp niên trưởng Cốc Tâm Âm hay không.
Lâm Tịch nhìn Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt, nói.
Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt còn chưa trả lời, đột nhiên có tiếng ngựa hí ở bên ngoài truyền vào.
Cả hai người Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch gần như từ trong trạng thái đần độn tiến vào trạng thái phản xạ một cách có điều kiện, hai ánh kiếm từ bên trong lều phóng thẳng ra bên ngoài.
Khí lạnh từ bên ngoài truyền vào trong, ngọn lửu trong chậu than lập tức bị dập tắt.
Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch đầu tiên vận dụng hồn lực, sau đó nhảy ra ngoài, Tần Tích Nguyệt lập tức theo sau.
Trong hàn khí lạnh lẽo, hai luồng ánh kiếm đã mạnh mẽ đâm vào một vật đứng đối diện Cát Tường không xa.
Hiện giờ, sự cảnh giác và địch ý của Cát Tường đã biến mất, ba cái đuôi đồng thời rũ xuống.
Nhưng ngay khi nhìn thấy rõ vật mà Cát Tường đã ra hiệu cảnh báo, Lâm Tịch, Tần Tích Nguyệt, thậm chí là Nam Cung Vị Ương đều phải hô to lên:
- Đây là cái gì?
Mặc dù suy nghĩ không nhanh như lúc bình thường, nhưng cả ba người đều có thể xác định đây là một con yêu thú.
Bởi vì hiện giờ trong không khí còn có khí tức yêu thú quanh quẩn không tiêu tán, ngoài ra còn có một loại chất lỏng màu trắng pha với màu gỉ sét từ trong cơ thể con yêu thú chảy ra ngoài, không bị đông kết trong thời tiết giá lạnh.
Nhưng bộ dạng của con yêu thú này trông thật cổ quái và quỷ dị.
Con yêu thú khi nãy vừa chiến đấu với Cát Tường, sau đó bị phi kiếm của Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương liên thủ giết chết, thật không ngờ lại có hình dạng như một thanh kiếm! Một thanh kiếm lớn màu trắng!
Ở trong rừng Cổ Yêu, Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đã gặp rất nhiều loài yêu thú cổ quái, nhưng khi nhìn thấy bên trong thần nguyên băng tuyết lại có một con yêu thú màu trắng có hình dạng như một thanh kiếm cao hơn người trưởng thành như vậy, bọn họ thậm chí có cảm giác mình đang gặp phải ảo giác.