Đòn Thôn Thiên Chưởng vừa rồi được đánh ra khiến Hắc mất đi phân nửa cơ thể. Dương Tử thì cũng chẳng khá hơn là bao, hắn bị phản phệ và nôn ra máu không ngừng. Vội vàng hắn lấy đan dược rồi nhai ngấu nghiến, Thôn Phệ Chi Pháp cũng được dùng đến. Vết thương của Dương Tử nhanh chóng hồi phục lại, hắn từ từ đứng dậy. Thở ra một hơi dài hắn gào lên:
- Mẹ kiếp! Như vậy vẫn chưa chết, ngươi là tiểu cường không thể chết hả?
Hắc khó khăn đáp lại:
- Đu…úng đấy thì đã sao nào?
Hắn đang hấp thụ hắc khí và hồi phục một cách nhanh chóng. Dương Tử nhanh chóng rút thương ra và gào lên:
- Vô Cực Thương Pháp! Nhất Danh Chi Thương!
Luồng sức mạnh của Dương Tử toả ra lúc này càng trở lên mạnh mẽ hơn. Hắn cầm lấy Tru Đế và hô lớn:
- Vô Cực Kiếm Pháp! Nhất Danh Chi Kiếm!
Sát khí cũng được Dương Tử thu lại, có thể nói bây giờ chính là trạng thái toàn thịnh nhất của Dương Tử thời điểm hiện tại. Hắn nhìn cơ thể mình rồi thở dài mà nói:
- Như vậy vẫn chưa đủ!
Hắc có chút ngạc nhiên hỏi:
- Với ngươi như vậy vẫn chưa đủ?
Dương Tử không đáp, hắn nhắm mắt lại, những luồng sáng hiện ra từ sau lưng hắn. Hắn mở mắt ra, Cổ Luân xoay nhanh hơn bao giờ hết, Dương Tử hô lên:
- Vô Cực Kĩ Pháp! Thái Cổ Vạn Luân!
Cổ Luân của Dương Tử to lớn hơn bao giờ hết, xung quanh hắn đại đạo từ loại đều được huyễn hoá ra. Hắc có chút lạnh ngươi nhưng vẫn mạnh mồm đáp:
- Thì ra ngươi vẫn còn ẩn dấu thực lực à?
Dương Tử đáp lại:
- Nhờ ngươi thôi! Đánh nhau với ngươi ta ngộ ra khá nhiều điều, và điều nào cũng chỉ để giết được ngươi!
Khí trường của Dương Tử toả ra đã thổi bay đất đã xung quanh. Hắc lúc ấy cũng cười lớn rồi đáp lại:
- Giết ta? Đâu có dễ đến thế!
Cơ thể hắn liên tục thay đổi, hắc khí đang được hắn hấp thụ vào một cách nhanh chóng. Dương Tử thì cũng chẳng có ý định chờ Hắc biến đổi xong. Hắn liền ném một thương đến, thương này mang uy lực của rất nhiều đại đạo khiến tác động của nó đến nhưng thứ xung quanh càng kinh khủng hơn. Sát Thần thương vẫn lao đến, ngay lúc sắp chạm vào đầu của Hắc thì hắn đã kịp thời dùng tay chặn lại, uy lực của cú ném kia khiến đất đá xung quanh bị đập nát. Khói bụi bay mịt mù, một tiếng cười lạnh lẽo cất lên, lúc này Hắc đã hoàn toàn hấp thụ triệt để hắc khí trong người và đám hắc khí toả ra ngoài. Hắn cười phá lên rồi gào lớn:
- Ngươi mạnh! Ngươi rất mạnh! Nhưng ta sẽ là kẻ mạnh hơn ngươi! Hahahaha!
Một đôi cánh từ từ hiện ra sau lớp khói bụi kia, thân hình Hắc đã mảnh khảnh hơn, có lẽ nhanh hơn nhưng uy lực sẽ không thể nào tụt giảm. Dương Tử cũng cười mà đáp lại:
- Vậy ra ngươi giấu bài cũng rất kĩ đấy!
Hắc lập tức hoà mình vào bầu trời đêm, hắn biến mất nhưng âm thanh vẫn văng vẳng đáp lại lời nói của Dương Tử:
- Cũng chẳng thể bằng ngươi!
Dứt câu hắn ngay lập tức tấn công ra sau lưng Dương Tử, ngay lúc chạm đến đã kịp lách nhẹ người qua bên trái. Sẵn tay cầm Tru Đế hắn lập tức vung kiếm đến phía Hắc, vừa vung đến Hắc cũng rút ra một thanh kiếm đỡ lại đòn tất công bất ngờ của Dương Tử. Hai người nhìn nhau nhưng Dương Tử thì không chỉ nhìn cho vui, Sát Thần thương lập tức trở về. Một đòn Thiên Diệt lập tức được thi triển với tốc độ nhanh chóng đến đáng kinh ngạc. Chỉ một giây sau đó nó lập tức lao đến găm thẳng vào ngươi của Hắc. Cũng chỉ trong chốc lát Hắc đã dùng đôi cánh chặn lại đòn Thiên Diệt của Dương Tử. Long Tổ cũng hiện ra, nó lập tức phun lửa vào thẳng người Hắc. Lửa của Long Tổ vẫn phun ra liên tục nhuộm đỏ cả một mảnh thế giới này. Dương Tử lập tức xuất hiện sau lưng Hắc và thi triển Hoan Ảnh Cước mà đáp thẳng hai trong bốn cước hắn học được thẳng bào người hắc. Bị đẩy lùi đi, Hắc cười rồi nói:
- Cũng rất mạnh đấy! Ngươi vẫn chỉ có mấy chiêu trò đấy thôi à?
Giọng nói của Dương Tử phát ra sau lưng Hắc, hắn liền đề phòng. Quay người lại Hắc liền nhảy ra phía sau, chớp lấy thời cơ Dương Tử lập tức thi triển Diệt trong Vô Cực Kiếm Pháp. Hắc ngay lúc ấy dùng đôi cánh bao bọc bản thân lại mà cắm thanh kiếm xuống đất. Hắc khí theo đường dẫn của thanh kiếm xuyên thẳng qua đất đá và đến dưới chân Dương Tử. Bùm một cái, âm thanh một vụ nổ phát ra, Hắc ngay lập tức bao bọc hắc khí vào bàn tay rồi vung đến hai đòn Hắc Trảo về phía đám khói bụi. Dương Tử bị hắc khí làm giảm tầm nhìn nên đã không kịp tránh mà dính phải đòn đánh của Hắc. Hắn khụy người xuống, tay vừa lau đi vệt máu dính trên mặt vừa nói:
- Ngươi cũng đâu có chiêu trò gì mới đâu?
Làn hắc khí vẫn bay lởn vởn xung quanh Dương Tử, hắn liền dùng Thôn Phệ Chi Pháp hấp thụ sạch sẽ. Dương Tử cười khẩy rồi nói với Hắc:
- Chút hắc khí này cũng ngon phết đấy, ít nhất cũng chẳng làm hại ta!
Hắc nghe vậy lập tức rút thanh kiếm lên khỏi mặt đất mà lao về phía Dương Tử. Dương Tử cũng chẳng kém cạnh, hắn cũng nhanh chóng cầm ra Tru Đế mà lao đến. Nhưng nhát chém liên tục được tung ra, tiếng binh khí va chạm vào nhau kêu lên không ngừng.
Danh Sách Chương: