Sáng hôm sau Dương Tử đã họp với mọi người cao tầng ở thánh địa. Thấy mọi người đã đến đông đủ hắn liền đứng dậy mà nói:
- Chắc các vị cũng biết đây là một cuộc họp rất quan trọng thì ta mới muốn tất cả đều có mặt. Những vị như khách khanh trưởng lão và các trưởng lão cũng có thể nghe. Nhưng tối đa chỉ cho hai người duy nhất thân cận hoặc thân thiết biết. Nếu để lộ ra đứng trách ta ra tay độc ác!
Dứt câu hắn cũng toả ra sát khí uy hiếp lấy những kẻ khách khanh trưởng lão và một số trưởng lão được nhận vào sau. Sắc mặt hắn trầm trọng hơn, đưa cho mỗi người một tờ giấy hắn nói:
- Đây là phương thức để các vị đạt đến cảnh giới cao nhất. Nhưng ta nói trước một điều! Truy cầu sức mạnh những cũng phải còn sống mới dùng được sức mạnh! Ta vì có thần thể đầu bảng mới may mắn nhặt lại được một cái mạng từ nơi đó.
Hắn đang nói có tiếng người mở cửa bước vào, Đạo Cổ liền đi đến nhanh cùng Chi Khu rồi gãi đầu xin lỗi:
- Xin lỗi mọi người! Ta đến không có muộn quá ấy chứ?
Dương Tử lắc đầu đáp lại:
- Tiền bối đến vừa đúng lúc ta định nói thứ quan trọng đấy!
Hắn thở dài ra một tiếng rồi nói:
- Đây là lối vào một thế giới mới, gọi là Siêu Việt Thế Giới!
Cùng với lời nói ấy Dương Tử liền ném hai tấm ảnh ra, hắn thấy mọi người đã nhìn vào tấm ảnh liền nói:
- Đây chính là Siêu Việt Thế Giới! Có thể cái cảnh giới Tịch Mệnh Cảnh này của ta đến đó cũng gọi là cường giả. Nhưng với các tu vi Võ Đế của các vị dù có là Ngũ Cảnh thì có lẽ đã nhiều như nấm rồi.
Tất cả mọi người đều im lặng, căn phòng tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Tần Lãnh là ngươi phá vỡ sự im lặng ấy, hắn đứng dậy và lên tiếng:
- Ta sẽ đi cùng huynh! Đã nói là đừng bỏ ta ra khỏi một trận chiến nào của huynh nữa rồi mà! Tịch Mệnh Cảnh ta cũng có sức chiến một trận! Đến Siêu Việt Thế Giới chẳng nhẽ lại chẳng có cách nào tiến đến Tịch Mệnh Cảnh?
Dương Tử mỉm cười, hắn gật đầu đáp lại:
- Có lẽ ta khuyên thế nào huynh cũng không đổi ý nhỉ? Vậy được rồi! Huynh đi với ta!
Cơ Minh như đem lại cho mọi người rất nhiều sự ngạc nhiên, hắn đứng dậy mà nói:
- Ta nữa! Ta cũng sẽ đi với hai người các huynh!
Dương Tử thấy vậy liền khuyên can Cơ Minh:
- Đệ không thể đi được! Gặp bất trắc gì ta không kịp bảo vệ đệ thì sẽ có chuyện không hay sảy ra mất!
Cơ Minh kiên quyết đáp lại:
- Ta muốn đi thì huynh không cản được ta đâu! Với lại ta có thể thăm dò thiên cơ, đem ta theo như biết trước được kẻ địch.
Dương Tử cũng cứng họng không đáp được, nhưng hắn thật sự không muốn Cơ Minh đau đớn mỗi lần nhìn trộm thiên cơ. Nhẫn Dạ thở dài, lão đứng dậy mà nói:
- Mấy người trẻ tuổi các ngươi cứ ra ngoài tung hoành đi! Những năm tháng tuổi trẻ đầy ngạo khí ấy sau này cũng chỉ còn là kí ức mà thôi! Siêu Việt Thế Giới tuy rộng, đồng lòng đồng tâm thì có gì phải ngại. Những lão bà nhà các ngươi kẻ nào lại chẳng phải là một cái Võ Đế Ngũ cảnh? Trong Hư Không Giới này mấy kẻ được như họ? Sợ hãi vốn là bản tính của con người, sợ chết chẳng có gì xấu hổ cả. Tu đạo vì không muốn chết đi vô ích, cũng chẳng muốn bị ức hiếp. Đi đi! Tiến ra thế giới rộng lớn hơn, ngày nào đó không xa đem bọn ta đi sau cũng chưa muộn!
Cổ và Hoàng Tuyền đứng dậy cùng lúc, hai bọn hắn cùng đồng thanh nói:
- Tiền bối nói rất đúng! Ta cũng sẽ đi cùng các vị!
Thiên Tôn đứng dậy hắn cũng lôi Thiên Hà theo mà nói:
- Ta và tên này cũng sẽ đi cùng mấy vị, sợ chết ta cũng sợ! Đem thêm mấy phần tái tạo nhục thân là được! Rừng còn xanh! Lo gì không có củi đốt!
Dương Tử gật đầu nói:
- Vậy các vị chuẩn bị sớm! Hay ngày nữa sẽ là thời gian phong ấn yếu nhất, ta sẽ đưa các vị đi cùng!
Cuộc họp kết thúc, Dương Tử cũng cùng với gia đình của mình trở về, hắn vui chơi với các con của mình. Mấy cô vợ của hắn vẫn đang ôn nhu theo dõi hắn, trời bắt đầu nhá nhem tối. Dương Tử liền bước ra khỏi nhà, hắn đến nhà của cha mẹ hắn. Nhẹ nhàng gõ cửa hắn thưa:
- Cha mẹ! Nhi tử cho chuyện muốn nói!
Dương Thuần ra mở cửa, lão thở dài mà nói:
- Lại có chuyện gì nữa đây mà thánh chủ tìm hai vợ chồng già bọn ta vậy?
Vân Yến cũng đi ra hỏi:
- Thánh Chủ có chuyện gì tìm bọn ta vậy?
Dương Tử cười nhạt hắn nói:
- Con muốn ăn cùng cha mẹ chút không được sao?
Dương Thuần liền gào lên:
- Không được!
Vân Yến thấy vậy cũng chẳng có ý định nói gì, Dương Tử không vòng vo, hắn lập tức quỳ xuống rồi nói:
- Nhi tử bất hiếu! Không quan tâm được cha mẹ, nam nhân trí lớn, nay nhi tử tìm được đường vào thế giới rộng lớn hơn. Cường già nhiều không kể siết, có thể lần này sẽ là lần cuối nhi tử bái kiến cha mẹ. Nhi tử bất hiếu!
Nói xong hắn dập đầu liên tục xuống đất, Dương Thuần thấy vậy liền thở dài đỡ Dương Tử dậy mà nói:
- Nam nhân thì trí lớn, tu tiên đã là nghịch thiên mà đi, đã có nhiều nguy hiểm rồi không cần nói như vậy.
Vân Yến thấy vậy gào lên:
- Thánh Chủ nghĩ hai lão già bọn ta lại không lo được cho bản thân à?
Dương Tử thấy vậy cũng liền vui vẻ trở lại, hắn quỳ xuống dập đầu ba cái rồi quay lưng bay một mạch đi. Đến nhà của Dương Nhi hắn mới dừng lại, từ ngoài sân hắn gào lớn:
- Dương Nhi! Ra đây nói chuyện với huynh chút.
Cô nàng cũng vui vẻ chạy ra nhí nhảnh hỏi:
- Huynh tìm ta có việc gì sao?
Dương Tử xoa đầu cô nhóc mà nói:
- Ta lại sắp phải đi xa, lần này lại nguy hiểm vô cùng! Thi thoảng lại sang chơi với các cháu và tỷ tỷ của muội nhé! Ta đi đây!
Nói xong hắn bay vút đi, Dương Nhi thở dài nói:
- Lại vậy rồi!
Nói xong cô nàng cũng chạy lại vào nhà, Dương Tử lại bay trở về với gia đình nhỏ của mình. Cổ Y thì cùng Thông Tuệ đi đến khu vui chơi của Chí Dũng chơi cùng nhau. Thiên Tôn cũng đã chính thức nói ra tình cảm của mình với Thanh Kỷ người mình yêu. Có lẽ, chuyện họ đối mặt sắp tới có thể sẽ là một lịch sử hào hùng, cũng có thể là một sai lầm lớn nhất. Chuyện chưa nói, lời chưa kịp nói cũng đã bắt đầu được thốt ra. Có lẽ vì thế họ sẽ không còn thấy nuối tiếc nữa. Đúng hai ngày sau Dương Tử đã đưa mọi người đến nơi Vạn Nhất phong ấn. Hắn dùng Thôn Phệ Cấm Kinh mà hấp thụ phong ấn, một vết nứt mở ra. Dương Tử cùng mọi người đã bước vào trong đó, hiện ra trước mắt họ là một tinh không ngập tràn các Đại Thiên Thế Giới khác nhau.
Danh Sách Chương: