“Này sao? Cha có phải trừng phạt như thế nào đều có thể?” Điệp nhi nháy nháy mắt.
“Đương nhiên có thể.” Tiêu Nam Hiên gật đầu dù sao hắn cũng khó trốn khỏi cái chết.
Hầu Dao đang quỳ gối thì nghe được hắn nói như vậy ,nghĩ đến chính mình đắc tội Quỷ vương tóm lại khó thoát khỏi cái chết , cùng với chờ chết còn không bằng hợp lại một chút, đột nhiên đứng dậy liền kháp cổ Bình nhi quát: “Thả ta đi! ta để nàng lại.” Đáng tiếc hắn đã quên ở trước mặt hắn đều là những người nào?
“Bình nhi.” Vân Phi Tuyết tâm cả kinh trên tay ám khí tùy tay liền đánh đi ra ngoài, đồng thời bay ra có bốn đạo ám khí. Tất cả đều đánh trúng ở cổ tay hắn.
“Ai yêu!!.” Hầu Dao kháp trụ Bình nhi cổ tay đau xót ,Bình nhi cũng đã đến Tiêu Nam Hiên trong long, xuất thủ chưởng đánh vào ngực hắn đến:” Đây chính là chính ngươi muốn chết.”
Phốc!!! một ngụm máu tươi liền phun ra ,hắn chậm rãi té trên mặt đất ,ánh mắt lại trừng thật to, tựa hồ chết không nhắm mắt.
Mà này chỉ phát sinh ở một cái nháy mắt.
Điệp nhi cùng Bình nhi kinh ngạc nhìn người chết, Vân Phi Tuyết lập tức đem các nàng ôm vào trong ngực, không cho các nàng nhìn.
Quỷ Mị hướng về phía ngoài cửa, duỗi tay ra, hạ nhân đứng ở bên ngoài liền vội vàng tiến vào tha đi thi thể trên.
Tiêu Nam Hiên mâu quang sắc bén bắn về phía Uyên ương mẹ, thân thể lại run run không thôi, không biết bọn họ trừng phạt chính mình như thế nào.
“Vương gia tha mạng!! Vương gia tha mạng!!” Liều mạng dập đầu.
Thương Nhi vẫn đứng ở một bên nhìn đến nàng cái dạng này ,lại là đáng thương, lại là giải hận ,nàng không biết đã chôn vùi bao nhiêu nữ tử?
“Long Phi! ngươi làm cho quan viên nơi này niêm phong Uyên ương lâu, đem nàng nhốt vào nhà tù.” Tiêu Nam Hiên nói, lưu lại mang nàng ,hắn đã muốn đủ nhân từ rồi.
“Hảo!! sư huynh ta đi làm ngày.” Long Phi nói xong xoay người muốn đi.
“Chờ một chút.” Quỷ Mị gọi lại hắn.
Mọi người nghi hoặc nhìn hắn không biết hắn muốn làm gì?
Uyên ương mẹ lòng lại vui vẻ, Quỷ Mị là muốn vì nàng cầu tình sao?
Ai biết hắn lại nói đến: “Vương gia nàng có thể nhốt vào nhà tù nhưng Uyên ương lâu sẽ không nên niêm phong , thanh lâu này bất đồng, Vương gia niêm phong nơi này các nữ tử nên đi nơi nào, đại đa số chỉ sợ là vào thanh lâu khác hoặc là đổi cái tên lại lần nữa mở.”
Tiêu Nam Hiên trầm tư một chút, hắn nói không phải không có đạo lý.
“Không cần! Vương gia tha mạng. “ Uyên ương mẹ thế này mới phản ứng lại ,khóc hô, nguyên lai Quỷ Mị không phải vì nàng cầu tình.
Tiêu Nam Hiên chán ghét nhìn nàng một cái, tùy tay liền điểm trúng huyệt đạo của nàng, liền ngất đi
Vân Phi Tuyết than nhẹ một chút, đây là sự thật , tú bà vô lương đã bị trừng phạt còn chưa tính, nàng cũng không muốn cho những nữ tử vô tội không nhà để về, không khỏi mở miệng nói: “Ta đồng ý cái nhìn của Quỷ Mị, Uyên ương lâu không nên niêm phong.”
“Niêm phong hay không niêm phong vấn đề này không lớn, chính là về sau ai tới tiếp quản nơi này?” Long Phi đưa ra nghi vấn, không có tú bà ,nói không chừng nơi này sẽ càng loạn.
Quỷ Mị lại yêu nghiệt cười nói: “Vấn đề này dễ giải quyết! Thương Nhi chính là chọn người tốt nhất.” Cái này tính hắn vì Thương Nhi làm một chút sự tình đi bởi vì về sau hắn sẽ không lại đến Uyên ương lâu này.
Mọi người thế này mới quay đầu chuyển hướng một bên Thương Nhi.
“Hảo! ta đồng ý.” Ai cũng không nghĩ tới nàng cư nhiên không hề nghĩ ngợi sẽ đồng ý luôn.
Thương Nhi lại đã: “Theo từ hôm nay , Uyên ương lâu các tỷ muội thân đều là tự do , là lưu, là đi toàn bằng tự nguyện.”
Vân Phi Tuyết đối cách làm của nàng rất tán dương, dắt tay Điệp nhi cùng Bình nhi nói: “Nếu sự tình đều đã muốn giải quyết thì chúng ta vẫn là về Thiên Sơn trước.” Chuyện trọng yếu nhất còn không có giải quyết đâu.
“Hảo! chúng ta đi.” Tiêu Nam Hiên cũng đứng dậy.
Đoàn người cứ như vậy ly khai Uyên ương lâu chạy tới Thiên Sơn.
Vừa đến Thiên Sơn liền thấy Triệt Nhi chờ ở cửa sơn môn, thấy bọn họ trở về cao hứng nghênh đón đi qua: “Hoàng tẩu ngươi đã trở lại.”
“Ta đã trở về! Triệt nhi! đây là Điệp nhi cùng Bình nhi.” Vân Phi Tuyết thay hắn giới thiệu sau đó còn nói đến: “Điệp nhi Bình nhi đây là tiểu thúc thúc của các ngươi.”
Các nàng nhìn hắn một hồi mới kỳ quái hỏi: “Mẹ à! hắn nhỏ như vậy vì sao không phải gọi là ca ca mà lại gọi thúc thúc?”
“Bởi vì hắn là đệ đệ của cha ,cho nên các ngươi phải kêu thúc thúc.” Vân Phi Tuyết giải thích nói.
Điệp nhi cùng Bình nhi mặt nhăn, mày nhíu như cũ vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Mẹ vì sao cha lớn như vậy mà hắn nhỏ như vậy?”
“Bởi vì bà nội sinh muộn!” Vân Phi tuyết nhẫn nại đáp.
“ Thế bà nội vì sao sinh muộn như vậy?” Các nàng lại truy vấn đến.
Vân Phi Tuyết đau đầu nhìn các nàng, nàng nên như thế nào giải thích.( Gà : Trên đầu chị Tuyết là một đàn quạ đen bay lượn JJ )
“Sư huynh !các vị sư phụ đã ở bên trong chờ rất lâu rồi.” Một cái đệ tử Thiên Sơn đột nhiên đi ra nói.
“Hảo! chúng ta lập tức liền đi vào.” Tiêu Nam Hiên gật đầu đến sau đó dắt tay bảo bối ( bảo bối là Tuyết tỷ JJ )
Vân Phi Tuyết nắm tay triệt nhi.
“Hoàng tẩu các nàng chính là con gái của ngươi cùng hoàng huynh sao?” Triệt nhi lắc lắc tay nàng nhẹ giọng hỏi sắc mặt có chút ảm đạm.
“ Ừ !làm sao vậy? Triệt nhi không thích các nàng sao?” Vân Phi Tuyết nhìn hắn cúi đầu giống như không mấy vui vẻ.
“Không phải.” Triệt nhi lắc đầu còn thật sự hỏi:” Kia hoàng tẩu còn thích ta sao?”
Vân Phi Tuyết thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai hắn ở lo lắng này vội vàng nói: “Thích chứ! Triệt nhi cùng các nàng giống nhau ,đều là bảo bối của hoàng tẩu.”
“Thật vậy chăng? Hoàng tẩu không gạt người chứ, thế chúng ta ngoéo tay nha.” Triệt nhi vươn ngón út, tâm tình cũng lập tức biến tốt lên.
“Ngoéo tay. “ Vân Phi Tuyết cười cũng vươn ngón út ,thì ra hắn còn nhớ rõ.