“Tuyết Nhi, ngươi thật sự không nhớ rõ ta là ai rồi sao?” Nam nhân tựa hồ không cam lòng nhìn chằm chằm nàng hỏi lại một lần.
“Đúng, ta không nhớ rõ.” Vân Phi Tuyết mâu quang thản nhiên nhìn hắn.
Nam nhân nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, thật lâu, mới tin tưởng nàng thật sự mất trí nhớ rồi, mâu trung mang theo tia đau xót sâu đậm, trước kia khi Tuyết Nhi nhìn hắn, mâu trung luôn mỉm cười mang theo chút ngượng ngùng cùng ái mộ, chưa từng có thản nhiên như vậy. Nhưng cho dù là Tuyết Nhi quên hắn rồi, hắn cũng không thể không để ý sinh tử của nàng, vẫn như cũ muốn dẫn nàng rời đi khỏi vương phủ âm trầm khủng bố này.
“Mặc kệ ngươi có mất trí nhớ hay không, ta nhất định phải mang ngươi đi.” Thân thủ đã muốn ôm lấy nàng.
Vân Phi Tuyết thân thủ ngăn cản hắn: “Ta nói rồi, ta không nhớ rõ ngươi. Huống chi ta không thể đi, ta đi rồi, Vân gia làm sao bây giờ?”
“Ngươi đã mất đi trí nhớ rồi, vì sao lại nhớ rõ Vân gia?” Nam nhân trên mặt hiện lên một tia hoài nghi, vẫn là không tin nàng quên hắn.
“Tiểu Đào nói cho ta nghe.” Vân Phi Tuyết lấy tay chỉ chỉ Tiểu Đào đang ngủ trên bàn.
“Ngươi đã mất trí nhớ, Vân gia kia cùng ngươi vốn không quan hệ gì.” Nam nhân tựa hồ không muốn lãng phí thời gian, lại từng bước đến gần nàng.
“Binh” Một âm thanh từ cửa vang đến, Tiêu Nam Hiên mang theo mặt nạ màu bạc, nhìn không ra biểu tình gì, chính là cặp con ngươi đen kia lóe lên không cười, trào phúng nói: “Dạ công tử, không biết khuya khoắt thế này đến vương phủ tìm Vương phi của bổn vương có chuyện gì sao?”
“Vương gia, người quanh minh chính đại không làm những chuyện che giấu, ta là đến mang Tuyết Nhi đi.” Nam nhân ngữ khí cũng không thân thiện, mâu quang khiêu khích cùng hắn đối diện .
“Tuyết Nhi, xưng hô hảo thân thiết, Vương phi, các ngươi như thế nào quen biết?” Tiêu Nam Hiên cũng không giống như tức giận, tiêu sái bước đến bên giường, con ngươi nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Vân Phi Tuyết lập tức cảnh giác đứng lên, đáp nhanh: “Hắn biết ta, ta không biết hắn.”
“Ngươi tại sao lại bí ẩn như vậy?” Tiêu Nam Hiên mâu quang bán mị, nàng nói lời này có ý tứ gì?
“Không rõ sao? Nhờ ngươi mà trong đêm động phòng hoa chúc, ta mất trí nhớ rồi, cho nên sự tình trước kia, ta cũng không nhớ rõ.” Vân Phi Tuyết nhìn hắn nói.
“Mất trí nhớ?” Tiêu Nam Hiên hiển nhiên không tin cách nói của nàng, mâu trung mang theo tia trào phúng. Nàng đại khái là sợ liên lụy Vân gia, cho nên mới cố ý nói như vậy, bất quá hắn nguyện ý phối hợp nàng.
Nghe được đêm động phòng hoa chúc, nam nhân sắc mặt lạnh như băng rốt cuộc có rung động, tay gắt gao nắm thành quyền, cưỡng chế phẫn nộ trong lòng: “Vương gia, hôm nay ta nhất định phải mang nàng đi, không tiếc tính mạng.”
“Được thôi, chỉ cần nàng nguyện ý đi theo ngươi, bổn vương tuyệt đối không ngăn trở.” Tiêu Nam Hiên tao nhã ngồi vào bên giường, tựa hồ không chút lo lắng.
“Tuyết Nhi, cùng ta đi.” Nam nhân tại vươn tay ra, mâu trung tràn ngập chờ mong. Về sau hắn cũng sẽ không buông tay nàng, hắn hội dùng chính sinh mệnh của mình bảo hộ nàng.
Nhìn nam nhân trước mắt nặng tình như vậy, Vân Phi Tuyết trong lòng thở dài. Nàng không muốn thương tổn hắn, nhưng là cũng không thể không thương tổn hắn, dù sao nàng cũng không phải người hắn yêu chân chính, huống chi nàng không tin Tiêu Nam Hiên sẽ bỏ qua cho nàng.