“Tiểu Đào, không quan hệ, ta chính mình đi làm.” Vân Phi Tuyết đứng dậy, chân đã có chút như nhũn ra, suýt nữa yếu ngã sấp xuống.
“Tiểu thư……” Tiểu Đào một tiếng thét kinh hãi, vội vàng đỡ lấy nàng.
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.” Vân Phi Tuyết cười cười, này đại khái chính là hậu quả của việc đam mê quá mức.
Tiểu Đào giúp đỡ nàng chậm rãi hướng tới phòng bếp đi đến, đi qua hoa viên, liền thấy Long Phi một thân bạch y theo đối diện đã đi tới.
“Vương phi, ngươi đây là đi nơi nào?” Nhìn ra nàng đi đứng như nhũn ra, đương nhiên cũng biết nàng cùng Vương gia một buổi chiều đều làm cái gì?
“Đừng gọi ta Vương phi, ta ngay cả một cái nha hoàn cũng không giống, ta đói bụng, muốn đi làm đồ ăn. ” Vân Phi Tuyết ngăn cản hắn, tức giận nói đến, có Vương phi như nàng soa?
“Vậy ta phải xưng hô với ngưoi là cái gì?” Long Phi cười khẽ một chút, trên mặt hắn không có một tia ngượng ngùng, ngược lại có chút quan tâm đến vấn đề xưng hô này.
“Tùy ngươi, chỉ cần không phải gọi là Vương phi là được.” Nàng không rảnh đi quan tâm cái kia, hiện tại chỉ cảm thấy đói đến mức trước mắt có cả sao Kim.
“Ta đây gọi ngươi Phi Tuyết.” Long Phi nói xong, liền hướng Tiểu Đào phân phó nói: “Ngươi đưa tiểu thư nhà ngươi về phòng, ta sẽ đưa bữa tối đi vào.”
“Cám ơn ngươi, Long Phi.” Vân Phi Tuyết cảm kích cười, đầu hơi choáng, dưới chân một chút không ổn định, thân mình mềm nhũn té xuống.
“Phi Tuyết.” Long Phi vội vàng bắt được nàng, ôm lấy nàng.
“Ta hảo đói.” Vân Phi Tuyết tựa vào trên người hắn, nàng thật mệt rồi.
“Tiểu Đào, phân phó phòng bếp đưa bữa tối lại đây, đi nói là do ta phân phó.” Long Phi hướng về phía Tiểu Đào nói xong, ôm lấy nàng liền hướng phòng đi đến.
Long Phi nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, một cái nha hoàn cũng theo Tiểu Đào đi vào.
“Đặt ở nơi này, đi ra ngoài đi.” Long Phi hướng về phía nha hoàn kia phân phó đến.
“Vâng, Long quản gia.” Tiểu nha hoàn vừa thấy quản gia thật sự ở đây, yên tâm đặt bữa tối trong tay lui đi ra ngoài, Tiểu Đào cũng thực thức thời lui đi ra ngoài.
Ngửi thấy mùi đồ ăn, Vân Phi Tuyết vừa muốn đứng dậy, đã bị Long Phi ngăn cản trụ đến: “Ngươi trước nằm, hiện tại đứng lên hội choáng váng đầu, ta trước hết sẽ giúp ngươi uống canh.”
Nói xong rồi lấy một chén canh, đặt ở bên môi thổi phù phù, sau đó đưa đến miệng của nàng.
Nhìn biểu hiện của hắn thật sự rất chuyên chú, Vân Phi Tuyết đột nhiên cười nói: “Ngươi về sau nhất định sẽ là một tướng công tốt, nữ nhân gả cho ngươi nhất định sẽ thực hạnh phúc.”
Long Phi tạm dừng tay một chút, mâu trung bi thương chợt lóe mà qua, chính là ảm đạm cười một chút, vẫn chưa trả lời.
Mà bọn họ cũng vẫn chưa chú ý tới, một thân ảnh ngoài cửa đứng lặng, Tiêu Nam Hiên nhìn Long Phi một ngụm một ngụm uy nàng ăn canh, chăm chú nhìn đã lâu, đột nhiên xoay người rời đi, không quấy rầy bọn họ.
Uống xong canh, Vân Phi Tuyết cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều, rời giường ngồi ở trên bàn, ăn bữa tối, đối diện, Long Phi chính là ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng.
Rốt cục ăn no rồi, Vân Phi Tuyết thấy thật thoải mái, đột nhiên nhớ tới chuyện ở thanh lâu, nhìn hắn hỏi: “Cái kia Quỷ Mị là làm cái gì? Như thế nào đột nhiên lại bắt cóc ta?”
“Phi Tuyết, ngươi hẳn là may mắn tránh được một kiếp.” Kỳ thật lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới, sư huynh sẽ đi cứu nàng.