Mục lục
Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Theo định vị của điện thoại di động, Thẩm Giáng Niên xác thực đang ở nhà.
Nhưng cài đặt định vị, không biết tại sao, màn hình lại đột nhiên bị trễ.
Thông tin định vị của Thẩm Giáng Niên là 3 giờ trước.
"Thẩm tổng..." Nguyễn Duyệt cảm thấy da đầu tê dại, "Tôi..." Cô thực sự không biết tại sao lại thế, cô không hề tắt điện thoại di động của Thẩm tổng, cũng không hề can thiệp vào thiết bị định vị.
Chưa đầy ba phút sau khi mở điện thoại, thì điện thoại di động của Thẩm Thanh Hòa, có một cuộc gọi đến.
"Xin chào, cô là người nhà của Thẩm Giáng Niên phải không?" Cuộc gọi đến từ bệnh viện.
Thẩm Thanh Hòa tới cửa bệnh viện, nhưng không có lập tức đi vào, Nguyễn Duyệt không biết nguyên nhân cũng không hỏi.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, Thẩm Thanh Hòa đi vào, Thẩm Giáng Niên đang ngồi trong phòng khám truyền dịch.

Vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa, lập tức tủi thân, nước mắt lưng tròng.

Nhưng vì trong phòng khám còn có người khác nên Thẩm Giáng Niên đã nhịn xuống, vì hờn dỗi nên không thèm nhìn Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa quay người nói với Nguyễn Duyệt: "Sắp xếp một phòng." Nguyễn Duyệt liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, hình như vẫn còn nguyên vẹn? Cô đã bớt lo lắng hơn một chút.
Thẩm Thanh Hòa vừa bước vào cửa, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút, ngoại trừ Thẩm Giáng Niên khó chịu cúi đầu.
"Bị thương nặng à?" Thẩm Thanh Hòa đi tới trước mặt cô, đưa tay chạm vào vai Thẩm Giáng Niên, nhưng Thẩm Giáng Niên lại có hờn dỗi né tránh.

Thẩm Thanh Hòa chủ động đến gần cô, nhẹ nhàng vuốt ve vai Thẩm Giáng Niên, nhẹ nhàng nói: "Ngoan~ là tôi không tốt." Thẩm Thanh Hòa chủ động ngồi xổm xuống, dùng động tác cực kỳ nhẹ nhàng kéo cổ chân đang rút lại của Thẩm Giáng Niên.

Bàn chân không chỉ khó chịu, mà còn bị biến dạng.
Thẩm Thanh Hòa hoàn toàn không để ý, tay không đặt lên mu bàn chân của Thẩm Giáng Niên.

Nguyễn Duyệt vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm tổng thật sự rất quan tâm đến Thẩm Giáng Niên.

Nguyễn Duyệt ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa đứng thẳng, nửa cúi xuống, tìm kiếm ánh mắt lảng tránh thì nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe.
Nước mắt lưng tròng không hề rơi, tim Thẩm Thanh Hòa như bị xé nát.

Cảm giác này đã quá lâu rồi, đã quá lâu rồi cô mới cảm thấy đau đớn vì ai đó như vậy.

Là chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện tốt, nếu người này là Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hòa sẽ không phản kháng, "Để tôi bế em." Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng nói.
Thẩm Giáng Niên muốn nói không, nhưng lại căn bản không thể nói ra, trong lúc nhất thời, cô run rẩy vì thở gấp, thứ hai, trong lòng rất nhớ Thẩm Thanh Hòa.

Dù khó chịu nhưng cô không thể phủ nhận rằng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa xuất hiện, cô thực sự bắt đầu cảm thấy an tâm.
Rốt cuộc cô vẫn còn bị sốc.
"Thẩm tổng..." Thấy Thẩm Thanh Hòa thật sự muốn bế Thẩm Giáng Niên, Nguyễn Duyệt có lòng tốt ngăn cản.
Thẩm Thanh Hòa không trả lời, chỉ cúi người bế Thẩm Giáng Niên lên.

Thẩm Giáng Niên vô thức ôm Thẩm Thanh Hòa thật chặt, giữa ánh mắt kinh ngạc, đàm tiếu của mọi người, cứ thế đi ra ngoài.
Vừa vào phòng, Nguyễn Duyệt từ bên ngoài đóng cửa lại.
Thẩm Thanh Hòa không có lập tức buông Thẩm Giáng Niên, cô cứ thẳng eo ôm chặt Thẩm Giáng Niên.

Một lát sau, vai Thẩm Thanh Hòa bị tiểu sư tử xúc động cắn mạnh, Thẩm Thanh Hòa đau đớn cau mày, nhưng không nhúc nhích.
"Sao giờ người mới đến ~ " Thẩm Giáng Niên cắn xong trái tim đau nhói, cô ôm chặt Thẩm Thanh Hòa rồi đấm nhẹ vào Thẩm Thanh Hòa.
"Ừa, là tôi đã đến muộn." Thẩm Thanh Hòa cười nói.
"Nặng không?" Thẩm Giáng Niên dụi má vào cổ Thẩm Thanh Hòa.
"Không nặng."
"Kẻ nói dối, thả em xuống." Dù sao Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy đau lòng cho Thẩm Thanh Hòa.

Thẩm Thanh Hòa đặt người xuống, muốn rót nước cho Thẩm Giáng Niên, nhưng Thẩm Giáng Niên đã giữ cô lại, "Đừng đi ~" Cô nắm lấy góc áo của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa quay người lại, sờ đầu Thẩm Giáng Niên rồi an ủi: "Không đi, muốn rót nước cho em."

"Em không khát." Thẩm Giáng Niên đưa tay ôm Thẩm Thanh Hòa, vùi mặt vào eo cô, tham lam hút lấy mùi hương khiến cô yên tâm.

Thẩm Thanh Hòa đặt tay lên sau đầu Thẩm Giáng Niên, nhẹ nhàng xoa xoa: "Ừa, không đi." Giọng Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, ha, cô còn chưa làm gì mà đã có người thiếu kiên nhẫn rồi sao?
"Giáng Niên." Thẩm Thanh Hòa gọi tên cô, Thẩm Giáng Niên ừa một tiếng, hơi thở có chút ngột ngạt, nhưng cô vẫn không muốn rời xa Thẩm Thanh Hòa.
"Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì."
Thẩm Giáng Niên không giấu giếm, xe đi vào một con đường nhỏ, càng ngày càng khó lái, cuối cùng điện thoại hết pin, định vị tích hợp trong xe cũng không tìm được đường.

Thẩm Giáng Niên muốn tìm đường đi, cho nên lái xe theo cảm giác, cảm thấy mình đang lái xe ở một nơi hoang vu, nhờ ánh đèn xe mới nhìn ra đây là một địa điểm bỏ hoang.

Cô muốn xuống xe nhìn đường, nhưng có một con vật nào đó không biết từ đâu lao tới, Thẩm Giáng Niên sợ hãi la lên sau đó trẹo chân.
Thẩm Giáng Niên khá dũng cảm, nhưng với tình huống sấm sét đánh ầm ầm cùng với cảnh tưởng hoang vu, cô thực sự muốn khóc.

Tất nhiên, tiểu sư tử không khóc, cô lui về con đường ban đầu.
"Cũng may, có một chiếc xe đi tới." Thẩm Giáng Niên nói trong sợ hãi, "Em đi theo họ mới tìm được đường ra." Thẩm Giáng Niên vốn muốn mượn điện thoại của đối phương để gọi cho Thẩm Thanh Hòa, nhưng lại để lộ số điện thoại của Thẩm Thanh Hòa, cho nên chịu đựng đến khi đến bệnh viện.
"Ừa."
"Chiếc xe đó, em có nhớ biển số không?"
"Nhớ kỹ." Thẩm Giáng Niên hít mũi.
"Còn chủ xe thì sao?"
"Trên xe có mấy người, chủ xe không có bước xuống.

Người xuống nói chuyện với em có lẽ là một thanh niên.

Vì cầm ô nên không nhìn rõ mặt, nhưng trông khá cường tráng." Lúc này, Thẩm Giáng Niên mới ngẩng đầu lên oán trách, "Sao người cứ nhất quyết đến Tiên Hạc Cư thế?"

À, hóa ra là Tiên Hạc Cư.
"Vốn dĩ muốn cho em một kinh hỉ." Thẩm Thanh Hòa dùng hai tay ôm mặt Thẩm Giáng Niên, "Không ngờ lại biến thành kinh hách."
"Kinh hỉ gì thế?" Thẩm Giáng Niên chuyển hướng suy nghĩ, mong đợi hỏi.

Cho dù Thẩm Thanh Hòa không có làm trò con bò với cô, nhưng mà kinh hỉ gì thế? Sự tò mò của Thẩm Giáng Niên nổi lên.
"Kinh hỉ đã hủy rồi, để tôi chuẩn bị cho em một cái khác."
"Hả? Lần này là gì thế? Ở đâu vậy?"
"Kinh hỉ sao, đến lúc đó sẽ biết, lần này ở Thượng Hải."
"A~" Thẩm Giáng Niên bắt đầu mong đợi, phấn khích lên thì chân lại quờ quạng, bị đau đến mức thở dốc, Thẩm Thanh Hòa xoa xoa tai cô, "Đừng cử động."
"Trưởng quan, em phải làm sao bây giờ!" Vẻ mặt Thẩm Giáng Niên như đưa đám.
"Sao thế?"
"Em thế này rồi, làm sao đi ra nước ngoài được."
A, cũng vừa đúng lúc.
"Không cần vội, việc tốt cần có thời gian." Thẩm Thanh Hòa an ủi.
"Em còn muốn đi, đợi đến sáng mai xem vết thương thế nào." Tiểu sư tử bướng bỉnh không muốn dễ dàng bỏ cuộc, dù chân bị thương nhưng trong cơ thể vẫn có nguồn năng lượng vô tận.
Năng lượng nhiều quá không có chỗ dùng à? Thẩm Thanh Hòa có cách, đêm nay, cô sẽ tiêu hao hết năng lượng của tiểu sư tử, để tiểu sư tử không xuống giường được..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK