Mục lục
Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Thẩm Giáng Niên tràn đầy cảm xúc, trước kia từng là Thẩm phủ, giờ thành Hàn Lâm Phủ.

Vẫn còn nhớ trước khi rời khỏi nơi này, bản thân đã từng đầy mong đợi.

Mà giờ khi quay lại nơi này, bao nhiêu mong đợi đã biến thành thất vọng.

Đối với cô mà nói, dù là cùng một nơi, nhưng lại không phải cùng một chỗ.

Điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà vang lên, những ngón tay thon dài chạm vào màn hình. Ngón tay kia cũng đã từng bước vào thế giới của cô, ở trong cơ thể cô du ngoạn.

Niềm vui mà cô từng có đã bị phủ một lớp tro bụi không thể lau đi, thế giới của cô dường như luôn mờ mịt và sẽ không bao giờ có được những ngày nắng nữa.

Tim Thẩm Giáng Niên bỗng nhiên đau nhói, cô hơi quay đầu nhìn người bên cạnh. Thẩm Thanh Hoà lúc này hơi quay đầu nhìn cô, Thẩm Giáng Niên lập tức cúi đầu: "Trợ lý đặc biệt, mời vào trước." Thẩm Thanh Hoà lại đi về phía xe.

"Người đi đâu vậy?" Cô vô thức hỏi.

"Đi đón người." Thẩm Thanh Hoà nói mà không quay đầu lại.

Xe chạy đi, đèn xe phía sau đột nhiên sáng Thẩm Giáng Niên trong mắt. Cô quay người, nheo mắt lại, Nguyễn Duyệt đang đi tới, "Mời ngài vào trước." Nguyễn Duyệt khẽ cúi đầu, giọng điệu rất cung kính, "Ngài muốn đi đâu cũng được, gần đến giờ hẹn, tôi sẽ đến tìm ngài." Cô ấy không hề gọi cô là Giáng Niên, chỉ dùng từ ngài, cung kính xa cách.

A, dù sao cũng là người của Thẩm Thanh Hòa, chủ tớ đồng lòng.

"Không cần, tôi chờ ở đây." Cô không phải người của Thẩm Thanh Hoà, dựa vào đâu mà vào nhà người ta.

Cái từ người ta, thực sự đáng ghét.

Im lặng một lát, chân Thẩm Giáng Niên bắt đầu mỏi, đành chịu, mang giày cao gót đứng lâu sẽ như thế. Đi qua đi lại cho đỡ mỏi thì mắt cá chân lại đau. Tư thế thoải mái nhất khi đi giày cao gót có lẽ là ngồi.

"Nếu không ngại, ngài có thể lên xe nghỉ ngơi." Nguyễn Duyệt và Thẩm Giáng Niên giữ khoảng cách nhất định, không quá xa cũng không quá gần.

"Không cần."

Haiz, vẫn bướng bỉnh như vậy.

"Ngài đi vào nghỉ ngơi đi." Một lúc sau, Nguyễn Duyệt lại nói: "Thẩm tổng nói, bọn họ một lát nữa mới tới."

"Thẩm tổng đi đón ai?" Thẩm Giáng Niên hỏi xong cảm thấy không thích hợp, chưa kịp kêu thôi thì Nguyễn Duyệt đã trả lời: "Đi đón Trần tổng, Trần Cẩm Tô."

Thẩm Giáng Niên bỗng nhiên có cảm giác, cô đã thua trước một ván, Trần Cẩm Tô để Thẩm Thanh Hoà đi đón, có phải hay không nói lên, quan hệ của bọn họ rất tốt? Ít nhất, cô sẽ không tùy tiện làm phiền một người xa lạ.

"Ngài đi vào trước đi."

"Vậy cô nói với Thẩm tổng một tiếng." Giọng Thẩm Giáng Niên nghiêm túc, Nguyễn Duyệt cung kính, "Vâng." Nguyễn Duyệt bấm điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Hòa, "Thẩm tổng, bây giờ trợ lý đặc biệt đi vào trước, cô ấy bảo tôi nói với ngài một tiếng."

"Vẫn còn ở bên ngoài à?"

".... Vâng."

"Đưa điện thoại cho cô ấy."

Nguyên Duyệt khom lưng, "Điện thoại của Thẩm tổng."

"Thẩm tổng." Thẩm Giáng Niên không biết Thẩm Thanh Hòa định nói gì, một tiếng gọi này, bản thân thiếu nghị lực mà mang theo kỳ vọng khó tả.

"Vào đi."

Thẩm Giáng Niên vẫn im lặng.

"Vào trong rồi muốn đi dạo chỗ nào thì đi, gần đến giờ, Nguyễn Duyệt sẽ đưa em đến."

"Thẩm tổng không có ở đây, một mình tôi đi vào, không hay cho lắm?" Thẩm Giáng Niên cố ý hỏi.

"Không hay chỗ nào?"

"....."Thẩm Giáng Niên phát hiện, mỗi lần đào hố cho Thẩm Thanh Hoà, cuối cùng cô vẫn là người nhảy vào mà vẫn không thể trèo ra được, "Chỉ đơn thuần cảm giác, tuỳ tiện vào nhà người khác không hay cho lắm."

"Nhà người khác." Thẩm Thanh Hoà nhàn nhạt lặp lại, lòng Thẩm Giáng Niên thắt lại, Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ cười khẽ, "A, nếu không muốn một mình, vậy để Nguyễn Duyệt đi vào trong với trợ lý đặc biệt đi." Từ "trợ lý đặc biệt" đối với Thẩm Giáng Niên nghe thật chói tai.

Khoé môi Thẩm Giáng Niên giật giật, nhưng lại không nói gì.

Nguyễn Duyệt lái xe đi vào, "Trợ lý đặc biệt, ngài muốn đi đâu?" Bây giờ đến cả nghe từ "ngài" cũng chói tai, Thẩm Giáng Niên không lên tiếng, Nguyễn Duyệt không biết đi hướng nào, chạy xe chậm lại, Thẩm Giáng Niên đột nhiên hỏi: "Bây giờ, đến việc gọi tên tôi, có phải cũng trở thành cấm kỵ không?" Giống như Thẩm Thanh Hoà, mở miệng là trợ lý đặc biệt, ha ha.

Đương nhiên cô cũng ghét, mở miệng ngậm miệng cũng phải gọi Thẩm tổng.

"Không phải." Nguyễn Duyệt phủ nhận.

"Thế sao không chịu kêu tên tôi?"

"Sợ..." Từ "ngài" không dám nói ra khỏi miệng, "Tôi vẫn có thể gọi tên cô à?" Nguyễn Duyệt vẫn còn nhớ ngày cô đưa Thẩm Giáng Niên trở về CBD, bộ dáng chật vật kia đầy hung dữ, khiến cô vẫn còn sợ hãi đến giờ.

"....."Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy mình đang làm chuyện vô nghĩa, cô đang hơn thua gì với trợ lý của Thẩm Thanh Hoà thế? Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, nói: "Sao cũng được."

"Vậy...."

"Đến chỗ của Thẩm tổng, có được không?" Thẩm Giáng Niên không biết bản thân có thể đặt chân vào nơi đó nữa không, nơi cô quen thuộc nhất vẫn là nơi đó, thay vì khám phá thế giới mới, không bằng quay lại chốn cũ nhìn cảnh xưa.

Xe dừng ở cửa, Thẩm Giáng Niên đi về phía trước, Nguyễn Duyệt dừng bước ở đó.

Căn nhà không hề thay đổi, vẫn hệt như trong ký ức.

Thẩm Giáng Niên đứng trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, cảnh tượng ngày xưa tràn về.

Ngày đó, hai người ngồi trên sô pha cười đùa.

Ngày đó, hai người từng ngồi trước bàn ăn cơm.

Ngày đó, hai người ở trong phòng ngủ hôn nhau.

Mà giờ đây, tất cả đều như nước chảy qua kẽ hở ngón tay.

Thẩm Giáng Niên nắm chặt hai tay, nhưng lại không nắm bắt được cái gì, lỗ hổng to lớn trong lòng cô, người khác không nhìn thấy được, nhưng bản thân cô lại biết rất rõ.

Ngồi đến mệt, đứng dậy đi loanh quanh. Nơi ở của Thẩm Thanh Hoà quá rộng, nhiều nơi cô cũng không nhìn kỹ, ngay cả ban công cũng chưa từng đến. Thẩm Giáng Niên mở cửa kính, một cơn gió mát thổi vào, cô đứng trong màn đêm, đầu óc hỗn loạn. Cứ thế này không ổn, láy nữa phải gặp Trần Cẩm Tô, cô sẽ không thể biểu hiện được trình độ mong đợi của mình.

Trong lòng Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó chịu khó tả, cô muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện và rời khỏi đây, nếu không những ký ức đó sẽ không bao giờ buông tha cô. Một lúc sau, cảm thấy lạnh, Thẩm Giáng Niên trở vào trong, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, hồi lâu sau, mở cửa ra, thấy phòng ngủ không có gì thay đổi.

Thẩm Giáng Niên đi đến bên giường, nhìn chằm chằm tấm ga trải hoa, ngồi lên khá thoải mái. Không có việc gì làm, dùng đầu ngón tay chạm vào ngăn kéo, kéo một chút, không biết bên trong có bí mật gì không? Mở ngăn kéo từng chút một như mở chiếc hộp Pandora, hửm?

Một chiếc hộp nhỏ tinh tế có dòng chữ: Tiểu Lãng Cuốn.

Một cái gọi đã lâu chưa từng nghe, đột nhiên lọt vào tâm trí Thẩm Giáng Niên.

Bên trong hộp là một tấm thẻ đen có khắc chữ Diamond VIP, hình như là thẻ dành riêng cho khách hàng cao cấp của một khách sạn nào đó.

Phía trên có một tấm thẻ, vừa mới đọc đến câu đầu tiên, hai mắt Thẩm Giáng Niên đã cay cay, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.

Câu đầu tiên: Khi nhìn thấy tấm thiệp này, liệu em có đang nhớ đến tôi không?

Câu thứ hai: Đừng nghi ngờ, lúc này, tôi đang nhớ em.

Câu thứ ba: Ngày 3 tháng 12, nếu tôi có khả năng xuất hiện tại khách sạn Shin trên đường XX, em có sẵn lòng đến không?

Câu thứ tư: Nếu tôi thật sự có thể xuất hiện ở đó, tôi sẽ đợi em đến bình minh.

Câu thứ năm: Nếu bỏ lỡ thì có lẽ thời cơ chưa đến.

Câu thứ sáu: Nếu thật sự bỏ lỡ thì cũng đừng hối tiếc, lần sau, tôi vẫn sẽ đợi em đến bình minh.

Câu thứ bảy: Thẩm phu nhân, ở nơi em, hôm nay là ngày mấy rồi?

Thẩm Giáng Niên gần như vô thức ngẩng đầu lên, trên bàn làm việc của Thẩm Thanh Hoà có một chiếc đồng hồ, hiển thị ngày giờ, mắt nhoè, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đã là 19 giờ 23 ngày 4 tháng 12.

Cô đã bỏ lỡ... Lòng cô bắt đầu cảm thấy khó chịu và hối hận bất chấp ý muốn của chủ nhân, tại sao giờ cô mới thấy? Thẩm Thanh Hoà thật sự đã ở đó sao? Thật sự đã chờ cô đến bình minh sao? Lòng hiếu kỳ của cô thật đáng chết, rất muốn biết.

Đối với Thẩm Thanh Hoà, sự hiếu kỳ của cô giống như một con thú hung dữ, ngày càng mạnh mẽ hơn.

Thẩm Giáng Niên do dự một chút, sau đó đem chiếc hộp tinh xảo khôi phục lại trạng thái ban đầu, cuối cùng dùng đầu ngón tay vuốt ve ba chữ "Tiểu Lãng Cuốn", sau đó đóng ngăn kéo lại.

Thẩm Giáng Niên đi ra khỏi phòng, Nguyễn Duyệt đứng ở cửa: "Giáng Niên." Nguyễn Duyệt sửa cách xưng hô, khiến Thẩm Giáng Niên kinh ngạc, nhưng lại rất thoải mái. Hàn Lâm phủ lúc này yên tĩnh tĩnh lặng, tựa như tòa thành cổ, "Nơi này còn có thể nhìn thấy ngôi sao." Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu nhìn.

"Hôm nay thời tiết tốt." Nguyễn Duyệt hùa theo.

"Nguyễn Duyệt."

"Vâng."

"Ngoài việc phục vụ Thẩm tổng ở trong công việc, thì cuộc sống sinh hoạt đời thường, cô cũng lo luôn à?" Thẩm Giáng Niên biết cô không nên hỏi, cô cũng không muốn hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy cái hộp nhỏ chết tiệt đó, bản thân không nhịn được.

"Tôi không biết Giáng Niên ám chỉ cụ thể cái gì, trong công việc thì tôi chỉ lo nội bộ, ở Hàn Lâm Phủ thì Giáng Niên có thể coi tôi như là quản gia ở đây." Nguyễn Duyệt dừng lại một chút, rồi nói: "Nhưng tôi không chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống thường ngày của Thẩm tổng."

"Tại sao?" Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy, người như Thẩm Thanh Hoà không thiếu người chăm lo.

"Lúc trước tôi có hỏi Thẩm tổng."

"Hửm?"

"Thẩm tổng nói không cần."

"..." Thẩm Giáng Niên không thể chịu đựng được nữa, "Nhưng, sức khỏe của cô ấy không tốt, đặc biệt là gần đây, cô không thấy sao?" Đây là sự lơ là của một trợ lý, không chăm sóc Thẩm Thanh Hoà tốt.

"Tôi biết." Nguyễn Duyệt cúi đầu, làm sao có thể không biết, nhưng biết thì có thể làm sao bây giờ?

"Biết thì sao không khuyên cô ấy."

"Thẩm tổng không nghe tôi." Nguyễn Duyệt nói rõ ràng: "Cô ấy là lãnh đạo của tôi, nhiệm vụ của tôi là nghe lời cô ấy, hoàn thành nhiệm vụ cô ấy giao." Thẩm Giáng Niên nhất thời không nói gì, đúng vậy.

Nguyễn Duyệt mím môi dưới, ngập ngừng nói: "Giáng Niên..."

"Hửm?"

"Cô và Thẩm tổng...."

"Tôi với Thẩm tổng thế nào?"

Nguyễn Duyệt do dự một lát, vẫn không nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn nói rằng Thẩm tổng rất tốt, cô cũng vậy."

"..." Người này rất thông minh, lại đột ngột chuyển chủ đề như vậy, Thẩm Giáng Niên đại khái là biết Nguyễn Duyệt muốn hỏi gì: "Tôi và Thẩm tổng của mấy người, sau này sẽ có nhiều liên quan trong công việc." Ừ, trong công việc, Nguyễn Duyệt đã biết, "À."

Lại im lặng.

"Tối hôm qua, Thẩm tổng có về không?" Thẩm Giáng Niên tùy ý hỏi.

"Tối hôm qua thì không." Nguyễn Duyệt nói thêm: "Tôi không biết Thẩm tổng đã đi đâu, hôm qua tự lái xe, không cho tôi đưa đi."

.... Sẽ không là đến khách sạn kia đi? Lòng hiếu kỳ chết tiệt của cô, thật sự rất muốn biết!

Điện thoại di động của Nguyễn Duyệt vang lên: "Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên ừ.

"Trần tổng và Thẩm tổng đã tới rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK