Mục lục
Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thẩm Thanh Hòa: Ừa, cũng hay có thời gian nghỉ ngơi, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đó.
Đây là câu đầu tiên trong đó.
Câu thứ hai viết: Trong thời gian đi ra ngoài, tôi không muốn bị làm phiền, nếu không có việc gấp thì đừng liên lạc với tôi ~
Trước khi Thẩm Thanh Hòa trả lời lại, Thẩm Giáng Niên nghĩ Thẩm Thanh Hòa đang trên máy bay.

Giờ đọc được nội dung, tim có chút lạnh.

Sự nhiệt tình bị đông cứng lại, Thẩm Giáng Niên rất buồn bực, đọc đi đọc lại tin nhắn cuối cùng này, đột nhiên suy nghĩ xoay chuyển, hửm? Chờ đã! Cô không nhìn lầm chứ? Cuối câu còn có dấu gợn sóng ~? Chẳng phải đây là ám hiệu bí mật của hai người sao?
Một đường lượn sóng ở cuối có nghĩa là tôi nhớ em, tâm trạng đột nhiên nhộn nhạo ~
A~ Tim Thẩm Giáng Niên còn chưa đông cứng hoàn toàn thì đã tan chảy.

Dọa cô sợ chết khiêos, người này cũng thật là, rõ ràng đang nhớ cô mà lại nói chuyện vô tình đến thế.
Nhưng mà, hóa ra là chơi trò ám hiệu, Thẩm Giáng Niên tự nhiên trả lời lại: Biết rồi ~~~~~~~~~
Thẩm Giáng Niên hận không thể gửi hàng loạt cái gợn sóng sang, để chứng tỏ bản thân rất nhớ Thẩm Thanh Hòa, tim đang gợn sóng.
Thẩm Giáng Niên ôm điện thoại di động, nhìn chiếc đuôi nhỏ gợn sóng, tận hưởng nửa giờ, cho đến khi cảm thấy hơi đói.
Thẩm phủ quá lớn, với lại Thẩm Thanh Hòa lại không có ở nhà, Thẩm Giáng Niên không muốn sống ở đây, cho nên luôn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng bây giờ chân cô vừa đau vừa bủn rủn, muốn rời đi nhưng lại không có chút sức lực nào, đương nhiên đây là một chuyện, mặt khác đây là nơi có nhiều hơi thở của Thẩm Thanh Hòa nhất, Thẩm Giáng Niên không nỡ rời đi, cô đã từng hy vọng bản thân có thể đi ra đi vào Thẩm phủ bất cứ lúc nào...!Nhưng cuối cùng, cô lại không chủ động nhắc với Thẩm Thanh Hòa, loại chuyện này, phải để Thẩm Thanh Hòa chủ động, nếu bản thân đề ra, đặc biệt đối với một khu biệt thự lớn thế này, chả khác nào bản thân đi ôm đùi người ta.
Thẩm Giáng Niên quyết định ở đây nghỉ ngơi mấy ngày để vết thương hồi phục, cô sẽ không đi lung tung, sẽ ngủ lại trong căn phòng này.

Còn chuyện ăn uống, cô sẽ tự ra ngoài giải quyết.

Thẩm Giáng Niên không mang theo quần áo để thay, đành phải thay quần áo cũ, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ ở cửa, chính là chiếc xe lúc trước, thậm chí còn có người ở bên trong luôn, “Trời mẹ, đừng nói cô vẫn luôn ở đây đó chứ?” Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, cô đã thức dậy hơn 4 tiếng rồi.
“Cô muốn đi đâu vậy?”
“Đi ăn chứ đi đâu.”
“Ăn ở ngoài sao?”
“Đúng rồi, ở đây rồi ăn kiểu gì?” Thẩm Giáng Niên có chút khó hiểu, cô tựa hồ nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn cơ phó, bữa sáng cô mua trước đó đã không còn nữa, "Cô ăn bữa sáng rồi à?"
"À...!không ăn được à?"
Thẩm Giáng Niên ghé vào cửa kính xe nhìn: “Nguyễn Duyệt, cô có chút kỳ quái.” Thẩm Giáng Niên không cách nào giải thích vì sao lại kỳ quái, luôn cảm thấy khác hẳn lúc sáng, Nguyễn Duyệt cười nói: “Giáng Niên, cô lên xe trước đi, chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề này nhé?”
“Cô muốn ăn gì, tôi đưa cô đi ăn.”

“Sao cũng được, quan trọng là ăn xong tôi phải đi mua quần áo.”
“Hả?”
"Tôi đến chỗ của Thẩm tổng không mang theo quần áo để thay, phải đi mua mấy bộ...” Nói xong, Thẩm Giáng Niên làm rõ lập trường của mình: "Tôi không phải muốn ăn vạ ở nhà Thẩm tổng, chính là...!ừ thì ở nhờ mất ngày.” Nguyễn Duyệt cười lớn, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt: "Cô cười cái gì?"
"A ~ không có gì." Nguyễn Duyệt ý cười càng sâu, Thẩm Giáng Niên thực ra có lúc cũng rất đáng yêu, "Chúng ta đi ăn cơm trước đi, đừng vội mua quần áo."
“Vậy thì đi ăn món Thẩm tổng thích đi.” Không thể liên lạc được với Thẩm Thanh Hòa, nhưng trong tâm trí cô luôn nghĩ đến người này.
“Nếu nói thế, thì Thẩm tổng rất thích ăn ở nhà.”
“…” Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, “Ý cô là giờ chúng ta quay về à?”
“Nếu cô không bận tâm thì có thể quay về.”
“Tại sao tôi phải bận tâm?”
Nguyễn Duyệt thật sự quay xe trở về Thẩm phủ.

Lần này Thẩm Giáng Niên không có đi vào trong nhà ăn mà đứng ở trước màn hình lớn xem quầy menu đồ ăn, nhiều loại đến mức Thẩm Giáng Niên tặc lưỡi: “Bữa trưa, Thẩm tổng hay ăn gì?”
"À..." Nguyễn Duyệt dừng lại, "Chế độ ăn uống của Thẩm tổng không thể nói hết trong vài câu, Giáng Niên cứ chọn món cô thích đi.” Thẩm Giáng Niên phát hiện miệng Nguyễn Duyệt cũng kín lắm, cô căn bản không đào ra được chút thông tin nào.

Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên ăn một miếng bít tết, còn uống đồ uống có ga không tốt cho sức khỏe cùng với khoai tây chiên....!Tón lại thì ăn một đống đồ ăn vặt, Nguyễn Duyệt nói: “Cô có thể yên tâm về nguyên liệu nấu ăn ở đây.” Nguyên liệu đều là từ các nhà cung cấp cố định, đồ ăn đều là tự làm, Thẩm Giáng Niên quả thực không còn khát nước như lúc ăn khoai tây chiên ở ngoài.
“Cô không ăn à?” Thẩm Giáng Niên ăn uống đủ no mới nhớ tới hỏi.
“Tôi không ăn ở đây.” Nguyễn Duyệt ôn nhu hỏi: “Cô ăn no chưa?” Thẩm Giáng Niên gật đầu, quay mặt đi, cố ý hỏi: “Cô có việc à?”
“Ừ.” Nguyễn Duyệt thẳng thừng.
“Rồi nói đi.”
“Nếu tiện thì tôi đưa cô đi mấy nơi.”
“Cô? Đưa tôi đi mấy nơi nào?” Thẩm Giáng Niên muốn hỏi, tại sao tôi lại phải đi với cô?
“Đúng vậy, Thẩm tổng có tạo bất ngờ cho cô, cô không tò mò sao?”
Chẳng phải một đêm làm càn kia chính là bất ngờ rồi sao? Thẩm Giáng Niên phát hiện mình quá dễ dàng thỏa mãn, vừa nghe thấy có bất ngờ, trong lòng mừng rỡ như điên nhưng lại vờ dè dặt: “Bất ngờ gì thế?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK