• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấm thoát cũng đã hết một tháng cuối cùng thời kì cấm túc của Hiền phi, một tháng này đối với Dương Chi và Hiền Phúc cung là một sự thay đổi đến đáng sợ. Dương Chi nàng có thể nói đây là quãng thời gian kinh khủng nhất. Từ một đại thiên kim ở biệt thự, đi moto, điều kiện sống không gì là không có, còn ở đây? Nhìn xem nhìn xem, đúng là có thừa kẻ hầu người hạ, đá quý châu báu đương nhiên càng không thiếu, nhưng cuối cùng vẫn chỉ được sử dụng trong phạm vi hậu cung, thì có gì là thú vị chứ? Lại còn một chuyện, à không, rất nhiều chuyện, làm một người hiện đại như nàng tiếp nhận không kịp, bị sốc văn hóa đến trầm trọng. Nhưng cũng thật may, một người thông minh như Mặc Dương Chi chị đại tuyệt đối không thể làm khó, chỉ trong vòng một tháng, mọi thế cục có thể nói nàng đã nắm trong lòng bàn tay. Phí Oanh và các hạ nhân trong Hiền Phúc cung cũng đã quen với việc nàng thay đổi thành con người khác. Nàng lại rất biết dùng tiền!


Chỉ cần đặt chân tới Hiền Phúc cung, ngay từ ngoài sân, ánh nắng chiếu vào những tấm giấy bóng màu làm các tia nắng liền đổi màu xanh đỏ vàng chiếu xuống nền đất, tạo nên một khung cảnh như xứ tiên, ẩn hiện lại lóe sáng, lung linh như cầu vồng, bên dưới, cả hai mươi cung nữ đang tụ tập tưới hoa cắt lá, miệng tươi cười trò chuyện không ngớt, từ ngày nương nương đổ bệnh rồi tỉnh lại, cuộc sống của bọn họ thật nói là hoàn hảo, mặc dù nương nương không được sủng ái, nhưng lại chính là công chúa quý quốc, được đối đãi rất tốt, thỉnh thoảng nương nương lại phát bạc, đôi khi lại tặng trang sức, tính tình lại rất dễ chịu thoải mái, lâu lâu.. còn chửi thề!


"Nương nương, người thật đúng là kỳ nữ, Phí Oanh thật sự đã mở rộng tầm mắt, ở đây vào ban sáng đúng là tuyệt đẹp" - Phí Oanh không chịu đựng được liền cảm thán


Tiểu Hạ - một trong hai mươi cung nữ, được nàng chọn làm cung nữ tùy thân giống như Phí Oanh, cũng rất cao hứng, vừa tỉa lá cây vừa nói


"Đúng đó nương nương, em chắc chắn trong cung, không một nơi nào đẹp như thế, đúng là tiên cảnh"


Lập tức một đám người khác cũng không ngớt lời khen ngợi. Dương Chi đang nằm dài trên trường kỉ được đặt ở sân, vừa tắm nắng vừa nhìn bọn người họ có chút tự giễu bản thân


"Dương Chi ta là đang muốn làm một vũ trường tại gia vào ban đêm, chứ không phải như các em nói, nơi quái gì mà cả cái bóng đèn cũng không có, haiz, chán chết được" - cái đám người này, còn dám khen 'vũ trường bị lỗi' của ta? Nhưng mà, cũng đẹp đấy.


"Nương nương, vũ trường ban đêm là gì thế" - một cung nữ thắc mắc hỏi, nương nương gần đâu nói những lời rất khó hiểu a!


"Nói các em cũng chẳng hiểu, ta cũng đã hết thời gian cấm túc, Tiểu Hạ em mau ra ngoài cung tìm một họa sư và thợ thủ công tài giỏi nhất cho ta, ta sắp có trò chơi mới cho các em đây"


Lập tức hai mươi cung nữ háo hức muốn chết, luôn miệng đoán mò xem là thứ gì


"Hoàng thượng giá đáo, Lâm quý phi giá đáo"


Tiếng the thé của tên thái giám rất nhanh thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, hai mươi cung nữ đồng loạt quỳ xuống hành lễ với hai đại nhân vật, còn nàng vẫn nằm trên trường kỉ, mắt nhìn nam tử mặc long bào, sững sờ không nói nên lời, trong đầu thầm than 'quái nào lại nhìn như nam thần? Đẹp trai chết ta rồi'


Hàn Lạc Thần cùng Lâm quý phi không ngoại lệ, bị thu hút bởi những tia nắng đủ màu sắc đang phản chiếu khắp sân, cùng một vườn hoa ngát hương. Lâm quý phi tự nhiên tức giận cùng ghen tị, mắt nàng ta lại bắt gặp Dương Chi không hành lễ, liền dịu giọng lên tiếng


"Hiền phi muội muội, muội gặp bổn cung không hành lễ bổn cung cũng đành bỏ qua, nhưng ngay cả hoàng thượng muội cũng nhút nhát đến quên cả lễ nghĩa?"


Dương Chi chợt bừng tỉnh, thầm trách mình quá háo sắc, thì ra, đây là hai đại nhân vật, một là mỹ nam ngựa đực, hai là sư tử hậu cung, được, hành lễ thì hành lễ, Dương Chi ta chống mắt lên xem các ngươi sẽ làm gì. Nàng đứng lên, rất thuần thục hành lễ


"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng cùng quý phi nương nương"


Hàn Lạc Thần nhìn nàng nói một câu miễn lễ, thầm thắc mắc nữ nhân này không còn sợ hãi đến chán ghét nữa sao? Hôm nay, sao nhìn nàng lại đầy sức sống, thêm khung cảnh này, càng làm cho hắn bất ngờ


"Hiền phi, trẫm nghe nói, nàng bệnh tật vượt qua, trẫm cùng Hoa nhi đến thăm nàng"


Lâm Hoa là tên của Lâm quý phi, nàng thấy hắn gọi thân mật như thế cảm thấy mắc ói, các người cũng thâm tình quá nhỉ?


"Đúng vậy Hiền phi muội muội, hoàng thượng và bổn cung đặc biệt đến thăm muội, nhưng xem ra chúng ta đã nghĩ nhiều rồi, muội không những không ốm đau, lại có thể làm ra một khu vườn đẹp đến vậy"


Woa, coi giọng nàng ta kìa, có vẻ rất tiếc nuối, Dương Chi khinh bỉ nghĩ


Lâm quý phi trước mặt hoàng thượng thật đúng là một nữ nhân thục đức, trông rất xứng làm mẫu nghi thiên hạ, Dương Chi khẽ cười, hướng hai người rất tự tin nói


"Thần thiếp đa tạ hoàng thượng cùng Lâm quý phi, chỉ là bây giờ thần thiếp khỏe mạnh, không dám làm phiền hoàng thượng cùng Lâm quý phi" - đi dùm ta một cái, nhìn hai ngươi thật chướng mắt.


Hàn Lạc Thần tính nói gì đó, nhưng Lâm quý phi đã lên tiếng


"Được nếu muội đã nói vậy rồi thì bổn cung cũng ngại làm phiền...Hoàng thượng, về tẩm cung của thần thiếp, chúng ta dùng điểm tâm được chứ" - Lâm Hoa quay sang Hàn Lạc Thần, giọng dịu dàng, khiến hắn cũng ôn nhu nói lại một câu


"Được, đi thôi"


Từ lúc gặp hoàng thượng và Lâm quý phi, nàng liền đờ đẫn cả người, nhớ đến cái người được gọi là hoàng thượng kia tự dưng có chút bồi hồi. Đúng là ở hiện đại, mỹ nam nàng gặp không ít, nhưng khí chất lại rất kém, nhưng Hàn Lạc Thần lại khác, bề ngoài xuất chúng, khí chất vương giả, cao ngạo lại tạo cho người ta cảm giác bức bách, nhưng khi ở gần lại tạo một cảm giác an toàn đến an tâm.


"Phí Oanh, em mau nói, hoàng thượng tên gì? Là người như thế nào?"


Phí Oang bóp chân cho nàng, tò mò nhìn một chút rồi trả lời


"Dạ, người là Hàn Lạc Thần, hai mươi sáu tuổi, là vua đời thứ tám của triều Hàn - Linh Bắc quốc, người đăng cơ năm 18 tuổi, nói không phải nịnh bợ chứ nương nương, hoàng thượng đích thực là một minh quân không thể sai được, từ lúc người đăng cơ, đã đưa Linh Bắc quốc lên ngang hàng với Linh Nam quốc chúng ta, chính vì thế nên quốc vương mới chọn hoàng thượng cho người, hoàng thượng lại anh tuấn đến thế, so với nương nương lại càng hợp, nương nương mười tám, hoàng thượng hai mươi sáu, cũng không tính là gì"


Có lẽ, câu trả lời không hợp ý nàng, nàng khẽ nhìn lên trời một chút rồi hỏi tiếp


"Nhưng mà, hậu cung của hoàng thượng thế nào?"


"Nương nương, người để ý hoàng thượng sao?" - Phí Oanh bên dưới tủm tỉm cười


"Ta liền cho em uống thuốc lắc bây giờ" - nàng thẹn quá hóa giận liền hét lớn, cái quái gì mà để ý, chỉ là do hắn đẹp trai hơn người một chút


"Thuốc lắc? Chắc giống như thuốc độc sao nương nương"


"Bớt nói nhảm, trả lời mau" - hết nói nổi, đến thuốc lắc cũng không biết


"Đăng cơ đã tám năm đương nhiên hoàng thượng có cả trăm phi tần ấy chứ, trong đó Lâm quý phi là lớn nhất, rồi đến nương nương, sau đó là Sương phi, bên dưới gần nhất có ba tần, thỉnh thoảng cũng hay gặp chúng ta, chỉ là hoàng thượng vẫn chưa lập hậu, nhưng ai cũng đoán, chắc chắn là Lâm quý phi"


"Tại sao chứ? Ta không làm hoàng hậu được sao?" - nàng buột miệng nói một câu, sau đó mới thấy kì kì


"Nương nương..."


"Không có gì, ta chỉ nói nhảm, ngươi không cần bận tâm" - chết tiệt, sao nàng lại khùng điên như thế.


Sau khi nghe Phí Oanh nói, cảm tình của nàng với hắn có giảm đi chút ít, đúng là hắn rất hoàn hảo, nhưng xem kìa, trong nhà hắn nuôi cả một đống thiên nga, mà nàng chỉ là một trong những số đó. Cuối cùng nàng chọn cách mặc kệ. Hàn Lạc Thần, chỉ là ngựa đực!


Bên ngoài, Tiểu Hạ chạy vào, phía sau là hai người khác


"Bẩm nương nương, hai người nương nương cần đã đến"


Hai người, một họa sư một thợ thủ công hướng nàng hành lễ, sau đó nàng đưa miêu tả cho hai người họ bàn cờ cá ngựa, dặn hò phải làm cho thật đẹp, sau đó dúi vào tay hai người hai nén bạc lớn, làm họ cảm tạ không ngớt


---


Ngày hôm sau, mới sáng sớm Dương Chi đã bị Phí Oanh cùng Tiểu Hạ dựng dậy, nói cái gì mà Lâm quý phi mở tiệc ngắm hoa, hôm qua đã gửi thiệp đến, cũng là khoảng thời gian nàng hết bị cấm túc nên nàng đương nhiên được mời. Dương Chi đang ngồi trước gương đồng, trên người mặc y phục màu xanh lam, trông như tiên nữ, nàng là người hiện đại, phong cách đương nhiên khác, nàng để cho Phí Oanh vấn tóc, chỉ dùng vài món trang sức làm điểm nhấn


"Phí Oanh, mau tìm cho ta thợ may giỏi nhất, ta sắp hết chịu nổi cái bộ đồ nóng đến chết này rồi" - nàng sẽ may một bộ đồ thoải mái nhất để mặc khi ở tẩm cung


"Dạ được ạ, nhưng nương nương, người đừng may những bộ đồ kì cục có được không?" - Phí Oanh nhỏ giọng dần nói ra tâm tình của mình


Dương Chi thở dài, nàng có cảm giác như đang nuôi hai ma ma giáo dưỡng, thỉnh thoáng cứ nhắc nhở nàng như trẻ con vậy.


"Được thưa cô nương, ta sẽ không làm lố, ta cũng sẽ may cho các em vài bộ, nhất định mặc vào rất mát mẻ"


Phí Oanh vội vàng từ chối, nàng nào dám mặc những thứ nương nương nói!


Dương Chi đi Quý Hòa cung cùng với Tiểu Hạ và Phí Oanh, Hiền Phúc cung không cách Quý Hòa cung là bao, nên nàng quyết định đi bộ, tiện thể tham quan hậu cung thị phi này một chút, nghe nói, chốn hậu cung là nơi nguy hiểm và tàn khốc nhất, nàng có chút rùng mình, không biết đã có bao nhiêu đời phi tần chết thảm nơi đây. Đi được một lúc cũng đến Quý Hòa cung, ở ngoài cổng, xuất hiện cùng lúc ba mĩ nhân, theo như Phí Oanh nói, là tam tần gồm La tần, Đức tần, Kim tần, ba người họ nhìn thấy nàng, cũng chỉ cười khẽ một tiếng, hành lễ cũng không, liên tục vuốt ve cả đống trang sức trên người, Dương Chi nhìn các nàng bây giờ thì liền liên tưởng đến hộp bút chì màu! Các ngươi nghĩ Dương Chi ta vẫn là một kẻ nhút nhát nhu nhược sao? Không hành lễ? Ta người hiện đại không chấp! Nhưng ai cho phép các ngươi nhìn bổn chị đại khinh bỉ như thế?


"Ba người các ngươi, đứng lại đó cho bổn cung"


Phí Oanh và Tiểu Hạ cao hứng nhìn vào. Đúng thế, chủ tử giờ đã thay đổi, ba vị nương nương à, cứ chờ bị chỉnh đi nhé!


Ba nàng ta nghe nàng nói thế, trên mặt có chút bất ngờ, nhưng lại nghĩ đến một Hiền phi nhu nhược, rất tự tin ngẩn cao đầu. La tần lên tiếng trước, giọng nói chế giễu


"Sao thế Hiền phi nương nương, chẳng lẽ người sợ vào một mình nên cần chúng thần thiếp đây dẫn vào trong?"


La tần, Đức tần và Kim tần rất nhanh lấy tay áo che miệng cười, đám hạ nhân đứng sau cũng vì thế mà khúc khích. Dương Chi khinh thường cũng cười một tiếng, rất không quan tâm hỏi Tiểu Hạ


"Tiểu Hạ, mau nói cho bổn cung biết, trong cung Linh Bắc quốc, gặp người lớn hơn mình mà không hành lễ thì sẽ gánh hậu quả gì?"


Phí Oanh và Tiểu Hạ thầm cười trong lòng, đầy đắc ý có chung suy nghĩ 'các ngươi tưởng nương nương ta vẫn như xưa sao?' Tiểu Hạ làm mặt lạnh lên tiếng


"Hồi bẩm nương nương, tùy theo thái độ vô lễ, nếu nghiêm trọng thì phạt hai mươi trượng, nhẹ thì phạt vả miệng"


Ba nữ nhân nghe thái độ của nàng thì có chút giật mình, chuyện quái gì thế? Một Hiền phi nhu nhược nhút nhát đâu rồi. Kim tần vẫn cứng miệng


"Hiền phi, chẳng lẽ ba tháng cấm túc chưa đủ cho người tỉnh ra?"


Dương Chi mặt đã đen hơn một chút. Rất tốt, là các ngươi chọc chị đại ta trước!


"Ai da, bổn cung định khoan dung cho các ngươi, xem ra các ngươi vẫn không biết điều"


Sau đó nàng quay sang đám thị vệ đang đứng canh gác ở đó, rất nghiêm mặt ra lệnh


"La tần, Đức tần, Kim tần vô lễ với bổn cung, người đâu, lập tức phạt ba người họ mỗi người hai mươi trượng cho bổn cung"


Ba vị tần mặt đã có chút xanh, nói gì thì nói, Hiền phi phẩm cấp vẫn hơn họ, hoàn toàn có quyền đó, nhưng khi các nàng ta nhìn thấy đám thị vệ chần chừ không dám tiến lên thì dần bình tĩnh lại, xem nào, ba nàng dù là tần nhưng có chỗ dựa không nhỏ, có La bộ thượng thư, Kim bộ lễ và La hình bộ là phụ thân của các nàng.


Dương Chi thật sự đã đầu bốc hỏa, xem ra tiếng nói của Mặc công chúa trong cung Linh Bắc này trước giờ không có một chút giá trị. Được thôi, nàng sẽ tạo lập một giá trị mới, nàng là một người rất biết hưởng thụ, các ngươi chống mắt lên mà xem bổn tiểu thư sử dụng tài nguyên! Nàng quay sang đám thị về còn đang chần chừ, nói


"Đám người các ngươi có lẽ không xem bổn cung ra gì?..... tốt, tốt lắm"


Nàng quay mặt, đi về phía đường Hiền Phúc cung, để lại một câu


"Phí Oanh, lập tức trở về, đưa tin cho phụ vương bổn cung, nói bổn cung ở Linh Bắc chịu ngược đãi, công chúa Linh Nam quốc bị một đám nô tài khinh rẻ"


Một câu nói làm đám thị vệ lập túc quỳ rụp xuống, rất nhanh hướng nàng cầu khẩn


"Nương nương bớt giận, chúng nô tài lập tức thi hành"


Đừng nói họ nhát gan, cả hoàng thượng Linh Bắc quốc còn phải nể Mặc quốc vương vài phần, huống chi là bọn họ, thà đắc tội với mấy vị tần này, còn tốt hơn rất nhiều so với đắc tội với công chúa bảo bối của Mặc quốc vương. Nhưng mà? Sao nàng ta lại thay đổi đến như vậy?


Tam tần không còn nghi ngờ gì nữa, nàng ta không còn như trước, đúng, nàng đã thay đổi, cứng rắn hơn, xem ra trong cung sắp tới sẽ có cảnh máu tanh. Cứ ngỡ rằng ba người họ sẽ bị phạt cả tuần không ngồi được nhưng rất may, đúng lúc đó Lâm quý phi từ trong đi ra


"Dừng tay"


Lâm Hoa nghe bọn hạ nhân thông báo lại, bước ra xem thì chứng kiến cảnh Hiền phi đang ra oai. Tất cả mọi người đều hành lễ với nàng ta, chỉ có Dương Chi vẫn đứng đó, ở cái cổ đại quái quỷ này, sớm tối đều phải cúi đầu nàng cực kì chán ghét.


"Hiền phi, ngươi xem ngươi, gặp bổn cung không hành lễ, lại ngay bữa tiệc do bổn cung tổ chức ngươi cũng muốn làm loạn, Hiền phi, có phải bổn cung quá nhân nhượng ngươi?"


Tất cả mọi người đều cúi gằm mặt, Lâm quý phi là sủng phi của hoàng đế, nàng trước kia chỉ là nữ nhân xuất thần bần hàn, sau một lần nàng cứu Hàn Lạc Thần thoát chết khi hắn di phục xuất tùng, thì được hắn cùng thái hậu trọng thưởng ban cho một phẩm vị thấp, nhưng nhờ vào tính cách nết na thùy mị, bình dị, không ganh đua như các thiên kim quan lại, nên được Hàn Lạc Thần sủng ái, sau đó hắn đưa cha nàng ta vào triều làm một cấp quan nhỏ, cùng lúc đó, nàng ta mang long thai,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK