• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật? Nhưng..hic..tại sao lại đỡ cho ta chứ?" - nàng trong đầu hiện giờ rối loạn, chỉ nghĩ được một chuyện. Hắn ngu ngốc!


Hàn Lạc Thần vì câu hỏi của nàng mà khẽ lặng. Hắn vì sao lại cứu nàng? Chỉ biết nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé sắp phải chịu tổn thương, hắn liền không nhịn được muốn ôm nàng vào lòng mà bảo vệ. Thật sự, nàng trong tâm hắn không bình thường. Phát hiện điều lạ thường trong cảm giác của mình đối với nữ nhân này. Hắn thật lòng nói với nàng, nhưng lại nửa thật nửa giả.


"Bởi vì, nương tử trong lòng vi phu rất quan trọng đi?" - hắn lại có ý trêu chọc nàng a!


Bật cười một tiếng. Cái này người ta gọi là vừa khóc vừa cười? Câu nói của hắn có bao nhiêu mật ngọt hắn có biết không. Trông cái bộ dạng trêu chọc của hắn, mặc dù nàng biết đó không phải sự thật, nhưng rất ấm lòng, rất mãn nguyện


"Còn giỡn sao?"


Nói xong, nàng đưa tay lau đi nước mắt đã vương đầy trên mặt. Bên ngoài vẫn là những tiếng va chạm kim loại, chắc chắn người của hắn đang ra sức bảo vệ xe ngựa.


"Hic..cởi áo ra, ta giúp ngươi xem vết thương" - nàng nói với giọng mũi, nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng kém, máu cũng đã chảy loang xuống xe ngựa. Tâm nàng gấp gáp, cũng không có tâm trạng đùa giỡn như hắn


Nhấc tay định cởi áo, mày hắn khẽ nhíu lại, làm nàng càng đau lòng


"Rất đau sao?"


Cũng không đau đến mức không thể tự cởi áo, vết thương này đối với hắn không tính là lớn, nhưng nhìn nữ nhân trong lòng thương tâm như vậy. Hoàng thượng hắn rất muốn để nàng quan tâm một chút


"Đúng"


Dương Chi từ lâu đã không vì ai mà đau lòng như thế. Cảm giác này thật rất khó chịu. Đều tại nàng không nghe lời hắn, cố chấp ra khỏi xe ngựa, hại hắn phải bị thương, nghĩ đến đây, nước mắt đã ngưng hiện giờ còn rơi nhiều hơn.


"Đều do ta không nghe lời..ta..xin lỗi" - vừa nói nàng vừa đứng lên giúp hắn cởi áo


Mà Hàn Lạc Thần chỉ muốn trêu chọc nàng một chút, không ngờ nàng lại thương tâm đến mức lại khóc, nhìn bộ dạng hiện giờ của nàng lòng hắn cũng có chút áy náy, có chút đau lòng


"Ta chỉ đùa thôi, không sao. Ta chinh chiến nhiều năm, vết thương này chỉ là nhỏ, xử lí một chút sẽ ổn. Đừng khóc nữa"


Tiếng va chạm kim loại một ngoài giảm dần, nhỏ dần, cuối cùng ngưng hẳn. Sau đó rèm xe ngựa cũng được kéo lên


"Hoàng thượng" - Lưu Tề gấp gáp gọi


"Nương nương" - Phí Oanh lo lắng


Lúc này, Dương Chi đã kéo xuống áo của hắn. Nước mắt vẫn đọng lại, chỉ nhìn hai người không nói gì.


Hàn Lạc Thần phân phó


"Đưa binh lính của ta về chữa trị. Dạ Hoài, bắt những thích khách còn sống lại, tra khảo. Những người khác tiếp tục lên đường"


"Không được, vết thương của ngươi sao có thể tiếp tục lên đường?" - nữ nhân trong xe xót ruột nhảy dựng lên


Ánh cười trong mắt hắn càng rõ ràng. Nữ nhân này rất để ý hắn!


"Được, vậy chúng ta xử lí xong sẽ đi có được không?" - vừa nói Hàn Lạc Thần vừa nhìn nàng sủng nịnh. Nàng cũng cam lòng gật gật đầu hai cái


Xử lí xong vết thương của hắn và nghỉ ngơi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cũng đã quá nửa ngày. Bọn họ tiếp tục lên đường, mà trên đường đi Dương Chi chăm sóc cho hắn như mẹ chăm con, từng chút một đều cẩn thận tỉ mỉ, đều hết sức nhẹ nhàng ân cần. Là thật lòng yêu thương hay chỉ là biết ơn? Cũng chỉ có nàng mới biết.


"Dương Chi, ta muốn uống nước"


"Được được, ta lấy liền"


Nàng cũng đã quen việc hắn gọi tên của mình. Mà nàng thỉnh thoảng cũng kêu tên hắn, thất lễ sao? Hắn không ý kiến gì, những người khác nàng không quan tâm.


Lưu Tề bên ngoài bẩm báo


"Thiếu gia, thiếu phu nhân. Chúng ta đã đến khách điếm. Mời hai người xuống dùng bữa"


"Được được, ta đỡ ngươi" - nàng nhanh nhảy đứng lên ôm lấy cánh tay hắn. Mà hắn thì gương mặt rất bình thản hưởng thụ


"Lạc Thần, mau ăn đùi gà này đi"


"Nàng thích ăn nhất là đùi gà mà. Ăn đi" - hắn gắp trả lại miếng đùi gà vào bát của nàng


"Thì...đúng..vậy ta không khách sáo nha!"


Hàn Lạc Thần lại giơ cánh tay xoa xoa đầu nàng. Mấy hôm nay hắn mới phát hiện, nàng đặc biệt thích ăn đùi gà. Hắn còn phát hiện thêm một chuyện, hắn đặc biệt thích xoa đầu nàng!


Một thanh đao, một chuyến đi, thế mà khoảng cách của bọn họ dường như đã tan biến đi đâu hết.


Hành trình ba ngày trở về có lẽ đã sắp kết thúc. Khi hiện tại bọn họ đang đứng trước cổng thành. Trong tâm nàng hiện tại có bao nhiêu tiếc nuối? Kéo nhẹ góc tay áo hắn


"Về cung rồi, ngươi vẫn như vậy chứ?"


Hắn khó hiểu nhìn nàng


"Như vậy?"


"Thì là...chúng ta vẫn thân thiết như vậy được không?" - Ây da! Nàng khẳng định đây là lần đầu tiên mình xuống nước để nhỏ nhẹ yêu cầu sự quan tâm của người khác a


Lại xoa đầu! Nàng ngước mắt nhìn hắn, chỉ nghe giọng hắn nói đều đều


"Mãi mãi đều như vậy"


Woa! Môi nàng không tự chủ được mà cong lên. Cuối cùng ôm hắn một cái. Hàn Lạc Thần vì hành động này của nàng mà người khẽ cứng, cảm xúc cũng rất khác lạ, rất...hắn cũng không thể xác định được.


Cổng hoàng cung rộng mở phía trước, lần nay bí mật ra đi, hắn viện cớ cáo bệnh không lên triều, nhưng vì để tìm được người mới thay thế Trịnh Liêm, hắn đã cho những người trong cung biết. Vậy nên, hiện giờ mọi người đều đang tụ tập rất đông bên trong sân chính để chào đón hoàng thượng trở về.


Mọi nghi thức chào đón rất lâu mới xong. Hàn Lạc Thần vì chính sự, vì Đại hội Tứ long thiên quốc gần kề nên hắn lập tức thay hoàng phục để thượng triều. Còn nàng ba chân bốn cẳng chạy về Hiền phúc cung, không đâu bằng ở nhà!


"Nương nương, cuối cùng người đã về" - Tiểu Hạ phấn khích chạy đến phía nàng


Trên dưới Hiền phúc cung đều tụ họp lại trước cửa điện. Nàng nhìn bọn họ là lòng rất vui, rất giống một gia đình, đi có người nhớ, về có kẻ mừng. Tiểu Hạ vui mừng nhìn nàng tán dương


"Nương nương đúng là kì nữ. Danh tiếng của người hiện giờ mọi người đều biết. Hiền phi nương nương cùng hoàng thượng xuất tùng cứu nhân dân Hồ Phước khỏi cảnh lũ lụt. Hiện giờ, người chính là anh hùng trong mắt của người dân, là hậu phương vững chắc của hoàng thượng trong mắt họ a"


"Thật sao?" - nàng cũng cao hứng không kém, không ngờ chuyện này lại lan nhanh đến vậy. Nhưng cái gì mà hậu phương vững chắc của hoàng thượng? Hắc hắc. Nàng thích!


"Là thật, nương nương thật giỏi" - cung nữ thái giám đều cùng nhau tán dương nàng, làm tiểu nương nương của bọn họ mặt đỏ cười tủm tỉm.


"Thôi thôi, đủ rồi. Nếu các người còn nói, khẳng định ta sẽ cười đến sáng mai"


Rồi nàng lách qua bọn họ đi vào trong. Nghĩ đến mấy chữ "hậu phương vững chắc của hoàng thượng" nàng lại không nhịn được cười lớn, vênh mặt lên cao nói vọng lại


"Đi vào chuẩn bị nước tắm và thức ăn cho hậu phương vững chắc của hoàng thượng đi!"


---------------


"Bệ hạ, theo lịch trình thì sáng sớm mai thái hậu và Sương phi sẽ về đến hoàng cung. Cùng ngày chiều tối mai sứ thần của tứ quốc sẽ đến đây, bên cạnh đó còn có hai nước khách mời phương Tây đến tham dự" - viên quan đại thân lo việc đối ngoại đứng ra bẩm báo


Ngồi trên long ỷ là gương mặt có chút khó coi. Hắn mới tách ra khỏi nàng vài canh giờ thôi, nhưng lại muốn đến tìm nàng.


"Sáng mai các khanh vào triều sớm cùng trẫm nghênh đón thái hậu. Ở lại cùng thái hậu ăn bữa tiệc thân mật. Đến chiều tiếp tục đón tiếp sứ thần các quốc. Ai còn ý kiến gì không?"


Bãi triều, hắn không tự chủ được lại đi theo con đường đến Hiền Phúc cung, Lưu Tề đi bên cạnh cảm thấy không ổn, liền ngăn cản hắn


"Bệ hạ, ngài tính đi Hiền phúc cung sao?"


"Có chuyện gì?"


"Bệ hạ và nương nương mới từ xa trở về. Đều cần phải nghỉ ngơi, ngài nên trở về nghỉ ngơi trước. Hơn nữa, vết thương trên lưng cũng nên để thái y xem lại, nếu không khi thái hậu trở về rất phiền phức, nương nương cũng hẳn là rất mệt" - hoàng thượng quả là đã động lòng, mới xa vài giờ liền nhớ nhung?


Chân khẽ khựng lại, hắn thế nhưng lại không nghĩ đến việc nghỉ ngơi? Bước chân do dự quay trở lại hướng Thần Kính điện


"Ngươi đến nói với nàng nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ rất bận rộn"


"Tuân lệnh"


------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK