• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày sau, hoàng thượng tỉnh lại sau khi bị hại. Một đạo thánh chỉ được truyền xuống, cả nhà thừa tướng chu di cửu tộc. Lại nói, đúng thời khắc này, bằng chứng phản quốc của Ngô thừa tướng được phơi bày. Gia tộc Ngô từ đó mang vết dơ truyền đi đời đời.


"Hoàng thượng, đã đến giờ dùng thiện" - Lưu Tề kính cẩn mời. Phải nói cả ngày hôm qua đến này, hoàng thượng lúc nào cũng dính lấy Hiền phi nương nương. Nàng ấy trở về tẩm cung nghỉ ngơi chưa bao lâu hoàng thượng đã triệu tới.


"Tiểu Chi, đi ăn cơm"


Dương Chi của thời khắc hiện tại chính là thụ sủng nhược kinh. Từ hôm qua đến giờ, Thần Thần đều đối với nàng rất cưng chiều..


"Này Thần Thần.. ta nói.. dù cho ta có giúp chàng một đao dẹp sạch nhà Sương phi, chàng cũng không cần quá xúc động mà trở thành như vậy nha.." - đúng là làm cho nàng cho chút không quen


Hàn Lạc Thần chảy mồ hôi nhìn nàng, thì ra nàng nghĩ hắn đang cảm tạ nàng sao? Nữ nhân này, không cần ngu ngốc đến như vậy chứ?


"Đúng đúng, là trẫm quá xúc động. Vậy đã đói bụng chưa?"


"Đương nhiên là rồi"


——————
Trên bàn ăn. Cao lương mỹ vị đều đã được dọn sẵn. Dương Chi vì đói nên không ngần ngại chọn cái đùi gà thân thương, cầm tay gặm xoàm xoạm.


"Cái này..." - Lưu Tề cạn ngôn. Sau đó lấy lại bình tĩnh, chuyện này có lẽ nô tài hắn phải bắt đầu tập quen.


Hàn Lạc Thần không nói gì, chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó cũng gắp thức ăn bắt đầu dùng thiện.


"Hai hôm nữa có buổi săn bắn. Nàng..."


"Ta đi.. nhất định sẽ đi"


Trên đầu hắn lại nổi ba đường hắc tuyến. Hắn đối với nữ nhân này đã tỏ ra dung túng dễ thấy như vậy sao? Sinh thời đến nay, cả tiên đế cũng chưa từng ngắt lời hắn. Nhưng đối với nữ nhân đang vô tư ăn uống kia cũng không nỡ trách phạt


"Trẫm đã nói sẽ cho nàng đi sao?"


"Thần Thần, vừa nãy chẳng phải chàng nói rất biết ơn ta sao? Còn có cái gì đó xúc động? Cho ta đi cũng không đủ trả ơn đâu. Còn phải tặng thật nhiều tiền cho ta nữa. Dạo này chỗ ta hơi túng thiếu"


Chuyện này không thể nói nàng đòi hỏi quá đáng. Nàng hiện tại đang cảm thấy, mình chính là ân nhân của cả Linh Bắc quốc này. Hắc hắc, vàng bạc đương nhiên không thể ban thiếu.


Mà Hàn Lạc Thần càng nói chuyện thân thiết hơn với nàng, càng không thể tiếp thu được cách nói nhăng nói cuội của nàng


"Trẫm chưa từng nghe qua Hiền Phúc cung túng thiếu như vậy? Chỉ thấy hằng ngày đồ từ bên ngoài truyền vào không ít. Đa số là các trò chơi dân gian, những thứ phẩm kì cục" - giọng hắn đều đều


Dương Chi không cho là đúng buông đùi gà xuống


"Cái gì mà thứ phẩm kì cục? Chàng không thấy trong hoàng cung cực kì nhàm chán sao? Ta chỉ giúp bọn họ vui vẻ một chút. Cho nên...cho nên đã hết bạc. Nghe đồn, Thần Thần là người giàu nhất chỗ này? Cho ta một chút được không?"


Giàu nhất chỗ này? Hàn Lạc  Thần mưu mô nhìn nàng


"Còn phải xem thái độ của nàng như thế nào"


Nàng bất mãn với câu nói của hắn. Lại tiếp tục ăn đùi gà! Xem thái độ như thế nào. Là một tay ta dẹp cái tên phản quốc kia đi?


————————


Sau khi từ Thần Kính điện trở về. Dương Chi gương mặt lạnh nhạt. Phí Oanh mang trà vào, dò xét hỏi


"Nương nương, Tiểu Hạ..."


"Gọi em ấy vào đây" - đã qua hai ngày nàng không gặp Tiểu Hạ. Hôm nay, không biết phải đối mặt thế nào cho đúng


"Nô tì thỉnh an nương nương" - không còn vẻ thân thiết như thường ngày. Tiểu Hạ một bên khép nép. Phí Oanh đứng gần đó ánh mắt nhìn nàng cũng không còn thiện cảm.


Hai hôm trước, khi Dương Chi đưa gối đầu nàng tự tay làm cho Tiểu Hạ, sai nàng đóng gói cẩn thận để đem tặng Hàn Lạc Thần. Không nghĩ tới, đêm đó Tiểu Chi lén lén lút lút vào phòng lấy đi một ít bông gòn Phúc Linh tự, làm ra một hình nhân mang hình hài nam nhân.


Sáng hôm nay, Tiểu Hạ theo lời Dương Chi đem gối đầu tới Thần Kính điện. Nàng cũng không lấy gì làm lạ, chỉ là Phí Oanh nhìn ra được vẻ mặt khác thường. Âm thầm đi theo Tiểu Hạ. Lại không nghĩ tới, trước khi đến Thần Kính điện, Tiểu Hạ lại tạt ngang qua tẩm cung của Sương phi, nhận lấy một chén canh hạt sen.


Đi được nửa đường, Tiểu Hạ lại đột nhiên chạy ngược về phía Hiền Phúc cung. Phí Oanh trên mặt đều là thắc mắc nhưng vẫn im lặng theo nàng ấy trở về. Chỉ thấy khi trở lại, Tiểu Hạ lập tức quỳ rạp dưới chân Dương Chi, tường thuật đầu đuôi sự việc.


Trong tẩm cung của tất cả các phi tần, nơi nào cũng có tai mắt của Sương phi. Mà Tiểu Hạ chính là người đó ở Hiền Phúc cung. Ban đầu, gia đình Tiểu Hạ được nhà Ngô thừa tướng gia hạn thêm ngày nợ, liền đổi lấy nàng làm nha hoàn, âm thầm đưa vào cung giúp đỡ Sương phi. Tiểu Hạ đối với việc này đã vô cùng bất mãn, nhưng vì cha nương, nàng cam chịu. Cho đến khi gặp được Hiền phi nương nương, nàng mới là chân chính được đối đãi như con người, thậm chí như tỉ muội. Chính thời khắc này Sương phi lại trở về, ép nàng làm chuyện hại chủ tử trong lòng nàng. Bất quá, Tiểu Hạ làm không được, đành liều mạng trở về bẩm báo.


Dương Chi nghe đến đây đầu tiên chính là thở phào một hơi. Có phải nàng xém chút nữa liền trở thành tội nhân mưu hại hoàng đế. Sương phi, là ngươi hãm hại ta trước!


Sau đó, nàng cùng bọn họ tương kế tụ kế. Dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Nhưng phải nói, quá trình thuyết phục Thần Thần đóng kịch cùng nàng đúng là khó khăn. Mỹ nhân kế, khổ nhục kế, dơ bẩn kế,.. tất cả đều đã dùng qua.


Hiện giờ đối mặt với nàng là nữ nhân đã xém phản bội nàng kia. Đúng là rất tức giận, nhưng nàng ấy xem ra đã cứu nàng một mạng. Cũng không thể làm gì khác


"Tiểu Hạ, muội nói xem. Sau này muội cũng sẽ phản bội ta giống như đã từng phản bội Sương phi?"


Tiểu Hạ nghe thế hoảng hốt, giật mình giải thích


"Không có, nương nương. Nô tì đối với nương nương là thật lòng chân tình. Người đối với nô tì rất tốt. Đều xem nô tì như tỉ muội, làm sao nô tì có thể phản bội người. Xin nương nương tin tưởng nô tì" - nàng phản bội Sương phi, vì căn bản nàng không chấp nhận nàng ta là chủ tử, chỉ vì một chút lo lắng cho cha nương nên mới khuất phục nàng ta. Bây giờ xem ra, người nàng cần bảo vệ chính là chủ tử trước mắt này. Hiền phi nương nương!


"Được rồi, những gì muội đã làm chúng ta sẽ không nhắc tới nữa. Từ giờ, muội có đồng ý ở lại Hiền Phúc cung này không?"


Không nghĩ tới, Hiền Phi thế nhưng rất nhanh tha thứ, làm Tiểu Hạ mừng rỡ ra mặt, vội vàng dập đầu tạ ơn.


Bất quá, chuyện này Dương Chi đã tha thứ, nhưng Phí Oanh một bên rất căm tức nhìn nàng. Thái tử điện hạ từ nhỏ đã đào tạo Phí Oanh để bảo vệ công chúa điện hạ, công chúa lại đối với Tiểu Hạ tốt như đối với người cùng công chúa từ nhỏ lớn lên như nàng. Cũng không tính là gì, thế nhưng Tiểu Hạ lại là tai mắt của người khác, điều này làm nàng cảm thấy rất tức giận.


Khi Phí Oanh và Tiểu Hạ ra bên ngoài, hai người không ai nói với ai câu nào, đều là bộ dạng im lặng. Một bên là tức giận cùng phẫn nộ, một bên là áy náy ăn năn. Cuối cùng, Tiểu Hạ không nhịn được lên tiếng


"Phí Oanh... chúng ta còn có thể như trước kia không?"


"Như trước kia? Người vốn dĩ là tai mắt. Còn có tư cách đó sao? Nếu không phải là nương nương tha thứ cho người, ta liền một chưởng giết chết ngươi!" - luận võ công, Tiểu Hạ trước mắt Phí Oanh như con kiến nằm trên chảo.


Tiểu Hạ cúi đầu... cũng không nói gì lặng lẽ bước đi


——————


Sáng sớm nay, Dương Chi bị dựng dậy thật sớm.


"Đúng là thoải mái, quần áo như thế này mới thích" - Dương Chi cảm thán, đứng trước gương đồng xoay một vòng


Hôm nay, Hàn Lạc Thần sẽ tập cho nàng cưỡi ngựa, để ngày mai có thể ngồi trên lưng ngựa vững vàng hơn. Mà quần áo để tập luyện này tương đối nhẹ nhõng hơn thường phục hằng ngày. Làm nàng có cảm giác như nữ tử chuẩn bị phiêu lưu đến chân trời góc bể


Tiểu Hạ chỉ gắn lên đầu nàng một cây châm bạc tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, vừa thoải mái tập luyện, nhưng vẫn toát lên sự quyền quý vốn có.


"Nương nương, người tập luyện nhớ cẩn thận" - Tiểu Hạ cười vui vẻ nhìn nàng, chủ tử đúng là rất xinh đẹp


Phí Oanh mang từ bên ngoài vào một đôi giày mới, nói là hoàng thượng ban tặng nàng, để phục vụ vào việc tập luyện cùng săn bắn. Làm Dương Chi càng thêm cao hứng.


Suy nghĩ một lát, Phí Oanh liền khó hiểu nói


"Nô tì nghe nói, vị quận chúa nào đó nhà La Bố đại nhân vào cung, mọi người đang bàn tán xôn xao, cũng không biết là người nào"


Dương Chi đăm chiêu, nhẩm trong miệng


"Quận chúa sao?"


Lúc này, Tiểu Hạ hiểu ý, liền giải thích. Đối với chuyện hoàng cung, Tiểu Hạ vẫn là biết nhiều hơn bọn họ


"La Bố Hi quận chúa sao? Nàng ấy là nữ nhi của La Bố đại nhân, thừa tướng tiền triều, là người cùng hoàng thượng học văn khi còn nhỏ. Theo nô tì thấy, nàng ấy rất được hoàng thượng yêu thích"


Chỉ năm từ "rất được hoàng thượng yêu thích" làm cho Dương Chi cảm thấy rất chướng tai. Quận chúa cái gì chứ, đang yên đang làm lại xuất hiện chỗ này. Đúng là đáng ghét.


Vẫn đang trong tâm trạng bực bội, bên ngoài đột nhiên truyền đến được nói chói tai


"Thánh chỉ đến!"


"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết...."


Sau khi Lưu Tề rời đi, không quên chúc mừng một câu. Làm người trên đất cực kì ngu ngốc không hiểu nổi. Đột nhiên, trên dưới Hiền Phúc cung chúc tụng


"Hoàng quý phi nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế"


Hoàng quý phi là danh xưng tôn quý nhất trong hàng phi tần. Chuyện này... ha ha! Nàng cực kì đắc ý. Không những thế, bên ngoài nhanh chóng phẩm vật ban tặng lần lượt đi vào. Nào là vàng bạc, trân châu, nhân sâm, vải lụa, trang sức,..


Thần Thần thân ái! Tiểu Chi thật không nhìn lầm chàng nha!


Nàng vẫn đứng đó ngây ngốc cười. Miệng lẩm bẩm


"Giàu to..."


————————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK