“A… A… A! Tổng giám đốc Vương! Chúng em yêu anh.”
“Tổng giám đốc Vương là tuyệt nhất!”
“Tổng giám đốc Vương quả là niềm tự hào của chúng ta!”
Trận đấu kết thúc. Đội chơi của công ty Nhất Thiên thắng công ty La Thành với tỉ số chênh lệch hai mươi điểm. Lần này Nhất Thiên chiến thắng đã giành được cơ hội kí kết hợp đồng lớn với công ty đối tác. Kể ra Giám đốc La Chí Tường của La Thành thật là người kì quái, một hợp đồng lớn như vậy mà lại dùng trận đấu bóng rổ để tranh giành với đối thủ. Nhưng không ai biết được kì thực La Chí Tường vẫn luôn ghi thù hận với Vương Nhất Băng – Tổng giám đốc của Nhất Thiên, hồi Trung học hai người đã từng vô số lần đấu bóng rổ nhưng rất ít khi La Chí Tường có thể thắng được. Hơn nữa tranh giành hợp đồng này chỉ là để ngăn chặn Nhất Thiên phát triển chứ đối với La Thành không có mấy quan trọng.
Trước sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt của toàn bộ nhân viên công ty, Vương Nhất Băng dáng điềm tĩnh dời sân đấu bước về phía các đồng đội. Thân hình đầy nam tính và khuôn mặt điển trai của anh thu hút mọi ánh nhìn. Bỗng, một chiếc khăn tay được chìa ra trước mặt anh. Cô gái cầm khăn khuôn mặt đỏ ửng, cúi thấp đầu xấu hổ. Anh thản nhiên nhìn cô một cái rồi quay người bước đi. Những người khác không lấy gì làm ngạc nhiên, cảnh tượng này đã quá quen thuộc với họ. Tổng giám đốc của họ là bông hoa thơm mà rất nhiều phụ nữ độc thân mong ước, chỉ tiếc rằng anh chưa từng động tâm với bất kì ai. Đi được một đoạn, Vương Nhất Băng tiếp tục bị cản bởi một chiếc khăn tay khác. Nhưng chưa kịp để anh lướt qua, cô gái cầm khăn đã trực tiếp áp khăn lên mặt anh, lau khô những giọt mồ hôi trên trán. Trong những ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ghen tị, cô gái nhỏ nhẹ nhàng thấm mồ hôi trên trán, trên má, trên cổ anh.
Nhân viên Nhất Thiên nhìn cô gái nhỏ đầy ngạc nhiên. Mọi người chuyển ánh mắt sang Vương Nhất Băng, đón chờ biểu hiện của anh. Nhưng trái với suy đoán của tất cả, Vương Nhất Băng chỉ chăm chú nhìn cô gái, đáy mắt anh ánh lên vẻ dịu dàng, thương yêu đầy trìu mến. Khi chiếc khăn rời khỏi mặt anh, anh chợt nắm lấy bàn tay thon dài kia, dùng lực kéo cô vào lòng mình, cảm nhận mùi hương đặc trưng chỉ có ở cô, anh nói:
“Chào mừng em trở về, bé con!”.
Cả cơ thể nằm gọn trong vòm ngực rắn chắc, cô gái nhỏ khẽ mỉm cười, vòng tay ra sau lưng anh ôm chặt. Ánh nắng gay gắt dường như dịu bớt, hai dáng người đứng dưới ánh nắng tỏa vầng hào quang sáng lóa.
“Anh Nhất Băng!” Có tiếng gọi phát ra từ phía sau, Vương Nhất Băng buông cô gái nhỏ, quay về phía người gọi.
Một anh chàng cao, nước da trắng sáng không làm mất đi vẻ chững chạc đầy cuốn hút. Mái tóc màu hạt dẻ, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sáng có màu xanh nhạt, vừa nhìn liền biết là con lai. Anh chậm rãi bước về phía Vương Nhất Băng và cô gái nhỏ.
“Cậu cũng trở về rồi, Tuấn Kiệt.” Nhất Băng nhìn anh chàng đang bước tới, bàn tay phải giơ lên cao.
“Lâu rồi không gặp, mọi chuyện vẫn ổn chứ anh?” Trần Tuấn Kiệt đập tay vào tay Vương Nhất Băng, kiểu chào hỏi đầy vẻ thân thiết.
“Tất cả đều ổn. Thời gian qua cảm ơn cậu đã chăm sóc cho bé con của tôi.”
Trần Tuấn Kiệt không nói gì, anh chỉ nhìn về phía cô gái nhỏ, đôi mắt đầy dịu dàng.