Vương Hàn Tuyết ở trong phòng cùng Lục Yến Ninh và Diệp Như Anh, bị hai người họ bắt ngồi yên trang điểm từ sáng tới giờ.
“Chỉ là bữa tiệc sinh nhật nhỏ thôi mà, hai người có cần trang điểm kĩ thế không?” Vương Hàn Tuyết oán trách, cảm thấy mình như con búp bê mặc hai người vẽ loạn.
“Cậu là nhân vật chính, không thể ăn mặc xuềnh xoàng được. Nào nào, lại đây thử bộ váy này đi, mình đặt làm riêng theo số đo của cậu đấy.” Diệp Như Anh không để ý lời kêu than của cô bạn, đưa bộ váy trên tay cho cô thay.
Vương Hàn Tuyết thay váy, chiếc váy màu trắng xinh xắn, dáng váy ôm người khiến vóc dáng cô hiện ra không bỏ sót. Hai người trong phòng nhìn mà mắt sáng cả lên, cảm thấy cô gái trước mặt thật là xinh đẹp.
“Chị Hàn Tuyết, đây là bộ trang sức em thiết kế nhờ anh em đặt làm, cả thế giới chỉ có một thôi đó.” Lục Yến Ninh cầm hộp trang sức, giúp Vương Hàn Tuyết đeo dây chuyền. Viên kim cương trên dây chuyền sáng lấp lánh, rất hợp với chiếc váy cô đang mặc.
Diệp Như Anh nhắn tin cho ai đó, sau khi nhận được tin nhắn trả lời thì nháy mắt với Lục Yến Ninh đầy mờ ám. Vương Hàn Tuyết đang ngắm mình qua gương nên không nhìn thấy động tác giữa hai người.
Lúc Vương Hàn Tuyết đi xuống, Vương Tử, Lục Hạo Thiên và Vương Nhất Băng đã ở dưới đứng chờ. Thấy cô gái nhỏ xinh đẹp như thế họ liên tục khen ngợi. Sau đó Vương Nhất Băng dẫn Vương Hàn Tuyết đến phòng khách, những người kia cố ý đi chậm lại phía sau.
Trong phòng khách, Trần Tuấn Kiệt đã bố trí xong mọi thứ, bóng bay trái tim treo đầy phòng, chỗ anh đứng là chín mươi chín bông hoa hồng xếp thành hình trái tim, ở giữa còn rắc chút cánh hoa.
Vương Hàn Tuyết được Vương Nhất Băng dắt tay đến phòng khách, mẹ Vương sau khi thấy hai người thì đến thay thế chỗ Vương Nhất Băng cầm tay cô lại gần chỗ Trần Tuấn Kiệt đứng.
Vương Hàn Tuyết từ lúc bước vào phòng đã bị thu hút bởi cách bài trí nơi đây. Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra, cô có chút hồi hộp nhưng nhiều hơn là cảm động và vui mừng.
Đến trước mặt Trần Tuấn Kiệt, anh đưa tay ra, mẹ Vương trao tay cô cho anh rồi lùi lại phía sau đứng cùng mọi người. Trần Tuấn Kiệt nắm bàn tay nhỏ bé trong tay mình, đưa cô đứng trong hình trái tim bằng hoa hồng.
Nhìn vào mắt cô, anh nói: “Từ khi ba mẹ mất, anh bước chân vào xã hội đen, nhìn đủ mọi dơ bẩn của cuộc đời. Anh từng nghĩ mình sẽ sống mãi nơi tăm tối, sẽ không yêu một ai, cô đơn cho tới lúc chết. Nhưng em đến, cho anh ánh sáng, cho anh ấm áp, khiến anh lần đầu biết nhớ nhung lưu luyến một người. Là em dắt anh ra khỏi bóng tối, để anh làm lại cuộc đời mình. Hàn Tuyết, cuộc đời này của anh, chỉ cần mình em, chỉ yêu mình em. Anh không dám hứa sẽ cho em những thứ tốt nhất, nhưng những gì tốt nhất của anh, đều dành tất cả cho em.”
Trần Tuấn Kiệt quỳ một gối, lấy hộp nhẫn từ trong áo, mở ra, đưa đến trước mặt cô: “Hàn Tuyết, Trần Tuấn Kiệt yêu em. Em đồng ý để anh được chăm sóc em cả đời chứ?”
Vương Hàn Tuyết cảm động, cuộc đời này, được anh yêu, được yêu anh, với cô là điều tuyệt vời nhất. Cô nói vâng, đặt tay mình vào tay anh, nhìn anh đeo nhẫn lên tay cô, hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Những người chứng kiến cũng vui mừng cho hai người. Bà Sura đứng cạnh con trai và con dâu, thầm giơ ngón cái lên với cháu trai mình. Mắt mẹ Vương đã ướt nhòa, vui vì con gái đã tìm được bến bờ hạnh phúc. Vương Tử và Diệp Như Anh nắm tay nhau nhìn một màn cảm động này, hi vọng tình yêu của họ cũng có hồi kết đẹp thế này.
“Thật cảm động mà.” Lục Yến Ninh vừa khóc vừa nói. Vương Nhất Băng lau nước mắt cho cô nói: “Nếu em thích, sau này anh cũng sẽ cầu hôn em như thế.” khiến Lục Yến Ninh ngượng ngùng đỏ cả mặt. Duy chỉ có Lục Hạo Thiên nhìn xung quanh ai cũng có đôi có cặp lại thấy bản thân thật là quá cô đơn, phải mau chóng tìm bạn gái thôi.
* * *
Nước biển xanh trong, vì là sáng sớm nên sóng biển vỗ nhẹ nhàng, gió mang theo mùi vị của biển bay khắp nơi. Trần Tuấn Kiệt dắt tay Vương Hàn Tuyết đi dạo trên bờ biển.
Buổi sáng gió còn se se lạnh, Vương Hàn Tuyết vô thức xoa cánh tay. Trần Tuấn Kiệt từ phía sau vòng hai tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, truyền hơi ấm từ người anh sang cho cô. Cô gái nhỏ thuận thế dựa vào người anh, ôm lấy tay anh trước người mình.
“Kiệt, anh nhớ lần đầu gặp anh em đã nói gì không?” Vương Hàn Tuyết hỏi.
“Em nói gì?”
“Em đã nói sẽ bảo vệ anh, không để bọn côn đồ bắt nạt anh, em sẽ là chị gái bảo kê cho anh.”
Trần Tuấn Kiệt nhớ đến gương mặt đáng yêu của cô khi nói câu đó thì bật cười.
“Phải rồi, lúc đó em là nữ anh hùng, đánh đuổi bọn gian ác để cứu anh.” Cô chẳng có chút võ phòng thân, nhưng lại là kiểu người ‘thấy việc bất bình thì rút đao tương trợ’.
“Hừ! Em rõ ràng là bị anh lừa. Anh biết võ mà còn đứng yên cho bọn côn đồ đánh, còn chờ em đứng ra cứu anh.” Cô gái nhò hừ một tiếng, bắt đầu tính nợ cũ.
“Oan quá. Anh lúc đó đã biết em đâu mà lừa em. Anh chỉ là tâm tình không tốt, không muốn đánh nhau với bọn chúng.
“Còn lúc em bắt chuyện với anh nữa, anh làm ngơ chẳng đoái hoài gì tới em.”
“Chuyện đó là anh sai. Sau này anh quan tâm em thật nhiều, được không?”
Trần Tuấn Kiệt ngay lập tức nhận lỗi, anh có giải thích kiểu gì thì cô cũng nói lí lẽ bắt anh nhận thua được. Anh nên thức thời mà xin lỗi trước, tránh cho cô gái nhỏ tức giận sẽ không để ý đến anh, vậy thì anh thảm rồi.
“Nể tình bao lâu nay anh chăm sóc em rất tốt, coi như lấy công chuộc tội, em sẽ rộng lượng mà tha thứ cho anh.”
“Cảm tạ bà xã giơ cao đánh khẽ.”
“Anh sau này lại càng phải yêu thương em nhiều hơn, chăm sóc em tốt hơn nữa.”
“Bà xã có lệnh, anh đây không dám làm trái.”
Cô gái nhỏ thỏa mãn gật đầu. Hai người không nói gì nữa. Một lúc sau, Vương Hàn Tuyết quay người lại.
“Tuấn Kiệt.”
“Sao em?”
“Cảm ơn anh.”
“Sao lại cảm ơn anh?”
“Vì anh đã có mặt trong cuộc đời em, ở bên em lúc em cần anh nhất.”
“Ngốc quá. Dù em có cần anh hay không, anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em.”
“Anh biết không, anh chính là ánh nắng những ngày đông, thứ ánh nắng ấm áp nhất của cuộc đời em.”
Trần Tuấn Kiệt cúi người hôn cô, có những lời này của cô, anh thực mãn nguyện.
Gió thổi lá phượng bay lên cao, mang theo những nụ hôn rực rỡ sắc màu.
THE END.