Trần Tuấn Kiệt sắp xếp công việc ở công ty rồi lái xe về nhà Vương Nhất Băng, anh phải qua xem cô gái nhỏ bây giờ thế nào, anh thật không an tâm khi để cô ở nhà một mình.
Mở cửa phòng Vương Hàn Tuyết, anh bắt gặp bóng dáng cô đang ngồi ngẩn người trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Ráng chiều vàng nhạt phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da hơi tái nhợt, chiếc áo len mỏng không cản nổi cơn gió lạnh thấm vào da thịt.
Cô ngồi đó, ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn, đem cuộc sống xung quanh thu hết vào tầm mắt qua ô kính cửa sổ. Cô lặng lẽ, cô đơn, bọc lấy mình trong không gian chật hẹp của căn phòng.
Trần Tuấn Kiệt đứng lặng trước cửa. Anh rất muốn đi tới ôm lấy cô thật chặt, để cô cảm nhận được tình yêu của anh, để cô biết cô không chỉ có một mình, để sự đau thương trong đôi mắt cô bay hết.
Nhưng đôi chân anh lại cứ đứng yên, vì anh biết cô không thể quên được Hạ Vũ Minh, cũng như anh không thể quên được người bạn từ thuở nhỏ của mình. Suốt ba năm qua, anh tìm mọi cách để giúp Hàn Tuyết quên đi Vũ Minh, cái chết của cậu tác động đến Hàn Tuyết một thời gian rất dài. Thậm chí anh đã đưa cô rời khỏi Anh quốc để cô quên đi vùng đất đau thương ấy.
Hơn ai hết, anh cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của cô. Anh ở bên cô từng ngày, truyền sức mạnh cho cô, mong muốn cô một ngày nào đó sẽ trở lại là con người vui vẻ, dễ thương như trước đây.
Chỉ là anh quá vô dụng, tình yêu anh vẫn chưa đủ để khiến cô hạnh phúc, anh chỉ có thể từng ngày từng ngày dõi theo mọi hành động của cô, bàn tay vươn ra nhưng không với tới được. Cuộc đời mới thật nực cười làm sao.
Ngay lúc Trần Tuấn Kiệt còn đang suy tư, Vương Hàn Tuyết đã nhận ra anh đến: “Kiệt!”. Tiếng nói thanh thúy vang lên kéo Trần Tuấn Kiệt về với hiện thực. Anh nhíu mày bước đến bên cô, cởi chiếc áo ngoài của mình khoác lên cơ thể mỏng manh của cô.
“Em thật không biết quan tâm đến sức khỏe chút nào. Bao giờ anh mới có thể hết lo lắng cho em đây?”
“Ở trong nhà không lạnh mà. Kiệt, em sẽ không thế nữa.” Cô gái nhỏ cúi đầu hối lỗi.
Anh im lặng một lúc rồi bất chợt lên tiếng: “Mau mặc thêm quần áo vào, anh đưa em ra biển.”
* * *
Mây trắng phiêu du nơi bầu trời, cá con ẩn mình trong làn nước. Sóng biển trào dâng, bọt biển lăn tăn. Từng cánh hoa nhỏ theo gió phiêu bạt khắp phương trời, nhẹ nhàng bay, nhẹ nhàng xoay chuyển. Trời dần tối, sương bắt đầu giăng phủ, thấm vào cơ thể, lạnh buốt.
Thật kì lạ là Trần Tuấn Kiệt lại đưa Hàn Tuyết ra biển lúc chiều tối gió lớn, nhưng Hàn Tuyết cũng không để ý điều đó, bước chân cô dừng lại trên bờ cát trắng, để hương vị của biển quanh quẩn nơi chóp mũi. Nhắm mắt lại, gió biển thổi tới, mái tóc cô tung bay.
Trần Tuấn Kiệt đến bên ôm cô vào lòng, để sự ấm áp của anh ngăn cản hơi lạnh xâm nhập vào cô. Hàn Tuyết vẫn nhắm mắt. Hai người cứ đứng đó thật lâu, đến nỗi anh tưởng cô đã ngủ quên trong lòng anh thì giọng nói thanh thoát nhẹ vang trong gió:
“Em nên làm sao hả anh?”
“Quên hết đi, bắt đầu lại từ đầu.”
“Quên ư? Dễ dàng thế sao?”
“Sẽ rất dễ, nếu em không mãi chìm đắm trong quá khứ đau buồn kia.”
“Kiệt, anh không hiểu được.”
Hàn Tuyết mở mắt, cô quay người bước dọc theo bờ biển. Trăng đã lên, ngoài đường ánh đèn bật sáng, chiếu vào bóng cô như thật như ảo. Trần Tuấn Kiệt đứng lặng, từ phía sau nhìn theo bước chân cô di chuyển.
Hàn Tuyết, thực ra anh rất hiểu, anh hiểu quên một người rất khó, vì anh đã yêu, yêu một cô gái ngốc nghếch chỉ biết tự làm khổ mình. Em không nhận ra tình yêu của anh, chỉ vì em chưa từng nhìn đến anh, chưa từng để ý tới ai khác ngoài Hạ Vũ Minh.
Tuyết, thực ra em mới là người không hiểu. Anh luôn yêu em, yêu em từ lần đầu gặp mặt, yêu em khi em cười, yêu em khi em vui, yêu em khi em khóc vì người con trai khác. Nhưng em không hề biết, em chưa từng quay đầu về phía anh, anh chỉ có thể từ đằng sau âm thầm bảo vệ em, cho em tất cả những gì anh có.
Tuyết, nếu như em quay đầu lại, em sẽ luôn thấy anh, thấy anh ở nơi đây chờ em, đợi em, đợi đến khi nào em biết được tình yêu anh sâu đậm thế nào. Anh sẽ cùng em vượt qua quá khứ kia, anh sẽ mang đến cho em thật nhiều hạnh phúc, anh sẽ làm mọi thứ mà anh có thể vì em. Vì em là người con gái duy nhất anh yêu, yêu không hề hối tiếc.
“Đôi mắt băn khoăn của em buồn,
Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em,
Anh không giấu em một điều gì
Chính vì thế mà em không hiểu gì tất cả về anh.
Nếu đời anh chỉ là viên ngọc
anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
và xâu thành một chuỗi quàng vào cổ em.
Nếu đời anh chỉ là một đóa hoa
tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng
anh sẽ hái nó ra để đặt lên mái tóc em.
Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim
Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó.
Em là nữ hoàng của vương quốc đó
Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.
Nếu trái tim anh chỉ là những phút giây lạc thú
Nó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm
Và em thấu suốt rất nhanh.
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau
Nó sẽ tan thành lệ trong
Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.
Nhưng em ơi , trái tim anh lại là tình yêu
Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên.
Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu.
Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.”
(Tác giả: Tago)
Gió lạnh thổi vào người khiến cô gái nhỏ lạnh run, bước chân trên cát không được vững vàng lắm. Trần Tuấn Kiệt bước nhanh đến chỗ cô, quỳ một chân xuống, không quay đầu lại mà nói: “Để anh cõng em ra xe.” Không kịp để cô gái nhỏ đáp lời, anh đã kéo hai tay cô vòng qua cổ anh rồi cõng cô trên lưng mình.
Cô gái nhỏ tựa đầu trên vai anh, cảm giác run lạnh không còn nữa, cô nhắm mắt lại, như hưởng thụ ấm áp từ cơ thể anh truyền sang. Ở đằng trước, khóe môi anh nhếch lên độ cong vừa phải, thật nhẹ nhàng cõng cô đến chỗ để xe.
Em không yêu anh cũng không sao, chỉ cần anh yêu em, thế là đủ…