Cô gái nhỏ nhẹ nhàng lại gần, cô đi thật khẽ như sợ làm người con trai kia giật mình. Bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, cô bước đến gần chiếc giường, cố gắng chạm vào anh. Thế nhưng, cô càng lại gần thì anh lại càng dần xa, chiếc giường như chuyển động được, đưa anh cách xa cô.
Cô hoang mang cố giữ lấy anh, nhưng anh cứ thế nhắm chặt mắt từng chút từng chút kéo dài khoảng cách giữa hai người. Giọt nước mắt kìm nén bấy lâu từng giọt từng giọt rơi xuống ướt nhòe gương mặt cô, tầm mắt trở nên mông lung mờ ảo.
Trước mắt cô không còn là căn phòng với chiếc giường trắng tinh, xung quanh giờ đây toàn là khói trắng, anh vẫn nhắm nghiền đôi mắt, trôi lơ lửng giữa không trung. Cô gạt đi nước mắt, cô muốn nhìn rõ anh, muốn giữ lấy anh. Cô kêu gào tên anh, như điên như cuồng chạy nhanh về phía anh.
Bóng dáng của anh không còn xa nữa, nhưng cô lại thấy trước ngực anh một vùng máu đỏ tươi. Cô chết lặng quan sát mọi thứ. Máu đỏ lan tràn, trong nền khói trắng màu đỏ ấy thật rực rỡ chói mắt, máu đỏ như hoa, nở rộ trên ngực anh. Và rồi, trái tim anh từ trong lồng ngực bay lên, tim cô thắt lại, dường như không thở nổi.
Vũ Minh, không cần như vậy. Vũ Minh, em không cần trái tim đó, không cần.
Anh ở nơi đó, bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt anh vẫn sáng như thế, khi nhìn cô vẫn tràn đầy yêu thương và dịu dàng như thế. Anh mỉm cười, cầm lấy trái tim đang lơ lửng, đưa nó về phía cô.
Trái tim anh đỏ rực, một đường bay đến chỗ cô, như có sức mạnh kì diệu nào đó sát nhập vào lồng ngực cô. Luồng ánh sáng lóe lên rồi tản đi, cô nhìn anh, anh giữ nguyên nụ cười dịu dàng, bàn tay đưa về phía cô dần biến mất. Qua làn nước mắt mờ ảo, cô thấy cơ thể anh đang tan biến, tay anh, chân anh, người anh, và gương mặt dịu dàng của anh.
Vũ Minh…
Cơ thể đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, Vương Hàn Tuyết mở mắt, không biết từ lúc nào gương mặt đã ướt đẫm nước mắt, còn cơ thể đang dựa vào lồng ngực Trần Tuấn Kiệt.
Dường như còn đang chìm trong giấc mộng vừa rồi, Vương Hàn Tuyết mê man nhìn Trần Tuấn Kiệt. Đến khi anh đưa tay lau nước mặt trên mặt cô, cô mới sực tỉnh lại. Ý thức quay về, quá khứ lại một lần nữa hiện lên.
Hàn Tuyết hoang mang đẩy Trần Tuấn Kiệt ra, cơ thể run rẩy dồn vào một góc giường. Cô ngồi đó thu chân lại, hai cánh tay ôm lấy thân mình, gục mặt vào giữa hai tay.
Trần Tuấn Kiệt hơi sững người lại, đáy mắt hiện lên tia đau thương. Anh chầm chậm đến gần cô, từ từ đưa tay chạm lên mái tóc cô, cẩn thận giống như cô là con thú nhỏ đang bị thương sợ kinh động. Anh ngồi xuống cạnh cô, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm.
“Tuyết, có anh ở đây, đừng sợ.”
Giọng anh nhẹ nhàng, nhẹ tựa gió thoảng, nhẹ tưởng như đến từ hư vô, nhẹ chạm đến trái tim cô.
“Tuyết, nhìn anh, anh ở đây, thấy không? Đừng sợ. Có chuyện gì nói với anh, được không?”
Hàn Tuyết từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt như lan như mai trong làn nước mắt vẫn tươi đẹp như thế. Khi nhìn rõ người ngồi trước mặt là Trần Tuấn Kiệt, những cảm xúc trong lòng dường như không kìm chế được nữa, cô gái nhỏ nhào vào lòng anh khóc nức nở.
“Là em. Vũ Minh chết là vì em. Là em hại chết anh ấy. Anh ấy thương em như thế, nhưng chính em đã hại chết anh ấy. Là em.”
“Tuyết, đừng tự trách mình. Không phải lỗi của em, biết không? Cậu ấy chết không phải là tại em.”
“Không, là em hại anh ấy. Chỉ vì em vô dụng không bảo vệ được mình còn khiến anh ấy vì em mà chết. Tất cả đều tại em.”
“Ngoan, em không có lỗi. Nghe thấy anh nói gì không? Em không có lỗi.”
Cô gái nhỏ như không nghe thấy, trong tiếng khóc xen lẫn sự bi thương cùng tự trách. Nếu cô không suy nghĩ nông nổi sẽ không khiến tim mình bị thương, cũng sẽ không khiến Vũ Minh vì cứu cô mà hiến tặng trái tim anh cho cô chữa trị. Giá như người chết đi là cô. Nhưng trên đời không tồn tại cái giá như ấy.
* * *
Mấy ngày liền Vương Hàn Tuyết giam mình trong phòng không ra ngoài dù chỉ một bước. Hằng ngày chỉ có Vương Nhất Băng cùng Trần Tuấn Kiệt thay nhau chăm sóc cô. Vì lo lắng cho cô gái nhỏ nên Trần Tuấn Kiệt ở lại biệt thự không về nhà.
Hàn Tuyết ngồi lặng thinh bên cửa sổ, ánh mắt giống như đang nhìn mọi vật bên ngoài nhưng lại xa xăm mờ mịt. Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt đã nhiều lần khuyên giải mà không được gì. Cô gái nhỏ giống như không nghe, không nhìn thấy cũng không hề nói gì, chỉ có đôi mắt nhìn về phương xa kia là thể hiện cô đang tồn tại.
Mấy ngày qua cô sống như một cái xác, mọi giác quan đều không còn cảm nhận được gì, cô luôn ngồi yên trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tối thì nằm trên giường không nhúc nhích. Mặc cho Trần Tuấn Kiệt nói gì, mặc cho Vương Nhất Băng ôm cô mà trách cứ, cô vẫn như con búp bê vô tri vô giác.
Ngay tối hôm xảy ra chuyện, Vương Nhất Băng đã tìm thấy phong bì thư được gửi đến cho em gái mình. Trong phong bì là bức thư kèm theo một bức ảnh. Trong ảnh là hình một người con trai nằm trên chiếc giường trắng, khuôn mặt trắng bệch không chút máu.
Người này là Hạ Vũ Minh, chính là cái đêm Hàn Tuyết nằm viện, Vũ Minh tự tử để hiến tim cứu cô. Bức thư không dài dòng, chỉ có một câu “Người hại chết Vũ Minh chính là cô”.
Cái chết của Hạ Vũ Minh là bóng ma trong lòng Vương Hàn Tuyết, Vương Nhất Băng thậm chí đã dùng ba năm nhờ Trần Tuấn Kiệt đưa cô đi khắp nơi để cô quên đi. Tuy bây giờ cô không còn nhắc đến nhưng anh biết, một khi quá khứ bị khơi dậy, nỗi đau trong lòng cô còn lớn hơn trước kia.