“Tất nhiên” Thiệu Hoa ấn tay lên bàn, mượn lực để đứng lên, anh đứng thẳng lưng rồi nhắm 2 mắt lại. Lát sau, anh đến gần ngăn tủ, động tác như muốn mở nó ra nhưng cuối cùng lại xoay người ra khỏi phòng.
“Bên ngoài mưa rất lớn, Thiệu tổng”
“Đừng ngăn tôi!”
Tiểu Trần vơ lấy cái áo khoác của Thiệu Hoa trên giá quần áo rồi đuổi theo. Tiểu Trần biết Thiệu Hoa bị bệnh phong thấp rất nặng. Lần trước bác sĩ nói sao nhỉ? Gọi là phong thấp nhưng không giống phong thấp. Cơ thể của Thiệu tổng giống như “ chiếc máy dự báo thời tiết”, xem ra còn chuẩn hơn so với dự báo thời tiết trên CCTV, đoán trước được cả trời mưa.
Trong ấn tượng của Tiểu Trần, loại bệnh phong thấp này chỉ gặp ở những người già đặc biệt là mấy bà lão mới nặng đến như vậy. Bà ngoại của Tiểu Trần cũng bị bệnh phong thấp như vậy nên anh biết rất rõ người bệnh phong thấp chính là một “ chuyên viên dự báo thời tiết. Nhưng Thiệu tổng lại là thanh niên “ sức dài vai rộng” sao lại mắc phải căn bệnh này? Đã vậy lại còn rất nghiêm trọng nữa.
Cuối tuần trước thành phố B bắt đầu bước vào mùa mưa, tay chân Thiệu Hoa bắt đầu sưng vù lên. Hôm nay mưa càng lớn, thắt lưng của anh đau đớn như có ai đang cầm búa nện vào vậy. Vừa rồi muốn đi đến tủ treo quần áo nhưng thắt lưng đột ngột đau đớn cứ như không thể đứng lên vậy. Không được! Hôm nay là ngày khởi công “ Kinh đô điện ảnh và truyền thông Gia Duyệt” anh tuyệt đối không được vắng mặt. Thiệu Hoa nhíu chặt mày, cố gắng mở tủ. Anh không thích tỏ vẻ yếu ớt trước mặt người khác, nhất là trong trường hợp đặc biệt này. Hơn nữa buổi lễ khai trương hôm nay có ý nghĩa rất lớn đối với anh. Đó là tiếng súng mở đầu cho trận chiến với tập đoàn truyền thông Quang Hối
"Còn bao lâu nữa đến nơi?" Thiệu Hoa ngồi phía sau hỏi Tiểu Trần.
"Bình thường thì khoảng hai tiếng rưỡi là đến nơi nhưng hôm nay mưa to chắc khoảng ba tiếng là sẽ đến nơi"
Thiệu Hoa nhìn lịch trình, rất tốt, anh tính toán dành ra 5 tiếng. Do đó, anh cũng không sợ đến trễ, hơn nữa nghi thức hôm nay rất nhiều. Đi đường thuận lợi, khoảng 3 tiếng thì bọn họ sẽ tới được Gia Tân.
"Tiểu Trần, cậu tìm một khách sạn để chúng ta ăn cơm"
"Vâng"
Vào mùa đông, có thể mở điều hòa trong xe, nhưng bây giờ là tháng 6_ mùa mưa dầm. Mở điều hòa thấp quá thì không được mà cao quá lại càng không, Thiệu Hoa kị nhất là gió lạnh. Bây giờ đang mưa to, không thể mở kính xe ra, vì thế dọc đường đi rất bức bối, trong xe không khí vô cùng ngột ngạt. Vì thế Tiểu Trần đành phải mở bốn cánh quạt thông hơi ở mức thấp nhất.
Mưa ở Gia Tân to hơn thành phố H rất nhiều. Tiểu Trần cẩn thận chạy xe vào tầng hầm của toà nhà. Như vậy, khi Thiệu Hoa đi ra sẽ không bị mắc mưa. Tầng 7 của tòa nhà có khu vực kinh doanh ẩm thực, có cả đồ ăn Trung quốc lẫn đồ ăn Tây.
"Tiểu Trần, đỡ tôi một chút đi!" Thiệu Hoa vừa đứng lên thì bên hông đột ngột đau nhức, chân anh bỗng mềm nhũn. Hôm nay mưa to, anh lại ngồi trong xe suốt 3 tiếng đồng hồ.
Thiệu Hoa mượn lực của Tiểu Trần để đứng lên. Anh lấy tay xoa thắt lưng, mát xa cơ thể một chút tiện thể xua tan đau đớn. Từ tầng hầm đến thang máy, tư thế của anh không được bình thường, lưng hơi khom. Nhưng vừa ra khỏi thang máy, anh đã đứng thẳng lưng, có thể dùng 4 chữ "khí thế bừng bừng" để hình dung.
Hai người chọn 1 nhà hàng để ăn trưa.
Thiệu Hoa dùng khăn tay lau miệng rồi nói:" chúng ta đi thôi"
Tiểu Trần nhìn lịch trình:" Từ đây đến ngoại ô khu Gia Duyệt chỉ mất 20 phút, bây giờ còn sớm, giám đốc hãy nghỉ ngơi một chút đi ạ"
Thiệu Hoa nhíu mày rồi nói " Được"
Ngồi được mấy phút, lúc Thiệu Hoa đứng lên thì thắt lưng đột ngột mềm nhũn, người anh ngã ra sau ghế. Trước khi Tiểu Trần giơ tay ra đỡ anh lên thì anh đã đứng lên, sống lưng thẳng tắp. Nhưng hai bên gò má đã đầy mồ hôi.
Trước khi buổi lễ bắt đầu khoảng 30 phút, Thiệu Hoa đến Gia Duyệt. Nghi thức được tiến hành ngay sau đó.
" Kinh đô điện ảnh và truyền thông Gia Duyệt" là dự án mà Thiệu Hoa vay vốn từ ngân hàng. Dự án này được Thiệu Hoa huy động toàn bộ số vốn lưu động của mình, là hạng mục mà anh cùng với chính quyền thành phố Gia Tân hợp tác.
Tài nguyên du lịch ở Gia Tân không hiếm, bên cạnh đó là những nghành truyền thống và các khu công nghiệp mới nổi. Nhưng để tiến thêm một bước vào thị trường trong nước còn gặp không ít khó khăn. Thiệu Hoa chủ động đề nghị hợp tác với Sở kế hoạch và Đầu tư của thành phố dự án “ Khai thác lĩnh vực truyền thông và điện ảnh”.
“Hoa Duyệt” được thu mua từ một tòa soạn sắp đóng cửa, bắt đầu quá trình “cải tử hồi sinh” cho nó. Chính vì vậy, tài năng của Thiệu Hoa được rất nhiều báo chí biết đến. Anh bắt đầu từ những hình ảnh cho thấy thành tựu của “ Hoa Duyệt” trong lĩnh vực điện ảnh cho khiến danh tiếng trong giới điện ảnh và truyền thông của anh nhảy vọt. Họ còn nghe nói, Thiệu Hoa có mấy nhà máy lớn trải khắp các địa phương để khai thác khoáng sản, không bị bất cứ ai phàn nàn hay phản đối.
Mọi người đều chú ý đến những việc tuân thủ pháp luật của Thiệu Hoa nên ấn tượng về thành tích của anh đã được mọi người khắc sâu trong trí nhớ. Có lẽ “ con gà tức nhau về tiếng gáy”, chưa nổi tiếng được vài ngày thì chuyện anh phải vào tù 10 năm đã bị phanh phui một lần nữa, làm hao tốn biết bao giấy mực.
Nhưng nói cho cũng thì truyền thông cũng có cái hay của nó. Tin giật gân đến mấy rồi cũng sẽ phai nhạt. Vì vậy, thông tin về mười năm ấy dần dần lắng xuống. Hơn nữa gương mặt của Thiệu Hoa thật khó để người ta liên tưởng đến những hành vi sai trái pháp luật.
Lúc trước, ở trong nước đã từng có một số công ty điện ảnh và truyền thông, ở gần Tân Gia cũng có 2 công ty. Việc Sở kế hoạch và đầu tư chấp nhận hợp tác với Thiệu Hoa đã chứng minh cho mọi người thấy rằng dự án “ Kinh đô điện ảnh và truyền thông “ của anh vô cùng hoàn hảo.
Nhất định là hoàn hảo! Vì đó chính là thư khiêu chiến.
Hôm nay là ngày “ Kinh đô điện ảnh và truyền thông Gia Duyệt” tổ chức lễ khởi công. Chính quyền thành phố Tân Gia đều có mặt đông đủ, sao Thiệu Hoa lại có thể không đến được? Nhưng ngoài ý muốn chính là mưa quá lớn. Những công nhân đang dựng trần cho sân khấu bị mưa tạt thẳng vào người. Thiệu Hoa và các quan khách đều đứng dưới trần sân khấu nên không bị dính mưa.
Nghi thức được thực hiện rất chuyên nghiệp và nhanh chóng. Mỗi người có mặt ở đó đều “cảm tạ trời đất”. Buối tối không thể thiếu một bữa cơm, Thiệu Hoa mời khách. Không tránh được việc uống rượu. Ai đến nâng ly, anh cũng không từ chối. Tửu lượng của anh rất tốt, trước giờ vẫn thế. Nhưng cái duy nhất không tốt chính là cơ thể anh. Thiệu Hoa đã chuẩn bị sẵn tâm lí nằm ở nhà một tuần gọi bác sĩ và y tá đến chăm sóc. Bọn họ có thể chơi mạt chược , thậm chí trú mưa ở chỗ đó.
Mùa mưa năm trước, anh đến phươngng Bắc để ” tránh mưa”. Anh thừa nhận rằng, mình là một con người rất sĩ diện. Khi người khác mời rượu anh sẽ không từ chối. Hơn nữa, trên thương trường không có thứ gọi là “văn hóa” “tri thức” hay “đạo đức” thứ duy nhất dùng được chính là tửu lượng. Thiệu Hoa biết cơ thể mình rất yếu ớt nên chỉ dám uống bia. Nhưng mà bây giờ đến cả bia cũng có thể làm anh bị bệnh.
Như dự đoán, sau khi tiễn khách xong, Thiệu Hoa không kịp vào toilet đã dựa vào ghế salon nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi nôn mửa, anh nói với Tiểu Trần : “Tiểu Trần…khụ khụ…cậu cõng tôi xuống đi. Bây giờ quay về thành phố H, sau đó gọi bác sĩ giúp tôi…khụ khụ khụ”
Thiệu Hoa xụi lơ ở sau lưng Tiểu Trần. Đầu óc mơ màng, dạ dày đau vô cùng nhưng không ngủ được. Ỏ mỗi một nơi trên cơ thể anh đều vô cũng đau đớn, xương cốt cứ như bị ngàn mũi kim đâm vào vậy.