Trừ cái ga giường thì Nguyệt Tâm còn mua một chiếc chăn lông. Chăn lông vừa mềm vừa dày lại có tác dụng giữ ấm, đối với bệnh phong thấp của Thiệu Hoa thì rất có lợi. Nguyệt Tâm lòng tràn đầy vui sướng mà đem những thứ mới mua lên xe bus, khi xuống xe, cô mới nhớ rằng đã khóa cửa nhà, còn bản thân lại quên chìa khóa. Hoàn hảo, nơi làm của Thiệu Hoa cách đây không xa , Nguyệt Tâm xách theo hai bao đồ to đi tìm anh . Nhưng điều cô không ngờ tới là nơi anh phụ trách quét không chỉ có một đường mà còn nhiều đường khác nữa. Hôm nay, cô đến chỗ cũ mà không thấy anh. Cô xách hai bao đồ to, hít sâu một hơi, tính toán xem sẽ đi đường nào. Cô đem cái đường kia làm hướng chính, dọc theo nó mà đi, chú ý nhìn xung quanh khắp các ngõ nghách. Đi được khoảng mười phút, ngay tại một cái ngách nhỏ thì nhìn thấy Thiệu Hoa.
"Này! Đưa chìa khóa cho em."
" Chìa khóa gì?"
"Chìa khóa nhà anh."
Thiệu Hoa nhìn cô vài giây, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ở trong túi quần trước của anh, bất quá anh đổi quần áo lao động , hiện tại không có ở đây."
"Anh đi lấy cho em đi."
"Hả?"
"Nơi làm rất gần đây, anh đi nhanh về nhanh!"
Thiệu Hoa có điểm do dự, trở về lấy chìa khóa , có tính là tạm rời vị trí làm việc không?
"Có việc gì phải suy nghĩ ? Trở về một chút lấy chìa khóa, cũng không có làm chết người đâu."
"Được..." Chỉ chốc lát sau, Thiệu Hoa đã cầm chìa khóa trở lại, đưa cho Nguyệt Tâm, "Cho em."
"Anh cảm thấy hiện tại em có tay cầm sao?" Nguyệt Tâm hai tay giơ lên hai bao đồ to, mắt nhìn xuống túi quần, "Anh để vào túi quần giúp em"
"Được."
Nguyệt Tâm trở lại căn phòng, trải ga giường, trải chăn mới, cảm giác thật thoải mái. Cô nhìn đồng hồ, chưa đến 4h, còn kịp đi chợ mua rau mua đồ ăn, cô muốn nấu một bữa cơm chiều cho anh giúp anh bồi bổ. Nghĩ xong, cô liền đi ra ngoài, hỏi một bà lão, rất nhanh liền tìm được chợ rau.
5: 00, Thiệu Hoa tan làm; thay quần áo rồi đi nhanh về nhà, ít nhất là 5: 20 có thể về tới. Nguyệt Tâm tính nhẩm thời gian, không nên nấu cơm quá sớm, để tránh nguội đồ ăn. Quả nhiên, cô tính thời gian thật chuẩn, cô mới đem đồ ăn đặt lên bàn, dọn xong bát đũa, Thiệu Hoa vừa về tới .
Thiệu Hoa vừa vào cửa, liền nhìn thấy Nguyệt Tâm ngồi ở bên cạnh bàn ăn nhìn anh mà cười, đương nhiên còn có một bàn thức ăn đầy mùi hương.
"Em nấu đấy, thừa dịp còn nóng ,mau ăn đi."
"Được"
"Ăn ngon sao?"
"Ừ"
"Em từ đây về sau, mỗi tối đều giúp anh nấu cơm"
"Ha ha, không cần."
Nguyệt Tâm liếc mắt, "Đừng nói anh không tiêu tiền của nữ nhân.!"
‘‘ Không phải, à không, là do... anh bình thường đều đến nhà dì Tình để ăn cơm chiều"
"Dì Tình?" Nguyệt Tâm lập tức nghĩ tới bà lão hay gọi Thiệu Hoa là đại thiếu gia.
"Đúng. Bà là bà vú của anh, đã chăm sóc anh từ nhỏ, quan tâm anh cứ như là mẹ ruột vậy."
"Anh nói như vậy thì nhất định mẹ anh không vui!"
"Mẹ anh sinh anh ra liền mất , nên ba anh phải mướn người chăm sóc anh."
"Ừ." Nguyệt Tâm cảm thấy Thiệu Hoa thật có số không may mắn , đến mặt mẹ cũng chưa từng. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, anh so với cô còn tốt hơn, cô phải nhìn người mẹ mà mình thương yêu chết ngay trước mắt…
Cơm nước xong, Nguyệt Tâm dọn sạch bàn, rồi đi rửa chén.
"Cái này dành tối hấp lại, coi như bữa ăn khuya." Nguyệt Tâm chỉ vào đĩa thức ăn còn trên bếp.
"Ha ha, không cần, anh hay ngủ sớm, cũng không ăn bữa ăn khuya, để đó ngày mai ăn."
Thiệu Hoa "Nhà chỉ có bốn bức tường", vốn không có gì hay giải trí . Bình thường, anh lại nhà dì Tình ăn cơm chiều, lúc đi về thường hay mua báo chiều, xem xong liền đi ngủ, đại khái khoảng 8-9 giờ. Tuy rằng anh phải dậy sớm, nhưng bởi vì ngủ sớm nên tính ra khoảng thời gian ngủ cũng không phải là ít.
"Hôm nay ăn sớm, buổi tối lại đói ."
"Anh bình thường thì 8-9 giờ đã ngủ."
"Gì? !"
"Ừ"
Nguyệt nghĩ thầm một lúc, anh chỉ có một mình ở nhà, cũng không có gì để làm.
"À, đúng rồi, " Thiệu Hoa chỉ vào giường , "Em mua ?"
"Anh đừng nói chữ “tiền” với em!" Nguyệt Tâm đã bị kẻ thần kinh này làm cho bản thân bị lây bệnh thần kinh luôn rồi.
"Ha ha, coi như đây là quà năm mới em tặng anh đi. Bất quá, về sau đừng mua."
"Bạn gái mua đồ cho bạn trai không phải là chuyện thường tình sao?"
"Nhưng mua nhiều thì không bình thường ."
"..."
Thiệu Hoa nhìn thấy xe đã đến, nói: "Không còn sớm , anh đưa em về nhà ."
"Được"
Nguyệt Tâm nhìn đến xe đến , vừa định cùng Thiệu Hoa nói "hẹn gặp lại", đã bị anh kéo lên xe.
"Đưa-em-về-nhà" Thiệu Hoa cúi đầu cười với cô, nói từng chữ một.
Anh thật nhàm chán hay sao? Đúng vậy. Nguyệt Tâm mỉm cười không nói. Hiện tại cô cũng không cần cầm lấy tay vịn , bên cạnh có một căn cột điện, cô ôm là tốt rồi.