Nguyệt Tâm nghĩ rằng ắt hẳn đây là lý do mà nhiều người không từ chối chức vụ này. Nói thật, “Ông chủ keo kiệt” – Vương Đức rất hào phóng trong việc chi trả tiền lương. Có sự hậu thuẫn của Kim Mậu, cô có thể nhận được rất nhiều case tốt…làm việc chung với chị Lisa rất vui vẻ. Có rất nhiều lí do để cô ở lại Kim Mậu.
Được rồi! Quyết định không từ chức! Dù “dậm chân tại chỗ” ở Kim Mậu ba năm hay năm năm đi chăng nữa, rồi sẽ có một ngày mình sẽ đứng vững ở công ty luật này! Ba tháng, bốn năm gì đó đi chăng nữa thì mình với anh ta cũng không có gì! Vì sao mình phải lo lắng? Bộ dạng mình không giống với trước đây, tên “ma ốm” kia sẽ không nhận ra! Huống hồ bây giờ người ta đã là tổng giám đốc của Hoa Duyệt, ai lại rảnh rỗi đi tìm “người yêu cũ”…
Bỗng chốc, Nguyệt Tâm gán cho Thiệu Hoa một biệt danh không hay ho gì: “Ma ốm”…khụ khụ, rất phù hợp với thực tế! Nếu có thể, Nguyệt Tâm hy vọng sẽ gọi anh là “ấm sắc thuốc”, như vậy sẽ khiến cô yên tâm hơn. Lúc Nguyệt Tâm gặp được Thiệu Hoa, ngay cả tiền mua thuốc anh cũng không có, chỉ có thể dưa vào cái thân thể bệnh tật mà cầm cự qua ngày. Nguyệt Tâm đề nghị dẫn anh đi khám bệnh mua thuốc, anh nói: “Chết cũng không lấy tiền của phụ nữ”….
Như dự đoán, Nguyệt Tâm không “chạm trán” Thiệu Hoa ở tòa nhà Long Mỹ này lần nào nữa. Thế giới của cô lại bắt đầu như chưa từng có việc “gặp gỡ” ấy. Thừa lúc Kim Mậu đang vào thời điểm “ăn nên làm ra”, cô phải kiếm nhiều tiền hơn mới được!
“Mình tưởng lúc chúng ta tăng ca xong thì mưa sẽ ngừng chứ!” Janet buồn rầu nói.
Gần mười hai giờ đêm, rất khó gọi taxi, cô mới vừa gọi cho vài hãng taxi, đường dây bận cả. Vì là ngày mưa nên mới như thế. Cứ mỗi lúc gọi taxi trong mưa như thế này, Nguyệt Tâm đều nghĩ đến chuyện mua một chiếc xe riêng.
“Cũng chưa chắc! Mình nghĩ mưa mùa hạ luôn rất lớn nhưng sẽ nhanh chóng tạnh ngay thôi. Không hiểu sao hôm nay bắt đầu mưa từ sáng đến bây giờ không tạnh. Nói không chừng sẽ có nơi gặp lũ lụt mất!” Nguyệt Tâm nói.
“Hazz…Nói mới nhớ! Buổi chiều trên báo có đưa tin Châu Giang bị ngập rất nghiêm trọng…Hazz, đi xuống rồi nói sau, vừa gọi điện vừa nhìn xem có taxi hay không”.
“Ừ!”
Hai người đến chỗ thang máy. Cửa tháng máy vừa mở, Nguyệt Tâm ngẩn người: Cô nhìn thấy Thiệu Hoa bên trong, tay phải anh chống gậy.
“Nè nè! Thang máy đến rồi, cậu đang nghĩ gì vậy? Có người chờ chúng ta đó!” Janet thúc vào người Nguyệt Tâm.
Thiệu Hoa nhìn Janet rồi mỉm rười, thay hai người ấn nút chờ thang máy. Nguyệt Tâm không biết phải làm sao thì đã bị Janet kéo vào tháng máy. Thiệu Hoa buông tay ra, cửa tháng máy đóng lại. Nguyệt Tâm phát hiện vừa rồi Thiệu Hoa dùng ngón trỏ để nhấn nút. Tay anh đã khỏe hơn rồi sao? Khi đó, tay trái anh chỉ còn ngón cái là hoạt động bình thường, bốn ngón còn lại đã trở nên căng cứng, không hoạt động được nữa. Không phải! Hình như ngón út cũng còn động đậy được mà! Azz…nhớ không rõ nữa. Ma ốm từng nói với cô, đó là do lúc gãy xương không chữa trị đúng cách cho nên mới bị như vậy. Nguyệt Tâm nhìn anh chống gậy, biết thắt lưng anh đã đau đến mức không thể đứng nổi rồi! Cái cơn mưa chết bầm này! Nguyệt Tâm nhìn cây gậy chống anh đang cầm. Đó có phải là cái mà cô tặng anh không? Mặc kệ đi! Không nhìn! Không thấy! Vừa thấy là lại tức mình! Cái gậy mà con ma ốm này dùng cũng là loại gậy Colombia, giống cái mình tặng y chang! Về sau đề nghị thành phố Yamaguchi phải kiểm tra sức khỏe rồi mới cho vào! Để loại ma ốm này lên núi chắc khắp núi toàn thây ma! Thiệu Hoa rất ga lăng. Thang máy tới lầu một, anh liền nhấn nút để hai cô ra ngoài trước.
Thiệu Hoa đi rất chậm, không chỉ do thắt lưng đau mà còn bởi cổ tay của anh đang sưng, vì chống gậy nên cơn đau càng ngày càng tăng thêm. Nguyệt Tâm và Janet đứng trước cổng chính để chờ taxi. Janet liên tục gọi điện thoại. Thiệu Hoa bước vào xe, hạ kình xe rồi hỏi hai người: “Muốn đi nhờ xe không?” Anh đang cười! Thật đáng đánh!
“Không cần! Cảm ơn!”. Nguyệt Tâm nhanh chóng từ chối, giọng nói cũng không mấy thân thiện.
“Ha ha ha” Thiệu Hoa cười cười, kéo kính xe lên rồi bảo Tiểu Trần lái xe đi. Janet còn đang do dự chưa biết có nên chấp nhận lời đề nghị của anh chàng đẹp trai xa lạ ấy hay không thì Nguyệt Tâm đã từ chối.
Hơi tò mò, Janet hỏi: “Sao cậu lại nói như thế với anh ta?”.
“Sao có thể ngồi cùng xe với tội phạm giết người được chứ!”
“Cậu nói gì?” Janet ngỡ mình nghe nhầm! Giết người? Tội phạm? Anh đẹp trai kia? Chính xác mà nói là hơi già một chút, cũng không đến nỗi phải gọi là “chú đẹp trai”, tạm gọi là anh đẹp trai đi! Nguyệt Tâm thấy mình hơi quá khích. Có lẽ tin tức đó cũng không giật gân gì mấy. Chỉ vì cô quen anh nên mới chú ý thôi. Huống hồ anh cũng không phải là người quá nổi tiếng, làm sao người bình thường có thể nhận ra anh!
“Tại sao chúng ta lại tùy tiện ngồi xe của một người lạ? Bị giết cũng không biết, cậu chưa xem mấy bộ phim đó sao? Phim kể về một người đàn ông thường cho phụ nữ đi nhờ xe, sau đó cưỡng hiếp rồi giết chết các cô ấy…”
“…”.
Một lúc sau, taxi đến. Janet và Nguyệt Tâm cùng thuê một nhà trọ có hai phòng. Thường ngày, hai người đi xe buýt đến chỗ làm. Janet tốt nghiệp đúng tuổi nên nhỏ hơn Nguyệt Tâm hai tuổi. Cùng thuê một nhà trọ nên Nguyệt Tâm rất quan tâm, chăm sóc Janet. Hôm nay nhìn sắc mặt anh nhợt nhạt, chắc là do thời tiết. So với trước đây đã tốt hơn rất nhiều. Không thể ngờ, mặt anh còn hơi có thịt, gò má cũng tròn hơn. Hồi đó, anh gầy vô cùng, giống như một bộ xương khô đang liều mạng! Nguyệt Tâm cực kì hối hận, vì sao năm đó cô có thể yêu cái con ma ốm ấy! Cái bộ cương khô ấy cũng gọi là “có tình có nghĩa”, chủ động từ chối tình cảm của cô nữa chứ!
Đồ “ma ốm”! Đồ “cương thi”! “Bộ xương khô!”…Anh chính là “đồ quỷ”! Phải tránh càng xa càng tốt!