"Ha ha ha ! Ngày mai cuối cùng chúng ta cũng có thể chuyển đến văn phòng mới rồi! " Chu Nguyệt Tâm ngồi trên ghế xoay , mười ngón tay giao nhau sau gáy , hai chân vắt chéo lên bàn , chiếc váy đã bị kéo lên đến tận đùi , mông còn nhích tới nhích lui .
"Tiểu Nguyệt , cô nhìn lại mình đi , sao lúc nào cũng lộ hàng ở văn phòng vậy ?Những người phụ nữ phóng khoáng cũng không dám làm tới mức đó đâu!"
" Chị Lisa à ! Hiện tại chỉ có em và chị thôi , em còn sợ gì nữa , chúng ta cũng không phải dạng đồng tính luyến ái , ngồi lâu trong phòng mà điều hòa không mở , chị có cảm thấy oi bức không ? Em chỉ đang cho mông giải nhiệt thôi! "
"Em cũng nên kiếm cho mình một người đàn ông để hắn chăm sóc cho mình đi là vừa! "
" Cái gì ? Thôi Thôi , hiện tại em chỉ mới hai mươi tám , phụ nữ độ tuổi này đi đâu mà chả được đàn ông hoang nghênh ! Đàn ông theo em còn xếp hàng dài , em không muốn vì một bông hoa mà bỏ cả rừng đâu . Chu Nguyệt Tâm này chơi vẫn còn chưa đã! "
Lisa lắc đầu , thật hết cách với cô nàng này , khuyên mãi vẫn không xong . Mà thôi , sinh hoạt cá nhân của người khác mình cũng không nên can thiệp.
Lisa là người hướng dẫn của Nguyệt Tâm. Sau khi Nguyệt Tâm tốt nghiệp đại học thì vào làm cho Kim Mậu, gặp được Lisa là một điều rất may mắn. Bây giờ nghề luật sư không được ưa chuộng, sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành luật tràn lan, trong đó có còn có một bộ phận có “gốc rễ”.
Lúc Nguyệt Tâm học tiểu học, vì gia đình từ vùng khác chuyển đến thành phố H nên phải học lại một lớp. Sau đó vì bệnh tật nên nghỉ một năm. Do đó, khi tốt nghiệp đại học thì cô đã hai mươi tư tuổi. Lúc mới vào công ty luật này, những bậc anh tài đều là những người lão luyện. Vận may của cô không tốt nên nhiều năm ngoài làm công việc đánh máy, photo, viết bản kết luận thì chỉ có vài vụ án ly hôn linh tinh.
Nguyệt Tâm theo Lisa không lâu thì Lisa đã giao cho cô mấy vụ án tử. Cô vào Kim Mậu nhiều năm nên hiện giờ cũng có thể tự mình đảm nhiệm một vụ án.
Ngày hôm sau, tòa nhà Long Mỹ…
Long Mỹ nằm trên đường Tân Hải, là một tòa nhà lớn có tổng cộng 59 tầng. Tầng dưới cũng có một số ngân hàng, một công ty du lịch, trong đó còn có một siêu thị. Kim Mậu thuê mặt bằng một nửa tầng 17. Tầng này ngoài Kim Mậu còn có một số công ty thương mại và một công ty tài chính.
“Ôi, ông chủ keo kiệt ra tay hào phóng quá! Dám thuê cả nửa tầng của Long Mỹ! Bây giờ tốt rồi, hai người chúng ta đã có văn phòng của mình”. Nguyệt Tâm vui vẻ nói chuyện với Lisa.
“Bây giờ em cởi hết ra làm việc cũng không ai quan tâm”.
“Ôi! Lỡ mà có camera thì sao?” Nói xong, Nguyệt Tâm bắt đầu tìm kiếm trong căn phòng hơn hai mươi mét vuông. Lục soát được một lúc, cô vỗ vỗ hai tay, ngồi xuống ghế, theo thói quen cởi giầy ra, hai chân gác chéo trên bàn, “Chị Lisa, hình như nhóm của “thạch nữ” đang rất bận rộn thì phải”.
“Em nhìn người ta đi! Coi chừng họ lấy hết công trạng rồi vượt mặt mình bây giờ, chuyển sang địa điểm tốt rồi thì cũng nên hoàn thành tốt công việc cho tôi đi cô nương!”.
“Biết rồi, biết rồi”.
“Thạch nữ” là biệt hiệu mà Nguyệt Tâm đặt cho Sử Giai Giai. Cô ta là đối thủ một mất một còn với Lisa. Cô ta và mấy đàn em của mình từ trước đến nay đều muốn phân cao thấp, đối nghịch với Lisa và các đồng nghiệp của chị.
Sử Giai Giai cũng không còn nhỏ, đã bốn mươi. Nhưng ngay cả một người bạn trai cũng không có, nghe nói từ trước đến nay cô ta cũng không có bạn trai. Trong một phút “cái ác trỗi dậy”, Nguyệt Tâm đã đặt cho cô ta cái biệt hiệu “thạch nữ” với ý nghĩa là “Người phụ nữ không có kinh nguyệt”…HAHA, không có thứ đó mà còn dám nhận mình là phụ nữ sao?
Vương Đức, ba mươi tuổi, là giám đốc công ty luật Kim Mậu kiêm luật tư vấn thứ hai của công ty. Những người đi làm lâu năm đều biết anh ta là người có “gia thế”. Cha anh ta, Vương Tường Khang, là đại luật sư nổi tiếng của thành phố H. Công ty luật này cũng là do ba anh ta mở ra cho con trai.
Tính tình của Vương Đức không đến nỗi tệ, chỉ có mỗi tính keo kiệt, bủn xỉn là không thể chấp nhận được. Thời gian tăng ca cũng tính bằng giây. Cả công ty trong một năm chỉ được phát đồ dùng văn phòng phẩm một lần, còn lại thì tự nhân viên bỏ tiền túi ra.
Vì vậy, Nguyệt Tâm đặt cho anh ta biệt hiệu “ông chủ keo kiệt”. Nói đi cũng phải nói lại, vấn đề tiền lương cũng không đến nỗi. Nếu không anh ta làm sao thu hút được nhân tài? Bỏ qua mấy việc vụn vặt trên thì Vương Đức cũng được xem là một ông chủ tốt.
Janet, người vào Kim Mậu cùng lúc với Nguyệt Tâm, nhưng không có may mắn như cô. Janet đi theo “Lý phượng hoàng” gần hai năm, đến tận bây giời vẫn chỉ làm những vụ vặt vãnh.
“Lý phượng hoàng” tên thật là Lý Đại Tiềm, ở công ty là tên “Khổng tước đực” nổi danh. Anh ta làm việc rất liều mạng, việc gì có thể làm thì tự làm lấy, tuyệt đối không giao cho trợ lí của mình. Anh ta kiếm được rất nhiều tiền nhưng nghe nói một quan tiền cũng không dành cho việc mua sắm linh linh. Toàn bộ đều dành cho cha mẹ, đã vậy còn chu cấp thêm cho em gái ở thành phố H, thay em mình trả tiền thuê nhà. Mọi khi ra ngoài ăn nhậu với anh em, anh ta luôn dành việc trả tiền.
Bởi vậy mới nói, ngoài việc làm luật sư, Nguyệt Tâm còn thích hợp hành nghề đặt biệt danh cho người khác.