Biên tập: Tiểu Sên
Phụ thân đi rồi, Tiểu Kiều và Kiều Từ thấp thỏm chờ đợi. Khoảng nửa giờ, thấy phụ thân trở về, Kiều Từ vội vàng nghênh đón hỏi: "Phụ thân, có thể lay chuyển đại bá không?"
Tiểu Kiều thấy chân mày phụ thân nhíu lại, lòng lạnh xuống. Quả nhiên, Kiều Bình lắc đầu: "Đại bá của con một lòng cầu hoà, chỉ nói là không thay đổi!"
Kiều Từ định đi ra ngoài lại bị Kiều Bình quát: "Đứng lại! Chuyện này đến đây là chấm dứt, nói nhiều cũng vô ích thôi!"
Kiều Từ ngây người, vẻ mặt uất ức.
Kiều Bình dừng lại, chậm rãi nói: "Chưa chắc Nguỵ gia bên kia sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này. Đợi thêm một chút đi. Nếu may mắn, lúc đó vi phụ liên lạc lại với Trần Lưu, chắc bá phụ của các con sẽ không phản đối."
Tuy nói như vậy, nhưng Tiểu Kiều nhận ra, đối với việc này, thật ra phụ thân không hề ôm hy vọng gì lớn.
Kiều Từ tin là thật, mặt lộ rõ vẻ trông đợi.
Kiều Bình nhìn về phía Tiểu Kiều, chần chờ một chút, dịu dàng nói: "Man Man, con quan tâm đến tỷ tỷ con nhiều một chút, khuyên nó yên tâm. Hôn sự chưa chắc đã thành. Lui vạn bước mà nói, cho dù nó có thành đi nữa, Nguỵ Thiệu còn trẻ mà nổi danh anh hùng, là bá chủ một phương, dung mạo cũng đẹp, có thể xem như một mối lương duyên tốt đẹp."
Đêm đó, Tiểu Kiều và Đại Kiều lại ngủ cùng nhau. Tiểu Kiều nhìn ra Đại Kiều tâm sự trùng trùng, ở trước mặt mình thì vẫn cố gắng tươi cười như trước, càng không đề cập nửa câu đến chuyện hôn nhân, nhưng trong lòng lại khổ sở.
Phụ thân bảo nàng khuyên nhủ Đại Kiều. Nàng lại sâu sắc nhận ra rằng tất cả những câu nói trấn an đều là bất lực, vô bổ.
Hai tỉ muội mặt đối mặt mà ngủ, trong đêm tối lờ mờ, chợt Tiểu Kiều nghe giọng đường tỉ truyền đến: "Man Man, muội đã gặp mặt Lưu thế tử chưa?"
...
"Lưu thế tử" trong miệng Đại Kiều, chính là vị hôn phu hiện tại của Tiểu Kiều, kiếp trước là Hậu đế Lưu Diễm, tự là Mậu Khanh. Có điều bây giờ Lưu Mậu Khanh vẫn chỉ là một người con trai trưởng không được coi trọng ở Lang Gia quốc - đất phong của hoàng thất nhà Hán mà thôi. Lúc hắn mười ba tuổi, vì muốn đưa con mình thượng vị mà kế mẫu của hắn gièm pha với phụ thân hắn, nói hắn trêu ghẹo mình. Lang gia vương vốn sủng ái ấu tử, tin vào lời gièm pha, phế hắn làm thứ nhân, đuổi khỏi Lang Gia. Bởi vì mợ hắn là cô của Tiểu Kiều, vì thế đến Duyện Châu nhờ cậy, cầu chỗ dung thân.
Lúc đó hoàng thất nhà Hán suy thoái, trong hoàng đô Lạc Dương, hoàng đế 14 tuổi - bảy năm trước được thừa tướng Hạnh Tốn phò tá lên ngôi chỉ giống như bù nhìn, thực ra triều chính là do một tay Thừa tướng Hạnh Tốn nắm giữ. Hoàng đế mà còn như vậy, huống chi là người nhà họ Lưu ở đất phong hầu, cầm binh tự trọng [ý chỉ có quân đội, ngang ngược chuyên quyền, không phục tùng triều đình quản chế] binh sĩ chống triều đình ở rất nhiều địa phương, lại không có uy tín cho nên Kiều gia cũng không sợ Lang Gia vương, chứa chấp Lưu Diễm. Dung mạo của hắn xuất chúng, cũng có tài học, Kiều Bình rất yêu thích, chiếu cố nhiều mặt. Cuối cùng, ba năm trước, lúc hắn mười tám tuổi, Lang Gia vương nghe hạ thần khuyên giải, biết mình đã trách oan con trai trưởng, hối hận về hành động năm đó, nhận hắn về. Sau đó không lâu, Lang Gia vương sai người đến Duyện Châu, muốn giúp Lưu Diễm cầu thân với Tiểu Kiều.
Kiều Bình đã sớm nhận ra Tiểu Kiều và Lưu Diễm tâm đầu ý hợp, hỏi qua ý của Tiểu Kiều, thấy nàng xấu hổ thẹn thùng không nói thì biết nàng cũng nguyện ý, ông đồng ý hôn sự, hai người lập hôn ước, định vào năm sau, khi Tiểu Kiều mười tám tuổi thì đón dâu.
Nửa năm trước, Lưu Diễm từng mượn việc chúc thọ Kiều Việt tới Đông quận một lần. Hắn nhớ nhung Tiểu Kiều đã lâu, vốn có thể mượn cơ hội này gặp mặt Tiểu Kiều bày tỏ nỗi tương tư, nhưng không hiểu sao từ đầu đến cuối Tiểu Kiều cứ trốn tránh mình không chịu gặp mặt, cuối cùng đành ấm ức rời đi.
...
Ác mộng kiếp trước đã để lại bóng ma sâu sắc trong lòng Tiểu Kiều, mãi mãi không thể xóa nhòa, huống chi hôm nay nàng đã không phải là Tiểu Kiều - người đã cùng Lưu Diễm lớn lên ngày xưa nữa, đối với vị hôn phu này cũng chưa có tình cảm gì, cho nên lúc đó tránh gặp mặt. Bây giờ nghe Đại Kiều nhắc tới hắn, nàng mới thoáng ngẩn ra.
Mấy ngày qua, ban ngày hay ban đêm, nhắm mắt mở mắt nàng đều nghĩ đến chuyện hôn sự của Đại Kiều, dường như đã quên mình cũng có hôn ước, hơn nữa ngày gả cũng sắp tới gần, sắp qua năm mới rồi.
"Man Man, nếu tỷ xuất giá rồi, đất bắc xa xôi, đến sang năm muội lập gia đình, chỉ sợ tỉ không về được. Từ nay về sau tỉ muội ta sợ rằng khó mà gặp nhau. Thật may mắn muội và thế tử đều yêu thương nhau, sau khi cưới chắc hẳn phu thê hoà hợp, tỷ cũng không còn phải bận lòng."
Tiểu Kiều nghe giọng nói dịu dàng của nàng. Trong lòng đau xót, hốc mắt dần nóng lên.
Đại Kiều không thấy sự khác thường của nàng, tiếp tục cười nói: "Tài thêu thùa của muội trước giờ chẳng ra làm sao, hai năm nay lại càng không tốt. Tỷ cũng không có gì cho muội, lúc trước nghĩ muội sang năm xuất giá, Lưu gia là hoàng tộc, đến lúc đó quà biếu thêu thùa dành cho người Lưu gia cũng không thể qua loa, nên lúc đầu năm, thừa dịp rảnh rỗi tỷ và Xuân Nương đã giúp muội làm một ít đồ, đều để ở chỗ của bà ấy. Bây giờ gần như đã hoàn tất, còn lại một đôi giày đỏ dành cho công công [3] của muội, bởi vì tốn nhiều thời gian nên cho vào cuối cùng. Tỷ đã xem qua rồi, màu sắc phối hợp chưa đẹp lắm, muội có muốn xem một chút không, làm sao mới đẹp, chúng ta thảo luận một chút..."
[3] công công: cha chồng
Đại Kiều giật giật người, định bò dậy từ trong chăn, lại bị Tiểu Kiều đè lại, dùng hết sức giữ vững giọng của mình nói: "Cảm ơn tỷ, không cần xem đâu. Tỷ cũng mệt rồi, ngủ đi."
Đại Kiều nói: "Tỷ chỉ nóng lòng, sợ không kịp làm xong đã phải..." Nàng ngừng lại, trầm mặc một chút rồi cười nói: "Ngày mai cũng được. Ngủ trước đi."
...
Trong phòng yên tĩnh lại.
Dường như Đại Kiều ngủ rất an ổn, không nhúc nhích, tiếng hít thở cũng hết sức ổn định.
Tiểu Kiều ban đầu không ngủ được, cho đến hơn nửa đêm cơn buồn ngủ cũng ập tới, trong lúc mơ màng bỗng cảm thấy Đại Kiều ở phía ngoài giật giật người, sau đó rón rén xuống giường, cũng không đốt đèn, mượn ánh trăng chiếu qua cửa sổ để mặc y phục, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài, từ từ mở cửa, ngang qua phòng ngoài thị nữ đang ngủ như chết, ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đầu Tiểu Kiều cho rằng nàng đi tiểu đêm nên cũng không lên tiếng, nhưng lại cảm thấy không đúng, chờ Đại Kiều đi ra ngoài, bỗng dưng nghĩ đến kiếp trước từng xảy ra một chuyện, rùng mình một cái, lập tức bò dậy thật nhanh, mặc quần áo qua loa, nín thở nhẹ nhàng đi ra ngoài. Tối nay trăng sáng vành vạnh, chiếu vào đình viện một mảnh lung linh. Lúc nàng bước ra ngưỡng cửa, thấy bóng Đại Kiều thấp thoáng thật nhanh bên cửa sổ, dường như là đi về phía hoa viên.
...
Phía sau hoa viên của Kiều gia hoa và cây cối rậm rạp, một nam nhân trẻ tuổi lúc này đã chờở đó.
Mặt mũi hắn anh tuấn, thân thể như báo săn mồi rắn chắc mà bén nhạy, mỗi một khối bắp thịt cũng ẩn chứa sức lực khổng lồ chuẩn bị bùng nổ.
Bức tường phía sau hoa viên nhà họ Kiều cao gấp hai người, nhưng chuyện này chẳng khó khăn gì với hắn.
Hắn trấn định đứng ở một góc mờ tối ánh trăng không chiếu tới, bóng lưng bị bóng đêm nuốt mất, nhập vào bóng tối vô biên vô tận.
Hắn chờ ở đây đã lâu, chiếc áo gai đơn bạc đầy chỗ vá to tướng đã thấm khí lạnh đêm đông.
Nhưng hắn không thấy lạnh chút nào.
Hắn cũng không biết người yêu của hắn, nàng đang bị ép buộc trong tòa quân phủ cao quý cao cao tại thượng kia có chịu đến chỗ này gặp hắn hay không. Nhưng hắn vẫn chờ ở đây từ sớm.
Trong lòng hắn lúc này như có ngọn lửa đang cháy, ngọn lửa này mặc dù yếu ớt nhỏ bé, lúc nào cũng có thể tắt, nhưng cũng đủ đế sưởi ấm hắn trong đêm rét lạnh lẽo.
Lúc hắn sinh ra có một con mắt màu xanh, ban đêm sáng ánh lên, cha mẹ cho là yêu dị, hết sức sợ hãi, nhét hắn vào chuồng heo bên cạnh sân ngựa Kiều gia, băng tuyết ngập trời, hắn không bị chết rét, bị heo nái kéo vào chuồng heo, uống sữa heo nái, còn sống.
Sau khi người chăn ngựa phát hiện ra, cho là kì dị, bẩm báo gia chủ, hắn được ở lại, được nuôi lớn ở sân ngựa làm nô dịch.
Hắn không có họ, không có tên. Bởi vì lúc ra đời bị bỏ vào chuồng heo, cho nên Bỉ Trệ là tên của hắn.
...
Tiểu Kiều cùng đến hậu hoa viên, xa xa thấy đường tỉ đầu tiên bị người đàn ông trẻ tuổi đi ra từ bóng tối ôm lấy, sau đó nàng dùng sức vùng ra, tựa như đang nói gì với hắn.
Trong lòng nàng lập tức biết rõ.
...
Kiếp trước, sau khi Đại Kiều xuất giá không bao lâu, cái tên giữ ngựa Bỉ Trệ này cũng biến mất. Nô bộc Kiều gia có mấy trăm, thiếu một người như vậy cũng không đáng để gia chủ chú ý, lùng bắt một phen không có kết quả, cũng bỏ qua. Mấy năm sau, Giang Nam hạn hán nghiêm trọng nên đại loạn, lưu dân chạy trốn khắp nơi, dần trở thành nhiều ổ đạo tặc, trong đó có một tên cướp mắt xanh nổi dậy thâu tóm thế lực khắp nơi, dần có thanh thế, cuối cùng chiếm Hoài Âm, tự phong là chủ soái. Lúc ấy Hạnh Tốn ở Lạc Dương phái binh mã diệt trừ, nhưng bị đánh bại cộng thêm chiến sự căng thẳng với Nguỵ Thiệu, không giải quyết được gì, đành để mặc cho bọn họ vây đất làm chủ. Về sau, lúc Nguỵ Thiệu diệt Hạnh Tốn cướp Lạc Dương, lúc xưng bá Trung Nguyên, tên đạo soái mắt xanh luôn độc lai độc vãng lại tự nguyện hợp với đại thần trung thành với hoàng thất nhà Hán lập hoàng đế Lưu Diễm. Lưu Diễm lúc bấy giờ đang cần binh thiếu tướng, mừng rỡ phong hắn là Hoài Âm vương, hắn và Nguỵ Thiệu công khai đối địch.
Có thể nói nếu không phải bởi Hoài Âm vương từ trên trời rơi xuống cản trở và phản kích thì thời gian Nguỵ Thiệu cướp lấy thiên hạ đã sớm hai năm.
Kết cục cuối cùng của Hoài Âm vương cũng khá truyền kỳ.
Sau trận đánh quyết chiến cuối cùng định ra thắng bại đoạt thiên hạ, Hoài Âm vương và loạn quân mất tích. Có người nói đã chết, có người nói hắn tự huỷ dung nhan rồi chạy trốn. Nguỵ Thiệu hận người này thấu xương, lấy ngàn lượng vàng và chức Vạn hộ hầu treo thưởng, hạ lệnh sống thì thấy người, chết phải thấy xác. Nhưng từ đầu đến cuối đều không có kết quả. Cho đến nửa năm sau, mới có tin tức truyền đến Nguỵ Thiệu, nói có người dường như trông thấy một người có dung mạo tương tự Hoài Âm vương từng xuất hiện cạnh lăng tẩm tổ tiên Nguỵ gia. Lúc này Nguỵ Thiệu chạy đến, nhưng cũng không thấy có gì lạ. Sau đó mới phát hiện, mộ phần bị người ta phá vỡ, trong huyệt trống trơn, quan tài đã không thấy tung tích.
Nguỵ Thiệu phế Kiều hậu, sau khi chết không cho vào lăng tẩm Nguỵ gia, bị chôn cất ở chỗ cô quạnh hoang vắng.