"Vừa rồi nàng thoải mái phải không?"
Sau khi bình tĩnh lại, Ngụy Thiệu ôm chặt lấy Tiểu Kiều, kề tai nói nhỏ, vành tai tóc mai quấn quýt nhau bên gối.
Tiểu Kiều uể oải không muốn động đậy làm gì, nàng quyết định nhắm mắt không để ý tới hắn. Nhưng mà trên mông bỗng cảm thấy tê rần, bàn tay Ngụy Thiệu véo mạnh vào mông nàng một cái.
Nàng mở mắt ra thấy hắn đang nhìn mình chằm chặp, Tiểu Kiều cắn môi, đành phải ngậm ngùi "ừ ừ" hai tiếng. Ngụy Thiệu bật cười ra vẻ đầy đắc ý, siết nàng vào lồng ngực. Một lát sau, hắn nói: "Hình như đệ đệ của nàng có thành kiến với ta". Giọng điệu hờ hững.
Tiểu Kiều ngẩn ra, quan sát vẻ mặt hắn.
Trông có vẻ bình tĩnh, dường như chỉ đột nhiên nghĩ tới rồi trần thuật với nàng một câu vậy mà thôi, không nhìn thấy có tâm tình gì khác. Hơn nữa chỉ một lời đơn giản, nàng cũng không xác định được dụng ý hắn đề cập là gì, nàng hỏi luôn: "Đệ đệ của thiếp lễ nghi không chu toàn, mạo phạm phu quân sao?"
Ngụy Thiệu ngừng lại một chút: "Không có".
Tiểu Kiều hơi thở phào nhẹ nhõm: "Nếu đệ ấy chưa từng mạo phạm, tại sao phu quân lại nói đệ ấy có thành kiến với chàng?"
Ngụy Thiệu không đáp.
Tiểu Kiều không hiểu rốt cuộc hắn có suy nghĩ gì, nàng suy nghĩ một hồi rồi giải thích: "Sao đệ ấy có thể có thành kiến với phu quân được chứ? Thường ngày ở nhà đệ ấy vẫn làm chuyện không đâu, khi nào cũng mơ mơ màng màng, thiếp sợ tới đây nhớ đệ ấy lại có cử chỉ không thoả đáng, làm người khác chê cười, cho nên mới cố tình căn dặn, dù đi đâu cũng phải tuân thủ lễ tiết đầy đủ cả, càng không được nói bậy nói bạ không biết giữ mồm miệng như ở nhà, ra vẻ người lớn ở bất cứ nơi đâu. Đệ ấy nghe thiếp dặn, cho nên trước mặt chàng mới nói câu nệ thế, khiến phu quân hiểu lầm có phải không?"
Ngụy Thiệu nghe xong, liếc nhìn nàng một cái, hắn chỉ cười cười bỏ qua đề tài đó, bàn tay đưa lên quấn lọn tóc dài của nàng quanh ngón tay của mình, đùa nghịch một lúc, bỗng nhiên như nhớ tới điều chi: "Cái tên Cao Bột Hải đó đi bao giờ?"
Tiểu Kiều áp một bên má vào lồng ngực của hắn, nhắm hai mắt lại ồ lên tiếng: "Đi từ tháng trước. Lúc đó hắn còn tới phủ để cáo từ, Tổ mẫu cũng tiếp hắn."
Ngụy Thiệu hừ mũi một tiếng: "Nàng có muốn được hắn dẫn đường đưa nàng đi xem chữ viết và tượng Phật trên vách núi Hán Trung không?"
Tiểu Kiều nghe thấy câu nói không đầu không đuôi của hắn rồi ngây ngẩn, nàng suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, hình như hôm đó ở trong điện Vương Mẫu, lúc mình và Cao Hằng nói chuyện phiếm, Cao Hằng có đề cập đến một câu như vậy, lúc đó Ngụy Thiệu lại vừa dịp tới đây, có lẽ hắn cũng nghe được rồi, đã qua lâu như vậy mà hắn còn nhớ kĩ. Bất giác nàng lại thấy buồn cười, mở mắt ra: "Ngày ấy chỉ thuận miệng thôi mà, chàng còn tưởng thật sao?"
Bàn tay Ngụy Thiệu từ từ vuốt ve cơ thể mềm mịn còn chưa mặc xiêm áo của nàng, ghé sát bên tai, hắn nói: "Thư pháp chữ viết và tượng Phật trên vách núi ở Hán Trung Vân Môn đã có từ tiền triều, quả đúng là bất phàm tuyệt diệu. Đáng tiếc bây giờ Hán Trung vẫn còn ở trong tay Nhạc Chính Công. Nếu nàng muốn tới nhìn ngắm thật, ít hôm nữa ta giành được Hán Trung, ta sẽ đập hết chữ viết và tượng Phật trên vách núi đó chuyển về nhà, để nàng xem cho thỏa."
Tiểu Kiều phì cười thành tiếng, nàng đưa tay nhéo mạnh vào cánh tay của hắn: "Thiếp không cần chàng làm mấy chuyện đốt đàn nấu hạc[1] phá phong cảnh này đâu! Nếu thiếp muốn xem thì sau này sẽ tự mình tới đó!"
[1] đốt đàn nấu hạc: lấy đàn làm củi, nấu chim hạc làm đồ ăn, ý chỉ phá hoại phong cảnh
Ngụy Thiệu hơi nhíu mày: "Nàng tưởng ta chỉ là một vũ phu chỉ biết đánh đánh giết giết thôi đó hả? Năm tuổi ta đã đi học rồi, bảy tuổi thì học vẽ, lúc đó ta và biểu huynh cùng bái tiến sĩ Mạnh Công từng dạy ở Thái Học viện hai mươi năm làm sư phụ.Bắc Mạnh thiện vẽ, Nam Trương giỏi viết, Cao Hằng há có thể sánh vai với đẳng cấp Mạnh Trương? Nàng có từng nghe tới tên Bắc Mạnh chưa?"
Tiểu Kiều nhịn cười, nghiêm trang đáp: "Là thiếp thất kính. Hóa ra chàng thâm tàng bất lộ. Sớm biết như vậy, bích họa ở điện Vương Mẫu nên phiền Quân Hầu vẽ mới phải, nói không chừng có thể lưu danh hậu thế, một bức vẽ thành danh."
Ngụy Thiệu cười nói: "Nàng tưởng ta gạt nàng đấy hả? Ta học ba năm thì không có hứng thú lắm, vì vậy mới nghỉ học giữa chừng. Biểu huynh thì học lâu hơn ta, cũng có thể xem là một tay hội họa rất tuyệt vời. Chỉ tiếc là bây giờ ít người biết mà thôi. Trong thư phòng của ta hình như còn giữ mấy bức tranh năm đó, nếu nàng không tin, ta tới lấy cho xem."
Tiểu Kiều đẩy hắn: "Được ạ, chàng tới lấy đi, để thiếp xem thử phong thái họa sĩ bậc thầy của Quân Hầu năm đó".
Nàng cười nói dịu dàng, miệng giục không ngừng nghỉ.
Lần đầu tiên Ngụy Thiệu biểu lộ thái độ hoạt bát tự nhiên như vậy trước mặt mình, mái tóc dài tản ra trên gối, nàng mỉm cười, xinh đẹp động lòng người, quả thực khó có thể dùng bút mực vẽ nên, bàn tay ngọc đẩy vai mình một cái, xương cốt như nhẹ đi rất nhiều, nơi nào đó còn trở nên phấn khích, Ngụy Thiệu xoay mình xuống giường, nhảy xuống, vừa mặc quần áo vừa nói: "Chờ ta đi lấy cho nàng xem! Không phải ta khoe khoang đâu nhé, năm đó Mạnh Công còn khen ta nét vẽ rất có hồn, chỉ tại không có kiên nhẫn học nên bỏ ngang nửa chừng! Mặc dù bây giờ ta không cầm bút vẽ, nhưng tranh đẹp xấu vẫn phân biệt được ngay!"
Tiểu Kiều nằm nhoài trên gối, hai tay chống dưới cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn tùy tiện khoác trung y, vội vàng ra khỏi phòng. Để lại một mình Tiểu Kiều nằm trên giường, nhớ tới dáng vẻ khoe khoang thông hiểu thư pháp hội họa vừa rồi của Ngụy Thiệu, nàng càng cảm thấy buồn cười hơn, trở mình kéo chăn che lên mặt, cười ha ha thành tiếng.
Tiểu Kiều chờ một lúc cứ tưởng Ngụy Thiệu sắp về rồi, nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy người đâu. Dần dần nàng bắt đầu nghi hoặc, đang định đi xem thử rốt cuộc hắn đang làm cái gì, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngay ngoài cửa, cứ tưởng là Ngụy Thiệu, nhưng vừa nghe lại thấy không phải hắn, cửa được đẩy ra, một vú già bước vào khom người nói, Nam Quân mời nàng tự mình tới thư phòng.
Tiểu Kiều mặc xong xiêm y thì quay lại nhìn gương, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi bị rối, buộc hờ thả lỏng phía sau đầu, sải bước đi thẳng đến thư phòng. Đi đến cửa, nàng đẩy cánh cửa khép hờ ra, nhìn thấy Ngụy Thiệu đưa lưng về phía mình, đứng trước giá sách từng ô vuông ở phía tây bức tường, nàng cười nói: "Không phải chàng nói mang tới cho thiếp xem mà, sao lại muốn thiếp tự..."
Ngụy Thiệu từ từ quay đầu lại, Tiểu Kiều hơi run, nụ cười trên mặt như cứng lại.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ngụy Thiệu, ánh mắt liếc tới không nhìn ra được chút dịu dàng như vừa nãy hai người còn ở trong phòng ngủ, giống như đổi sang người khác với một gương mặt khác.
Tiểu Kiều thoáng chần chờ, nụ cười trên mặt cũng biến mất, nhưng nàng vẫn bước vào bên trong, đi mấy bước tới gần rồi dò hỏi: "Phu quân cho gọi thiếp sao?"
Ngụy Thiệu nhìn nàng chốc lát rồi lạnh giọng: "Nàng động tới cái tráp này của ta?"
Tiểu Kiều liếc nhìn vào hộc tủ.
Thứ hắn chỉ chính là cái tráp đó, mấy ngày trước lúc hắn đi Trác Quận, để quên một bức thư thẻ tre nên sai người về lấy, lúc nàng tới thư phòng cũng không nhịn được mà nhìn xem mấy bận.
Nàng nhớ mình đã để nó vào chỗ cũ rồi mà, không ngờ vẫn bị hắn nhìn ra dấu vết. Trong lòng bỗng vô cùng hối hận, hối hận tại sao ngày đó mình lại quên cảnh cáo không được nhìn của hắn, cuối cùng lại khiến mình mất mặt ngày hôm nay.
Tiểu Kiều cúi mắt, thấp giọng nói: "Đúng là lỗi của thiếp. Hôm đó chàng sai người về lấy thư thẻ tre, khi thiếp tới đây thì vô tình nhìn thấy, nhất thời hiếu kỳ nên mới lấy ra..."
Nàng cũng thấy xấu hổ về hành vi của mình, mặt hơi nóng đỏ.
"Nhưng mà chàng yên tâm, thiếp không mở hộp ra..." Nàng hít một hơi, rồi nói tiếp.
"Chỉ e là không mở được?"
Ngụy Thiệu lạnh lùng cắt nàng lời nàng nói.
Tiểu Kiều ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn hắn. Thấy ánh mắt lạnh lẽo đó, dường như còn cả vẻ chán ghét bên trong.
Đã có rất nhiều thời điểm, nàng từng nhìn thấy ánh mắt đó nhìn mình. Huống hồ chỉ vừa mới lúc nãy, hai người còn quấn quýt bên nhau, bỗng nhiên bây giờ hắn lại biến thành dáng vẻ như ngày trước, làm nàng không kịp chuẩn bị tâm lý, cứ sững sờ, yên lặng nhìn hắn, một lát sau mới phản ứng lại kịp, tầm mắt nhìn về phía cái tráp. Trên ổ khoá cửu cung có thêm mấy vết trầy rất rõ, giống như có người dùng đồ vật cố tình phá nó ra. Chỉ có điều vẫn không sao mở được, khi đó mới chịu thôi.
Tiểu Kiều lấy làm kinh hãi, nàng vội vàng nói ngay: "Thiếp thừa nhận lúc đó thiếp có chạm vào tráp, nhưng sau đấy thiếp cất lại nó ngay, tuyệt đối không hề đụng tới ổ khóa cửu cung này, càng không nghĩ tới chuyện muốn phá nó!"
Ngụy Thiệu lạnh lùng nói: "Trong thư phòng này của ta ngoài nàng ra thì có ai được tùy ý ra vào? Ta nhớ ngày đầy tiên khi nàng tới nơi này, ta đã từng nói rõ, nàng không được đụng vào thứ này! Vì sao nàng còn động? Xem ra ta là đã quá thoải mái với nàng rồi".
Sắc mặt Tiểu Kiều hơi tái nhợt, nàng nói: "Là thiếp không tốt, không nên chạm vào tráp của chàng. Thiếp biết sai rồi. Nhưng thiếp vẫn nói một câu đó, lúc ấy thiếp chỉ cầm lên thôi rồi trả nó lại liền. Còn khóa bị phá thành vậy, thiếp thật sự không biết."
Ngụy Thiệu nhìn nàng một lúc khẽ chau mày, bỗng nhiên hắn đi lướt qua nàng, đẩy cửa ra rời khỏi thư phòng không quay lại.
Đợi đến khi tiếng bước chân của hắn dần đi xa, cuối cùng biến mất ở bên tai, Tiểu Kiều mới từ từ quay đầu lại, nhìn hai cánh cửa thư phòng đang mở rộng, bóng đêm ngoài kia vẫn mịt mờ trầm tĩnh, cửa trống không, trên mặt đất chỉ có một ánh nến lập lòe ảm đạm.
Nhịp tim của Tiểu Kiều hơi nhanh, sau lưng là lớp mồ hôi mỏng, hai chân cũng gần như mềm nhũnđứng đã thấy khó khăn, cuối cùng nàng tựa vào giá sách, từ từ ngồi sụp bên giường nhỏ, một mình thờ thẫn.
Một lát sau, một loạt tiếng bước chân dồn dập, có người lao vào qua ngưỡng cửa.
Tiểu Kiều ngước mắt nhìn lên, là Xuân Nương tới.
Bà đi thẳng tới trước mặt Tiểu Kiều, ngồi xổm xuống đỡ lấy cánh tay nàng, mặt tỏ vẻ lo âu: "Đã xảy ra chuyện gì? Vốn đang khỏe mạnh, Nam Quân vừa mới trở về phòng, tỳ thấy sắc mặt ngài không tốt, mặc xiêm y xong cũng không nói nửa câu, cứ thế ra ngoài thẳng. Nữ Quân lại ngồi đây một mình! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bà nắm chặt lấy tay của Tiểu Kiều, kinh ngạc thốt lên: "Sao tay người lạnh thế? Mau theo tỳ về phòng."
Tiểu Kiều dần dần bình tĩnh lại, nàng rút tay mình ra, đứng lên bình thường nói: "Không có chuyện gì lớn cả đâu. Chỉ xảy ra chút hiểu lầm thôi mà".
Xuân Nương là tâm phúc của mình, Tiểu Kiều cũng không muốn nói dối bà làm gì, nàng kể lại nguyên nhân khiến Ngụy Thiệu giận dữ vừa rồi.
Xuân Nương kinh hãi, lo lắng hỏi: "Nữ Quân nói không mở khóa thì rõ ràng không mở khóa thật mà! Nam Quân không tin nên mới tức giận sao? Phải làm sao mới ổn đây?"
"Mấy ngày nay ngoài chúng ta ở Tây phòng ra, có người ngoài vào không?"
"Mấy ngày trước tỳ đều ở đây cả, không thấy có người lạ ra vào. Nhưng mà hôm nay, tỳ theo Nữ Quân và lão phu nhân đi tới Kim Long tự." Xuân Nương cau mày, "Nữ Quân cứ về phòng trước đi, đừng lo lắng. Tỳ đi kiểm tra thử. Nữ Quân chờ tin tức của tỳ."
Xuân Nương định dìu nàng đứng lên.
Tiểu Kiều gật gật đầu, nói một câu không sao rồi tự mình đứng dậy, đi thẳng về phòng ngủ.
...
Sau khi Ngụy Thiệu rời khỏi Tây phòng thì sai người dẫn ngựa, thúc ngựa tới nha môn.
Gió đêm lướt qua da mặt, khiến cái trán nóng bừng của hắn cũng dần dần giảm nhiệt. Trước mắt hắn bỗng hiện ra cảnh tượng lúc nãy ở thư phòng, dáng vẻ Kiều Nữ khi giải thích.
Bình thường lúc nàng nói chuyện với mình vẫn thường hay cúi mắt, khiến hắn không nhìn rõ rốt cuộc trong đôi mắt nàng có ẩn giấu điều chi. Nhưng chỉ mới lúc nãy, khi nàng biện minh cho chính mình, từ đầu đến cuối đôi mắt đó vẫn đối diện với mình, không chút chần chờ, né tránh hay che giấu bất an.
Hoặc phải nói là, hắn không tìm thấy được chút chần chờ, né tránh, hay che giấu gì ở trong đôi mắt đó.
Như vậy chỉ có hai khả năng. Đầu tiên là nàng nói dối quá khéo léo, đến nỗi chính hắn cũng không thể nắm bắt được bất kì sơ suất nào trong ánh mắt của nàng. Thứ hai, đó là nàng thật sự không đụng vào ổ khóa Cửu cung.
Nếu khả năng thứ nhất thì Kiều Nữ quá mức thâm sâu, tâm cơ đáng sợ.
Nhưng nếu là khả năng thứ hai...
Tâm trạng Ngụy Thiệu bỗng dưng hơi rối loạn, nóng nảy và buồn bực.
Lúc sắp tới cửa nha môn, hắn bỗng dừng ngựa lại, quay đầu quay trở về Ngụy phủ. Sau khi vào đến cửa, lúc qua chỗ ngã ba, hắn ngừng lại, liếc mắt nhìn theo hướng Đông phòng, sau đó xoay người sải bước qua.