Biên tập: Tiểu Sên
Ngụy Nghiễm rời khỏi Ngư Dương ngay tối hôm đó.
Hắn sống ở đây đã được hơn hai mươi tám năm, nay rời đi chỉ còn đơn thân độc mã.
Hắn đến trước cửa lớn bằng đồng có hai con sư tử đá ở bắc Ngụy phủ, quỳ gối xuống dập đầu rồi mới đứng dậy rời đi.
Màn đêm dần buông. Ngụy Nghiễm dẫn ngựa đi trên đường phố Ngư Dương. Hai bên đường, người đi người lại vội vã muốn về nhà. Trong cánh cửa khép hờ nhà bên vang lên tiếng phụ nhân gọi con nhỏ về ăn cơm. Đứa bé kia tầm bốn năm tuổi, đang ngồi xổm trước cửa cầm cục đá chơi, nghe thấy tiếng mẫu thân gọi, cậu bé vội vàng thưa một tiếng rồi cúi đầu chạy, đúng lúc đụng vào người Ngụy Nghiễm, ngã ngồi trên mặt đất. Cậu bé ngã đau đang muốn khóc, chợt thấy người kia dừng lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, khác với ánh mắt mọi người thường hay nhìn cậu, sợ hãi không dám khóc, đưa ánh mắt sợ sệt nhìn hắn.
Ánh mắt Ngụy Nghiễm bình tĩnh nhìn xuống đứa trẻ. Một lúc sau, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay ra với cậu.
Cậu bé thấy vậy càng thêm sợ hãi, cuống quít bò dậy muốn chạy. Thấy nam nhân kia dường như hơi giật mình. Sau đó hắn lấy hầu bao trên người rút ra một xấp tiền lớn, đặt xuống đất, khóe miệng cứng ngắc cong lên, có vẻ như đang cười với cậu.
Mẫu thân đứa bé không thấy con đi vào bèn ra ngoài tìm, chợt thấy cậu bé đang ngã ngồi dưới đất, trước mặt là một người đàn ông xa lạ, lập tức quát lên: "Ngươi là ai?" Cảm giác nam nhân này có đôi chút quái dị, dường như mang theo tà khí, trong lòng bà bất an, cuống quít gọi trượng phu ra.
Ngụy Nghiễm đứng dậy, dẫn ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Đứa nhỏ quên cả sợ hãi, ngồi trên mặt đất ngơ ngác quay đầu nhìn bóng lưng nam nhân dần dần đi xa.
Màn đêm dần bao phủ, nhà nhà lần lượt sáng đèn. Ngụy Nghiễm đứng đối diện trước cửa hàng dán giấy đỏ. Cửa hàng chuẩn bị đóng cửa. Vẫn là chưởng quầy lúc trước, ông ta đang đứng ngoài cửa, mơ hồ có thể thấy được bố trí bên trong, vẫn giống hệt như ngày đầu tiên hắn gặp nàng.
Ngụy Nghiễm chỉ yên lặng nhìn qua trong thoáng chốc. Sau đó, hắn xoay người lên ngựa, phi như bay hướng tới cửa thành.
Là hắn cầu được rời khỏi đây. Đối với bọn họ, thì đó là cách tốt nhất để đôi bên hòa thuận vui vẻ.
Ngụy gia cũng đáp ứng yêu cầu của hắn, cho phép hắn rời đi.
Nhưng cũng chỉ có bản thân hắn mới biết, trong tim đã không còn nơi trở về, lang thang vô định thì sao còn hòa thuận, sao được vui vẻ? Ngay cả chính hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết, nửa đời sau này, cho dù hắn đi đến bất cứ nơi đâu cũng sẽ không thể tìm được cảm giác bình yên thực sự.
...
Hai ngày sau, Ngụy Nghiễm đến bờ sông Tang Kiền.
Đây chính là biên giới được ngầm thừa nhận, bên kia bờ là lãnh thổ Hung Nô.
Ngụy Nghiễm nhìn ngắm bãi cỏ bên sông, xa xa có một bóng người phóng ngựa tiến tới, dường như đã chờ ở chỗ này được một lúc.
Hắn dần dần thả chậm cước ngựa, bước về phía người nọ, đến khi tới nơi mới ngừng lại, nhìn chăm chú người kia, khuôn mặt dần hiện ra nụ cười: "Nhị đệ, không ngờ đệ còn chịu tiễn ta đoạn đường này."
Ngụy Thiệu mặt không cảm xúc, vung tay, ngay lập tức liền có hai quân sĩ phía sau hắn khiêng một túi lớn tới đặt trên bãi cỏ.
Miệng túi được buộc chặt, bên trong như có vật sống, không ngừng giãy dụa.
"Biết vì sao ta lại dùng một mồi lửa đốt đi địa bàn của huynh không?" Ngụy Thiệu lạnh lùng nói, "Ta không muốn huynh đệ ta xảy ra hiềm khích. Thế nhưng có người lại hi vọng ta và huynh phản bội nhau. Đáng tiếc bị người đạt được gian kế, nay ta cũng không thể nói gì hơn. Còn Lan Cơ này, ta vốn muốn giết chết ả, nhưng nghĩ đến ả ta là nữ nhân của huynh, tốt hơn hết vẫn nên lưu lại, giao cho huynh đích thân xử trí. Ta tới nơi này chỉ muốn tiễn huynh một đoạn đường cuối cùng, coi như trọn tình nghĩa huynh đệ hai mươi năm của chúng ta. Sau này tương lai thế nào, tất cả chỉ đành nghe theo mệnh trời."
Miệng túi mở ra, bên trong lộ ra một nữ nhân đang không ngừng giãy dụa, tóc tai bù xù, bộ dáng chật vật, đúng là sủng cơ Lan Vân bên người Ngụy Nghiễm ngày trước.
Lan Vân hai tay bị trói, miệng cũng bị bịt kín, không thể nói chuyện, bỗng dưng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, còn thấy Ngụy Nghiễm đang ngồi ngựa ngay trước mặt, nàng ta vui mừng cầu cứu hắn, lại thấy hắn mặc dù có nhìn qua nàng, nhưng đôi con ngươi lạnh băng vô tình, bỗng nàng ta thấy rất sợ, kinh ngạc nhìn hắn.
Ngụy Nghiễm từ từ đưa mắt, cuối cùng dừng trên mặt Ngụy Thiệu. Hai người ngồi trên ngựa, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói tiếng nào.
Ngụy Thiệu ánh mắt âm trầm, đối mắt cùng Ngụy Nghiễm trong chốc lát, sau đó hắn bỗng kéo dây cương, quát to một tiếng, quay ngựa rời khỏi.
Đám tùy tùng cách đó không xa lập tức đi theo hắn. Bóng dáng đoàn người cuối cùng dần dần biến mất.
...
Huynh trưởng rời khỏi, đến nay đã ba ngày. Mà Ngụy Thiệu ngày đó tiễn đưa huynh trưởng của hắn ra khỏi thành đến nay vẫn chưa trở về.
Tiểu Kiều biết rõ Từ phu nhân ngày hôm đó cũng đi ra ngoài, sau khi về phủ liền bệnh.
Lúc Tiểu Kiều tới gặp bà, thấy bà tinh thần uể oải, đến cả khí lực để nói cũng không có, chỉ nằm yên trên giường, tựa hồ đã già đi rất nhiều.
Tâm tình Tiểu Kiều nhất thời vô cùng nặng nề.
Nàng mơ hồ đoán được, hẳn là bên Ngụy Nghiễm đã xảy ra vấn đề gì đó. Nhưng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Từ phu nhân vì sao vừa về đến nhà liền nằm trên giường không dậy nổi, Ngụy Thiệu mấy ngày nay rốt cuộc đã đi đâu, nàng cũng không rõ.
Duy nhất chỉ có một điều nàng có thể xác định, mấy ngày nay trong Ngụy gia không những xảy ra chuyện, hơn nữa, chuyện này còn cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu thực sự có liên quan tới Ngụy Nghiễm, phản ứng của Tiểu Kiều chính là nàng cho rằng chuyện Ngụy Nghiễm ái mộ mình đã bị vạch trần.
Ngoài ra, nàng thật sự không thể nghĩ ra được điều gì khác.
Tâm tình Tiểu Kiều thấp thỏm không yên, dường như nàng là một tội nhân. Chạng vạng tối ngày hôm đó, Ngụy Thiệu còn chưa trở lại. Nàng tới Bắc phòng hầu hạ Từ phu nhân.
Ánh chiều tà dần khép. Căn phòng vẫn luôn được ánh nắng chiếu rọi, nay lại dần bị bóng tối u ám bao phủ. Chung bà bà đi vào thắp đèn, Từ phu nhân trên giường thoáng động đậy, dường như sắp tỉnh, Tiểu Kiều nhanh chân tiến về phía trước, cùng Chung bà bà nâng bà dậy.
Từ phu nhân ngồi tựa vào giường, ánh mắt dừng trên mặt Tiểu Kiều, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tim Tiểu Kiều đập nhanh kịch liệt, không dám nhìn mặt bà. Một lát sau, nghe bà nói đói bụng, muốn ăn chút đồ. Tiểu Kiều vội vàng đứng dậy, Từ phu nhân nói: "Bảo Chung bà bà đi đi."
Chung bà bà liền đi ra. Trong phòng chỉ còn lại mình Tiểu Kiều. Từ phu nhân kêu Tiểu Kiều ngồi xuống cạnh giường bà, sau đó hỏi han về Ngụy Thiệu. Tiểu Kiều nói hắn ra ngoài đã ba ngày chưa về. Từ phu nhân xuất thần một lát, nói: "Nó đi tiễn huynh trưởng rồi."
"Biểu huynh của nó, đi tới Hung Nô." Từ phu nhân lại nói.
Tiểu Kiều chấn động.
Từ phu nhân trầm mặc một lát: "Cháu là nương tử của Thiệu Nhi, có một số việc cũng nên nói rõ cho cháu biết. Nghiễm Nhi có thân thế đặc thù, phụ thân là người Hung Nô. Hiện giờ nó muốn tới đó, ta cũng không thể giữ lại được, chỉ đành để cho nó đi thôi."
Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn Từ phu nhân.
Từ phu nhân ngưng mắt nhìn Tiểu Kiểu bị bao phủ trong ánh hoàng hôn.
"Đúng là một hài tử xinh đẹp! Khó trách..."
Bà thở dài một tiếng.
Trái tim Tiểu Kiều lập tức đập điên cuồng, nhanh chóng quỳ gối trước giường, cúi đầu nói: "Tất cả đều là lỗi của cháu, cầu tổ mẫu tha thứ!"
Từ phu nhân quay đầu, nhìn thân ảnh nàng quỳ trước giường bà, chậm rãi lắc đầu.
"Ta trách cháu làm gì? Cháu cũng chẳng làm gì sai. Chính ta ba mươi năm trước tự gieo mầm tai hoạ, kết quả ngày hôm nay cũng đã định. Đó là số mệnh rồi."
Tiểu Kiều từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Từ phu nhân.
Sắc mặt bà mệt mỏi, ánh mắt cũng không còn dừng trên người nàng, mà lướt qua đầu nàng, nhìn về phía ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ.
"Khi nào Thiệu Nhi trở về, cháu nhớ đến an ủi nó một chút."
Sau cùng Từ phu nhân nói. Ngữ khí ôn hòa.
...
Từ phu nhân ăn mấy miếng, ngồi được một lúc, lại nằm xuống.
Tiểu Kiều vẫn luôn ngồi bên cạnh bà, cho đến khi thấy bà đã ngủ mới trở về Tây phòng.
Mấy ngày nay nàng không hề thấy Chu thị. Hôm nay chỗ Chu thị cũng không gọi nàng tới. Tiểu Kiều cũng chẳng còn tâm tư đâu để quan tâm, sau khi từ Bắc phòng trở về, đương lúc còn đang ngồi ngẩn người trong phòng, chợt nghe bên ngoài nội viện vang lên tiếng bước chân quen thuộc, tim nàng bỗng dưng đập mạnh, vội vàng chạy ra ngoài.
Ngụy Thiệu trở về rồi!
Cả người hắn phong trần mệt mỏi, trên đường chắc hẳn cũng không để ý bản thân cho tốt, hai bên gò má lún phún râu, cả người thoạt nhìn vừa mệt mỏi lại khốn đốn.
Tiểu Kiều tiến đến nghênh đón hắn vào phòng, còn hỏi hắn muốn ăn cơm trước hay tắm rửa. Hắn nói muốn tắm rửa. Tiểu Kiều liền nhanh chóng gọi người chuẩn bị nước. Nước tắm rất nhanh đã chuẩn bị xong, nàng cũng theo đó đi vào, tự mình hầu hạ.
Ngụy Thiệu ngâm mình trong thùng tắm, nước ngập đến hai bên bả vai. Hai tay hắn đặt lên thành thùng tắm, đầu ngửa về sau, nhắm hai mắt.
Tiểu Kiều quỳ phía sau gỡ tóc giúp hắn, tiếp đó giội nước, sau lại dùng dầu hoa hồng bôi lên, đầu ngón tay xoa đầu hắn, nhẹ nhàng dùng bàn tay thoa ra bọt, rồi mới dội nước cho thật sạch, lại lấy khăn khô lau tóc, cuối cùng mới giúp hắn buộc lại tóc lần nữa, còn dùng trâm ngọc cố định.
Hắn tựa như đã ngủ, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình tĩnh, không chút di chuyển.
Tiểu Kiều nhìn hắn, thấy trên hai gò má hắn còn dính một chút bọt hoa hồng mới vừa rồi chính nàng không cẩn thận chạm vào, bèn đưa tay ra lau.
Thế nhưng ngón tay nàng chỉ vừa chạm vào hai má hắn, lông mi hắn nhất thời run lên, liền mở mắt, "Ào" một tiếng, từ trong nước đứng lên.
Tiểu Kiều thấy vậy yên lặng hầu hạ hắn mặc quần áo.
Hắn mặc y phục thường ngày, nói với Tiểu Kiều mình còn phải đi tới nha môn xử trí nốt đống công vụ chồng chất từ mấy ngày trước, kêu nàng sớm đi nghỉ, không cần chờ hắn. Nói xong thì lập tức đi khỏi.
Tiểu Kiều một mực chờ hắn đến tận gần giờ Tuất. Nhớ dáng vẻ mệt mỏi của hắn khi trở về. Nàng hơi do dự một lúc, cuối cùng vẫn thay xiêm y, phân phó chuẩn bị xe, chở mình tới nha môn. Lúc đến cổng, quân sĩ thủ vệ nhận ra nàng, vội vàng tới nghênh đón. Tiểu Kiều hỏi Quân hầu có ở đây không, quân sĩ nói Quân hầu đến đây lúc chiều tối, giờ vẫn đang ở bên trong.
Tiểu Kiều cầm hộp cơm đi vào, tới gian thư phòng ở hậu đường mà lần trước nàng đã từng đến.
Cửa sổ thư phòng đóng chặt, chỉ lộ ra ánh đèn dầu.
Tiểu Kiều ngừng bước trước cửa, hít thật sâu một hơi, sau đó mới đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Phu quân, thiếp có thể vào hay không?"
Nói dứt lời, nàng liền nhanh chóng đẩy ra cánh cửa khép hờ, thấy Ngụy Thiệu ngồi ngay ngắn sau thư án rộng lớn. Tay cầm bút, cúi đầu viết gì đó. Ở một bên góc thư án chất đầy những cuốn tơ lụa cùng thẻ tre. Thấy hắn đưa mắt nhìn qua, nàng khẽ giật mình, lập tức mỉm cười, đi tới, quỳ đối diện với hắn nói: "Thiếp thấy phu quân mãi vẫn chưa về, chỉ e công văn bộn bề, sợ chàng đói bụng, lại nghĩ dù sao đường cũng không xa, buổi tối trong nha môn cũng ít người, vậy nên thiếp mới tới đưa ít đồ ăn cho chàng."
Nàng mở hộp cơm, bưng bát giữ nhiệt ra, mở nắp, đưa tới trước mặt hắn, còn không quên đưa thìa tới.
Ngón tay ngọc nhỏ bé, nhẹ nhàng cầm lên chiếc thìa, đưa đến trước mặt Ngụy Thiệu.
Ngụy Thiệu giương mắt nhìn nàng lần nữa. Ban đầu không nhận.
Tiểu Kiều đối diện với ánh mắt của hắn, mỉm cười: "Đợi chàng ăn hết thiếp liền đi, không quấy nhiễu chàng làm việc."
Ngụy Thiệu nhận lấy chiếc thìa, cúi xuống bắt đầu ăn. Rất nhanh đã ăn xong. Tiểu Kiều đưa khăn tay tới. Hắn nhận lấy lau miệng. Sau đó Tiểu Kiều thu lại chén không đặt trong hộp cơm, đứng lên nói: "Đã như vậy thiếp về trước đây. Phu quân nhớ về sớm, đừng làm việc quá mệt mỏi."
Nàng cung kính khom người với Ngụy Thiệu, cúi người nhấc hộp cơm, quay người đi ra cửa.
Mới đi được vài bước, chợt nghe thấy phía sau có tiếng động, vừa mới quay đầu đã thấy Ngụy Thiệu từ sau thư án bước dậy, duỗi cánh tay, bỗng chốc vòng tay ôm nàng, mạnh mẽ siết chặt, sau đó bế nàng lên, bước nhanh trở lại bên sạp nhỏ cạnh thư án nơi hắn vừa ngồi, thả nàng nằm xuống.