Ban đầu Ngụy Thiệu vẫn ôm Tiểu Kiều đi về phía trước, thấy nàng không chịu hợp tác, tay vẫn lăm lăm nắm đấm, đấm bùm bụp vào người mình. Đành thôi vậy, chân sống chết chống cự không chịu tiến lên, hắn dần mất kiên nhẫn. Mặc kệ nàng có vùng vẫy cố thoát ra thế nào, đấm đá ra sao, Ngụy Thiệu vẫn giữ chặt nàng trong vòng tay, bước nhanh ra phía cửa. Đến chỗ xe ngựa, mặc kệ Cổ Tư đang trợn tròn mắt lên nhìn họ, Ngụy Thiệu ném Tiểu Kiều vào xe, đóng cửa "rầm" một tiếng
Bên trong xe ngựa được phủ một tấm đệm lông thú dày, Tiểu Kiều bị ném vào xe như vậy, bèn lật người, nhưng không hề thấy đau, chỉ thấy thật nhếch nhác. Nàng ngồi dậy, thở hổn hển, lúc này mới phát hiện ra một chiếc giày của mình đã biến đâu mất, một chân trần, một chân đi giày.
Đột nhiên cửa lại mở ra, Ngụy Thiệu ló mặt vào lần nữa, "hừm" một tiếng rồi ném chiếc giày đã rơi vào trong xe, lại một tiếng " rầm" nữa, cửa đóng lại.
Tiểu Kiều nghe thấy hắn và Cổ Tư thì thầm với nhau vài câu, xe ngựa liền chuyển bánh về phía trước. Đi được một đoạn, Tiểu Kiều nghe thấy tiếng ở bên ngoài, dường như đã đến thành phía Tây, nàng liền bò dậy kéo cửa sổ xe ra nhìn, nhờ ánh đuốc nhìn thấy trước mặt là hai lính canh đang mở cổng thành.
Xe vừa ra khỏi cổng thành, tốc độ ngày một nhanh hơn đến đường lớn, phía sau thành Ngư Dương và cánh đồng hoàn toàn bị bỏ lại đằng sau.
Đi được một đêm, ngày hôm sau vẫn tiếp tục đi, chi dừng lại ở một quán trọ, họ không nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục hành trình. Lại một đêm nữa, cuối cùng cũng dừng ở Trác quận. Nói ở lại qua đây một đêm.
Trong lòng Tiểu Kiều cực kì tức giận, ấy thế mà lại bị hắn coi như một món đồ chơi, nhớ lại nửa đêm nửa hôm bị lôi từ trên giường đi ra, quăng lên xe ngựa rồi đưa đi. Chỉ trách bản thân trước mặt hắn chẳng có quyền lên tiếng, người cũng ở trong xe ngựa rồi, bị mang đi xa như vậy, còn làm được gì nữa đây? Ồn ào cũng chỉ tự rước lấy nhục. Tâm trạng nàng trùng xuống, thêm nữa ngồi trên xe lâu như thế, lại đi không ngừng nghỉ khiến người nàng bắt đầu nôn nao. Màn đêm lại buông xuống, bốn bề tối đen như mực, chẳng nói chẳng rằng, nàng theo Ngụy Thiều bước vào quán trọ.
Trác quận là một quận lớn, điều kiện quán trọ rất tốt. Trong phòng không chỉ có phòng tắm, Dịch Thừa biết Quân Hầu đã quay về, đêm nay lại đem nữ quân về ở cùng, lập tức thay một bồn nước mới đầy tinh dầu thảo mộc với đầy nước nóng, để phu thê Quân Hầu tiêu trừ mệt mỏi trên người.
Hai ngày đêm liên tiếp Tiểu Kiều gần như chỉ sống trên xe ngựa. Thời tiết phương Bắc vào đầu xuân khô lạnh, cát bụi bay đầy trời, cho dù xe có đóng kín thế nào chăng nữa cũng không thể tránh được gió bụi. Tiểu Kiều lúc này mặt mũi lấm lem, thấy có thùng nước nóng có thể tắm thì cũng coi như là chuyện thư thái nhất trên đường đi suốt hai ngày nay. Nàng cởi quần áo rồi bước vào trong bồn.
Trong phút chốc, cửa phòng tắm thoáng có bóng ai đó, Ngụy Thiệu bước vào cùng nàng, chỉ cần hai ba động tác hắn cởi bỏ hết quần áo trên người, nhảy vào bồn ngồi xuống đối diện nàng.
Cơ thể hắn vừa chìm vào trong nước, nước trong bồn đã theo vách thùng tràn ra ngoài ào ào. Trong bồn tắm bỗng chật chội vô cùng.
Tiểu Kiều cảm thấy dưới nước có cẳng chân chạm vào chân mình, nàng bèn gập gối thu chân lại, rồi cúi đầu xuống tắm thật nhanh để ra ngoài, tặng lại bồn cho hắn.
Chẳng biết là hắn vô tình hay cố ý mà cẳng chân kia càng lại gần hơn. Lúc này kề sát trên đùi nàng.
Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn Ngụy Thiệu đối diện mình
Vai hắn động đậy, muốn sát nàng lại gần, hắn nhấc cánh tay ướt sũng, từ từ nâng cằm nàng lên và nói: "Nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên sẽ đối xử tốt với nàng"
Từ lúc bị hắn kéo đi lúc nửa đêm, sau hai ngày trời, đây là câu đầu tiên hắn nói với nàng.
Tiểu Kiều và hắn mắt nhìn nhau trong chốc lát, khóe miệng từ từ cong lên: "Thiếp đã biết. Phu quân còn dặn dò gì khác không?"
Ánh mắt Ngụy Thiệu từ đôi mắt lấp lánh của Tiểu Kiều dần xuống dưới, phủ lên đôi môi nàng, gáy ngọc, vai xinh, cuối cùng cũng dần dần lấp đầy đường nét nửa bộ ngực của nàng in trên mặt nước, yết hầu Ngụy Thiệu chuyển động, nhưng không hề phát ra tiếng.
Tiểu Kiều đợi một lúc, bèn chuyển người thoát khỏi vòng tay Ngụy Thiệu, tay bám lấy thành bồn, từ từ ra khỏi mặt nước, nhanh chóng lấy quần áo che cơ thể mình.
Chỉnh trang xong, nàng leo lên giường ngủ, phải mất một lúc lâu sau Ngụy Thiệu mới ra khỏi phòng tắm, sắc mặt hơi "thối".
Đêm đó hai người cùng ngủ trên giường. Hắn dường như đứng trước trận chiến của hai gia đình mà chẳng thèm động đến nàng.
Sáng hôm sau, sau khi Tiểu Kiều tỉnh giấc, tì nữ liền bưng áo gấm đi vào, hầu hạ nàng rửa mặt thay trang phục
Sau hai ngày quần áo bụi bẩn, cuối cùng hôm nay Tiểu Kiều cũng có thể mặc áo gấm chỉnh tề, coi như cảm tạ đại ơn đại đức của Ngụy Thiệu.
Nàng rửa mặt xong, người hầu liền bưng thức ăn lên, Ngụy Thiệu theo đó cũng bước vào.
Hắn không nói, nàng cũng chẳng nói lời nào, hai người mặt đối mặt, mắt to mắt nhỏ lườm nguýt nhau cùng dùng bữa sáng.
Bàn ăn được dọn đi, cuối cùng Ngụy Thiệu cũng nói chuyện: "Hôm nay ta sẽ lên đường đi Tấn Dương trước, nàng cứ ở lại đây, chờ Xuân Nương đến thì lại lên đường. Không cần vội, cứ đi từ từ. Ta để Giả Tư lĩnh năm trăm binh sĩ hộ tống nàng."
Tiểu Kiều nói: "Cảm ơn phu quân sắp xếp chu toàn."
Ngụy Thiệu thấy nàng chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn mình, nhớ lại cảnh nàng không muốn tắm uyên ương cùng mình tối qua, bỗng dừng lại, nhấc chân định đi song cuối cùng lại thôi, ngoảnh lại nói: "Không phải ta không muốn đi cùng nàng, mà là bên Tấn Dương xảy ra chút chuyện, cần ta đến đó. Ta cũng không muốn nàng phải đi đi lại lại vất vả, cho nên để Giả Tư dẫn theo năm trăm tinh binh đưa nàng đi. Nàng đừng quá lo lắng, đường đi nhất định sẽ không sao."
Tiểu Kiều đáp: "Chính sự quan trọng, phu quân cứ đi trước."
Ngụy Thiệu cố nén cơn giận trong lòng xuống, quay đầu bước đi.
...
Quả nhiên mới sớm tinh mơ Ngụy Thiệu đã rời khỏi Trác quận, để Tiểu Kiều ở lại trong dịch xá. Ban ngày, phu nhân trưởng quận đến thăm Tiểu Kiều, ở bên hầu hạ nàng; đến tối, Xuân Nương và hai thị nữ khác ngồi xe ngựa cũng tới nơi. Ở lại dịch xá thêm một đêm, ngày hôm sau Tiểu Kiều ngồi một chiếc xe ngựa khác đầy đủ tiện nghi có thể chứa đến mười người, đằng sau là Giả Tư và năm trăm binh lính hộ tống, đi về phía Tấn Dương.
Đại quận bên Tấn Dương là U châu, bây giờ đều thuộc sự quản lý của Ngụy Thiệu, một đường suôn sẻ không chút trở ngại nào. Đi qua Đại quận, vào Bình thành, đi qua quận Nhạn Môn là đến Tịnh châu. Tiểu Kiều cũng không vội nên ngày đi đêm nghỉ, không nhanh không chậm, mất khoảng 25-26 ngày. Đến đầu tháng ba cuối cùng cả đoàn cũng đến thành Tấn Dương.
Hôm Tiểu Kiều đến tòa thành cổ Tấn Dương này, thời tiết rất đẹp. Gió thổi vuốt ve da mặt, mang theo hơi thở mùa xuân đang đến gần.
Tuy hành trình đi lần này rất bình thản nhưng dẫu sao ngày nào cũng đi, lại xóc nảy, một tháng sau người thấy rất mệt mỏi, mãi sau cũng quen dần, sức khỏe cũng tốt hơn chút.
Cuối cùng hôm nay cũng vào thành. Nàng và Xuân Nương ngồi cùng xe, đẩy cửa sổ xe ra, phong tầm mắt ra ngoài là cánh đồng xanh biêng biếc. Tâm trạng cũng phấn khởi hơn, cả quãng đường thuận buồm xuôi gió, đi qua kênh đào là đến cổng thành.
Xe ngựa băng qua những con phố thoáng mát sạch sẽ, nàng được đưa đến trước cửa một tòa nhà ở phía Bắc được canh phòng nghiêm ngặt, rồi xe dừng lại.
Đây chính là nha thự Tấn Dương, Ngụy Thiệu nghỉ lại chỗ này khi đến đây.
Quản sự biết Nữ quân sẽ đến vào hôm nay từ trước, và đã đứng chờ ngoài cửa từ lâu. Khi thấy một nữ tử xinh đẹp xuống xe ngựa, hắn biết ngay là Yến hầu phu nhân, vội vàng nghênh đón vào trong.
Tiểu Kiều vào trong thì mới biết Ngụy Thiệu không ở trong thành Tấn Dương, mà hắn đã đến quận Tây Hà.
"Quân Hầu đã rời khỏi thành từ năm, sáu ngay trước, chắc hẳn hai ngày nữa sẽ nhanh chóng trở lại."
Quản sự thấy Nữ quân vừa đến, không thấy Quân Hầu có lẽ rất thất vọng, cố ý giải thích.
Tiểu Kiều mỉm cười gật đầu. Cũng vào ngày hôm đó, nàng vội vàng thu xếp hành lí. Đến đêm, sau khi tắm rửa xong đi nghỉ từ sớm, đêm đó ngủ rất ngon, hôm sau tự nhiên tỉnh lại cảm thấy tinh thần phấn chấn, gần như không còn cảm giác mệt mỏi trên đường đi nữa.
Ngụy Thiệu không có ở đây, Tiểu Kiều mới đến cũng không có chuyện gì. Mấy ngày khởi hành, ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn, ở trong nha thự đi dạo đến phát chán, một ngày nhanh chóng qua đi.
Hai ngày sau, Xuân Nương nói hôm vào thành nhìn thấy hai bên đường phố có cửa hàng treo bán da dê con. Bà đã nghĩ định mua vài cái để làm vỏ gối cho mùa đông, cực kì tốt, nhưng lại sợ thời tiết sẽ ấm dần lên nên muốn nhân hôm nay đi qua chọn mua một cái.
Tiểu Kiều vốn nhàn rỗi, thay đổi quần áo bình thường, đeo khăn che mặt lên rồi ra ngoài đi dạo với Xuân Nương.
Quản sự biết Nữ quân muốn đến khu dân cư phía Nam, sợ có chuyện xảy ra liền tự mình dẫn đường hộ tống.
Tiểu Kiều ngồi xe ngựa ra ngoài, dần dần đến đằng sau chợ rồi xuống xe đi bộ. Chầm chậm đi dạo, đến sạp hàng bán da dê Xuân Nương nhắc tới, chọn bốn, năm tấm, trả tiền, cất đi, lại chầm chậm đi bộ trở về, thuận tiện mua thêm một ít chỗ khác. Đang định cất bước thì nàng thấy đám đông tụ tập, một người đàn ông trung niên vừa gõ chiêng đồng vừa nói to mời chào. Hóa ra là sạp hàng bán nô lệ. Người bị bán, có nam có nữ. Nam khoác phát, nữ kết trùy, tất cả đều là người Khương không biết bị bắt từ đâu đến. Ai ai cũng đâu tóc rối bù, bị trói hai tay. Quần áo trên người lam lũ, mấy nữ nhân càng áo rách quần manh, lộ ra toàn vết bẩn xám đên trực ngực rồi bụng, người đi đường vây quanh xem nhìn chằm chằm rồi chỉ chỉ trỏ trỏ, trong ánh mắt đều là dâm tà bỉ ổi. Vẻ mặt mấy nữ tử người Khương đều thẫn thờ, trông không khác gì tượng gỗ, chẳng có chút phản ứng nào.
Tấn Dương thành trì sở tại của quận Thái Nguyên, xưa kia từng là kinh thành của nước Triệu, cùng với Phạm Dương, Ngư Dương, Tín Đô đều là những thành trứ danh của phương Bắc. Ngoài người Hán, cư dân ở đây đều là người Khương được quy hóa từ dân tạp cư từ xưa.
Từ xưa người Khương đã chịu thương chịu khó. Phụ nữ sinh con trai cũng không ngại tránh gió tuyết, tính cách kiên cường lại dũng mãnh. Lấy hy sinh trên chiến trường làm may mắn, chẳng may cuối đời chết vì bệnh, có thể được ca ngợi là một dân tộc dũng mãnh mà hưng thịnh giàu có. Chỉ là trăm năm qua không ngừng xung đột với dân tộc Hán. Nhưng nay đã quy thuận, địa vị người Khương cũng trở nên thấp kém, phần lớn trở thành gia nô hoặc ấm nô. Đặc biệt là khoảng thời gian Trần Tường chiếm cứ Tịnh châu mấy năm trước đây, dân chúng không bị ép nhập ngũ đi chinh chiến thì cũng bị trắng trợn cướp bóc, tình trạng vô cùng bi thảm.
Quản sự thấy Nữ quân có ý dừng lại, vội vàng che chắn, không muốn Tiểu Kiều nhìn và nói: "Những người này đều là người Khương thấp hèn, đắc tội với chủ nhân, mới bị đưa đến chợ bán. Nữ quân chớ nhìn, tránh bị bẩn mắt."
Tiểu Kiều hỏi: "Ở đây vẫn ngang nhiên mua bán Khương nô ở chợ thế này ư?"
Quản sự đáp: "Từ xưa đã như vậy, đã thành thông lệ ạ."
Tiểu Kiều chau mày, lại liếc nhìn mấy nữ tử người Khương quần áo rách nát ấy. Nàng hơi chần chừ, nhưng sau đó vẫn quyết định xoay người rời đi. Vừa mới đi mấy bước lại chợt nghe thấy tiếng ồn ào đằng sau, nàng trông thấy bên trong đám người có một thiếu niên người Khương khoảng mười tuổi đang bò trên mặt đất, xông lên cắn một người làm dáng muốn mua, thực tế là gã đàn ông thủ đoạn đó vươn tay muốn sờ ngực nữ tử người Khương kia. Thiếu niên cắn chặt không buông tha.
Gã đàn ông bị đau, kêu gào thành tiếng, đến khi được người cứu ra đã đầy máu me rồi. Gã giận dữ, sai người đè thiếu niên kia xuống đất, rút roi da ra, vừa mắng vừa liên tục quất roi xuống đầu cậu vô cùng tàn nhẫn.
Thiếu niên kia vô cùng quật cường, hai mắt vằn lên sự tức giận, liên tục dùng tiếng Hán thành thạo cao giọng hét lên: "Chúng ta vô chủ! Ta và tỷ tỷ đang chăn dê trong núi đằng sau nhà thì bị đám người xấu này bắt đi..."
Gã đàn ông giận dữ, không quất roi nữa mà lại gần liên tục đá vào đầu thiếu niên, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Tiện nô! Ai bảo mày ăn nói linh tinh!"
Thiếu niên vỡ đầu chảy máu, đầu bị giày của gã kia giẫm mạnh xuống mặt đất, người không ngừng giãy giụa muốn thoát ra. Nữ tử người Khương vẫn còn đang thẫn thờ bỗng khóc to lên, lại gần, quỳ xuống, dập đầu xin gã kia tha cho.
Người xung quanh tụ tập ngày càng nhiều, trong đó có nhóm bốn năm người, đều là dân bản xứ cải trang. Có một nam nhân khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, vầng trán cao, mắt sáng ngời, thấy cảnh này, trong mắt đều là khói mù dày đặc.
Bên cạnh hắn có mấy tùy tùng theo sau, cũng không chịu nổi nữa.
Từ trong đám người, một người Khương tính tình mạnh mẽ hung hăng nhất, trán nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Là người Hán các người bắt người tộc ta đến đây!" Siết chặt tay thành nắm đấm tiến lên, nhưng bị nam tử kia ngăn cản, dừng bước.