Trong viện hàn lâm khoa học xã hội nghiên cứu khảo cổ.
Cửa tự động từ từ mở ra, một đôi giày da bước vào, phòng khách trống trải vang vọng tiếng giày da giẫm lên sàn gạch.
Nữ tiếp tân Tiểu Trương ở cửa vừa nhìn thấy thanh nhiên có vóc dáng cao lớn bước vào viện nghiên cứu đã vừa nhiệt tình vừa lễ phép lên tiếng chào hỏi, thanh âm trong trẻo vang lên.
"Xin chào thầy Lục!"
"Chào!" Lục Lập Phong cầm chiếc cặp công sở trên tay, ngắn gọn mà mạnh mẽ đáp lại.
Đường Bản đi theo phía sau nhìn về hướng Tiểu Trương 'phóng điện': "Chào cô."
Tiểu Trương lập tức mang nụ cười tươi như hoa vừa đối diện với Lục Lập Phong thu hồi lại, liếc nhìn Đường Bản một cái.
Đối với chuyện này Đường Bản vốn đã thành quen, ở chỗ này, đãi ngộ giữa cậu ta và Lục Lập Phong chính là khác biệt một trời một vực.
Lục Lập Phong đang định đưa tay lên máy cà thẻ, ngón tay cầm thẻ vừa mới đè lên ánh sáng màu xanh của màn hình, thì một chiếc khăn bông ướt sũng liền lao đến, trực tiếp đụng vào tay anh.
Một bà bác nhân viên vệ sinh khác mắt thấy sắc mặt Lục Lập Phong thay đổi, liền đi nhanh tới chỗ người kia nói: "Trì Mục! Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Trong viện nghiên cứu bây giờ không được lau chùi trên máy cà thẻ! Cậu không nhớ sao?"
Người thanh niên được gọi là Trì Mục kia bị giọng nói của bà bác dọa chơ sợ hết hồn, tay lập tức buông xuống áp sát vào quần, cúi đầu không lên tiếng.
Đường Bản đang cùng Tiểu Trương làm quen, phát hiện ra tình huống xảy ra phía bên kia, liền hỏi Tiểu Trương: "Người bên kia mới tới đây hả?"
Trên mặt Tiểu Trương như có hoa nở: "Đúng vậy! Vừa rồi chúng tôi còn thấy mấy cô gái khác bàn luận về cậu ấy đó! Cậu ấy tên là Trì Mục, có thể được coi là nhân viên vệ sinh đẹp trai nhất viện nghiên cứu của chúng ta từ trước đến nay! Nghe nói còn học đại học đó! Đại học công lập ở thành phố B!"
Đường Bản nghi ngờ nói: "Đại học công lập B? Trâu như vậy? Học cùng trường với Lục ca của chúng ta! Vậy cậu ta có bệnh hả, học đại học, dáng dấp lại đẹp trai mà lại đi làm nhân viên vệ sinh?"
Tiểu Trương tiếc nuối trề môi, chỉ chỉ vào chỗ Thái dương của mình: "Nơi này của cậu ta có vấn đề, trí tuệ, năng lực giờ đều chỉ ngang với khi sáu, bảy tuổi. Thật là đáng thương."
Đường Bản "À" một tiếng: "Người đặc biệt như vậy không chường Lục ca cũng biết, dù gì cũng là người học cùng một trường."
Hai người nói xong, đưa mắt cùng nhìn về phía Lục Lập Phong, chỉ thấy Lục Lập Phong nhìn chàng trai gọi là Trì Mục kia một cái, sau đó rút ra một tờ khăn giấy từ trong túi, lau lau ngón tay thon dài vừa bị anh ta làm bẩn, sau đó tiện tay vo tờ khăn giấy kia lại rồi ném vào trong thùng rác ở bên cạnh Trì Mục.
"Xem ra không biết rồi." Đường Bản thu hồi ánh mắt, nhìn Tiểu Trương nói.
. . .
Năm giờ tối, Diêu Tinh Thần để chiếc xe BMW màu đỏ của mình dừng ở trước cửa viện nghiên cứu khảo cổ, bước xuống xe.
Đi tới cửa, Diêu Tinh Thần dừng lại.
Viện nghiên cứu này quả thực không phải là nơi ai muốn vào là có thể vào, mặc dù cô rất muốn biết về nơi làm việc mới của Trì Mục, nhưng thế này có thể sẽ gây nên phiền toái cho anh, vẫn cứ nên đứng ở bên ngoài đợi anh tan việc thì hơn.
Nhìn xuyên qua cửa kính, cô tò mò hướng vào bên trong nhìn quanh, bấy giờ là thời gian mà nhân viên công sở tan ca, thỉnh thoảng lại thấy mấy thầy giáo có cái đầu hói xách cặp đi ra, đôi khi lại thấy có mấy người đàn ông trẻ tuổi, có điều tất cả đều là kiểu người đàn ông luôn đeo kính trên mặt, Diêu Tinh Thần đối với kiểu đàn ông nghiên cứu khảo cổ này kì thực không hề có cảm tình, mấy người đàn ông này nhìn thấy người đẹp cao gầy hấp dẫn là cô đây, thậm chí cả nhìn một cái cũng không dám ấy chứ.
Chẳng bao lâu sau, đúng lúc cô nhìn thấy Trì Mục đi ra, anh cầm giẻ lau, đứng ở phía trước máy cà thẻ lau chùi.
Anh mặc bộ quần áo lao động màu xanh nhạt, sau lưng in logo màu vàng cam, phía dưới là một dãy số điện thoại.
Diêu Tinh Thần áp sát cửa kính hơn, chăm chú nhìn cậu.
Dáng vẻ Trì Mục rất thanh tú, thân hình cao gầy, mặc dù mặc trên người anh lúc này là trang phục dành cho công nhân, nhưng cũng vẫn vô cùng anh tuấn, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cũng có cảm giác giống hệt như lúc này, trong sáng, như tỏa ra hào quang.
"Tinh Thần, câu hỏi về quãng đường giống như thế này có hai vấn đề, tốc độ trung bình của toàn bộ hành trình là 2 lần v1xv2 trừ đi v1+v2, đây là công thức quan trọng, em phải nhớ kĩ đó, trong tiểu não của em lúc nào cũng nghĩ cái gì vậy?"
"Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, Trì Mục anh sẽ trở thành bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất cả nước."
Không biết làm sao, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ hăng hái của anh năm đó, tài hoa hơn người, ngạo thế rạng rỡ.
Trong lòng Diêu Tinh Thần không khỏi cảm thấy chua xót, mắt nhìn vào lời quảng cáo in "Vì người phục vụ" đằng sau lưng anh.
Nếu như là anh của vài năm trước, thấy mình mặc trang phục của người dọn dẹp vệ sinh, trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào?
Tạo hóa trêu ngươi.
Anh thông minh như vậy, ưu tú như vậy . . .
Trong mắt dần có chất lỏng ẩm ướt lạnh lẽo tràn lên, Diêu Tinh Thần ngửa mặt lên trời nheo nheo mắt, ngăn dòng lệ vòng quanh mắt, chỉ sợ mascara nhòe mất, không khỏi tự giễu cợt: Người ta hay nói phụ nữ mang thai tâm tình sẽ càng nhạy cảm, cô vừa làm mẹ quả nhiên đã phát tác rồi?
Cô cẩn thận lau giọt lệ trên khóe mắt, lấy ra hộp phấn nền CC, tự trang điểm lại.
"Bộp." Gập hộp phấn lại, bộ dạng tự do ngả ngớn của Diêu Tinh Thần lại khôi phục như ngày thường, cô lơ đãng liếc nhìn phía bên trong phòng một cái, thấy một nữ nhân viên trông như bà bác già đứng ở bên cạnh Trì Mục, dùng sức đẩy anh một cái, tựa hồ như đang trách mắng anh.
Diêu Tinh Thần sợ đến ngây người, lập tức đẩy cửa bước vào viện nghiên cứu!
Nhân viên an ninh thấy dáng vẻ hùng hổ khí thế của cổ, vội vàng đuổi theo.
"Trì Mục! Không phải nói với cậu lúc tan việc không được tới lau máy cà thẻ hay sao?" Bà bác khiển trách.
Diêu Tinh Thần cầm chiếc túi xách sang trọng trong tay, đi tới phía sau lưng bà bác hung hăng đập một cái, giọng nói tăng cao tám quãng, lập tức quắc mắt: "Bà làm gì đó! Bà đẩy ai đó! Bà thử đẩy anh ấy một cái nữa xem?"
Bà bác bị người đẹp hung dữ này dọa cho sợ hết hồn, trợn to hai mắt!
Nhân viên an ninh xông tới bảo vệ bà bác và Trì Mục: "Thưa cô, nơi này là viện quốc gia nghiên cứu khảo cổ, mời cô lập tức ra ngoài, mời cô lập tức ra ngoài!"
Lục Lập Phong vừa kết thúc một ngày làm việc, vừa đi tới chỗ máy cà thẻ, vừa trò chuyện cùng Đường Bản ở bên cạnh.
"A Bản, buổi hẹn với Cốc Khánh Thư cứ hoãn lại đi, nói là trong viện rất bận, không có thời gian."
"À! Biết rồi! Cái người tục tĩu đó! Còn đưa tiền thiếu nữa chứ!"
"Em cứ trực tiếp đi qua, không cần phải cà thẻ đâu."
"A! Xong rồi này! Vậy em đi trước Lục Ca nhé? Tạm biệt!"
"Tạm biệt!" Lục Lập Phong xách cặp, lúc đi qua đại sảnh, Tiểu Trương lại niềm nở hướng về phía anh vẫy vẫy tay.
Hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo T-Shirt cổ tròn màu đen, quần dài trắng tinh phối với giày thể thao, bận rộn suốt cả một ngày, cũng mệt mỏi giống như bao người khác, nhưng cũng là hấp thu một ngày đầy năng lượng, so với buổi sáng thì bây giờ anh còn thấy mình có tinh thần hơn.
Lục Lập Phong dừng lại trước quầy tiếp tân của Tiểu Trương, lại bị tiếng ồn ào cách đó không xa thu hút sự chú ý, lập tức nhìn sang.
Nhân viên an ninh: "Thưa cô, mời cô rời đi."
Thật ra vừa nãy Diêu Tinh Thần cũng là nhất thời bốc hỏa lên đầu, không nhìn được cảnh tượng Trì Mục bị bắt nạt, giờ lại nhìn gương mặt Trì Mục tràn đầy kinh sợ nhìn mình, ngược lại vô cùng hối hận khi nãy mình đã quá xúc động.
Vất vả lắm mới có công ty chịu nhận cậu vào làm, cho anh một công việc có thể ăn uống đầy đủ, đừng vì cô mà rối tung rối mù cả lên.
Diêu Tinh Thần một bên trừng mắt nhìn bà bác vừa đẩy người một cái, một bên lại lùi về phía sau mỉm cười nói: "Anh Trì Mục, em ở bên ngoài chờ anh, đợi anh tan ca sẽ đưa anh đi ăn món bạch tuộc viên ngon nhất ở cạnh đây, em có chuyện muốn nói với anh!"
Nhân viên bảo vệ lại thúc giúc cô, Diêu Tinh Thần vừa lùi bước về phía sau, vừa nói: "Nhớ lời em đó! Lúc thay công phục đừng để chìa khóa rơi vào trong ngăn kéo, với cả, điện thoại di động, điện thoại di động anh nhớ là phải đeo trên cổ nhé?"
Cô lùi ra khỏi viện nghiên cứu càng lúc càng xa, Trì Mục đứng ở trước máy cà thẻ nhìn cô, nghe lời gật đầu một cái.
"Nhớ, nhớ." Giọng nói Trì Mục lạc đi, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Diêu Tinh Thần an tâm mỉm cười, đẩy cửa bước ra ngoài, lúc xuống cầu thang không cẩn trẹo chân một cái, buột miệng mắng liền ba tiếng.
"Thầy Lục?" Thấy Lục Lập Phong đứng ở đây nhìn chăm chú hồi lâu, Tiểu Trương có chút nghi hoặc: "Tại sao anh chưa về vậy? Có chuyện muốn ở lại hỏi tôi sao?"
Kỳ quái, từ trước tới giờ Lục Lập Phong không phải là người thích hóng chuyện như vậy.
Lục Lập Phong thu hồi ánh mắt, nhìn Tiểu Trương ở quầy tiếp tân, dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn của cô ta một cái.
"Thầy Lục, có chuyện gì?"
Ngón tay Lục Lập Phong ghì trên mặt bàn, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mặt dày hỏi: "Cô có biết, nơi có bạch tuộc viên ngon ở gần đây, là chỗ nào không?"
Tiểu Trương ngây người sửng sốt: "Tôi biết . . ."
"Vậy nói cho tôi."
. . .
Đây là một cửa hàng lấy cảm hứng từ chủ đề đại dương, mới mở ở nội thành cạnh đại học thành phố B, bởi vì chủ yếu là học sinh nên thời gian ăn cơm có nhiều, suy ra lưu lượng khách rất lớn, thế nên cửa hàng bạch tuộc viên lúc này đang đông nghịt người.
Vì muốn cải trang nên Lục Lập Phong mặc bộ quần áo khác, đối với anh những tiếng cười vui vẻ say đắm của các sinh viên đại học ở đây hoàn toàn xa lạ, mấy cô gái ngồi chung một bàn luôn nhìn về bên phía anh, chỉ chỉ trỏ trỏ cười đùa ầm ĩ, anh tự biến bản thân mình bất động, gọi một ly rượu, ngồi uống một mình.
Sau lưng anh, có một cô gái rất cá tính đang không ngừng lải nhải.
Câu trên còn rất dịu dàng: "Đây, thêm một chút mù tạt nữa, anh thích cái này nhất, đúng không?"
Câu dưới lại rất thô tục: "Đm con bà nó, bẩn mất quần áo rồi."
Lục Lập Phong vừa nghe, vừa đưa ly rượu lên miệng, cảm thấy rượu này chắc là pha lẫn với vị của nước.
"Anh Trì Mục, hôm nay anh biểu hiện rất tốt! Ngày đầu tiên đi làm, ai cũng sẽ lau máy cà thẻ!" Diêu Tinh Thần nói.
Rượu pha lẫn nước uống vào tẻ nhạt vô vị, lúc Lục Lập Phong đang hong khô đồ nhắm thì nghe thấy lời của cô, vừa nghe thấy, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười châm biếm.
Nói như vậy chẳng lẽ lau máy cà thẻ với lau bồn rửa tay cũng là hai loại kỹ năng à?
Mắt Trì Mục cong lên, cười một tiếng, giống như đứa trẻ bảy tám tuổi thưa báo với phụ huynh: "Hôm nay anh được ăn đùi gà nhé."
"Hả? Buổi trưa anh được ăn đùi gà rồi á?" Diêu Tinh Thần giống như đang dạy dỗ trẻ con, biểu cảm vô cùng khoa trương, lại thấy anh được ăn uống tốt như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Trì Mục thấy cô vui vẻ, lại hoan hỉ nói: "Còn lau sàn gạch sứ trong nhà cầu nữa."
"Giỏi quá giỏi quá." Diêu Tinh Thần đối diện với anh vỗ tay theo tiết tấu, giống hệt như đội trưởng đội cổ động: "Trì Mục cừ nhất Cố lên! Trì Mục cừ nhất Cố lên!"
Miệng Trì Mục hé mở một nụ cười thật to, mặc dù bình thường nhìn anh không khác so với người gì hết, nhưng mỗi lần thật lòng cười to, so với người khác cười trông sẽ xuẩn ngốc hơn một chút, khờ dại hơn một chút.
Có thể là do Lục Lập Phong bây giờ rỗi rãi quá mức, bỗng nhiên tưởng tượng nếu như cô có con, rồi giáo dục con mình như vậy, đứa nhóc sẽ ngày càng ngốc không biết chừng.
Còn Diêu Tinh Thần mỗi lần nhìn thấy nụ cười thuần khiết của Trì Mục, lại giống như nhận được thứ quý báu nhất trên thế giới này.
Cô dừng lại, chăm chú nhìn anh, đáy mắt thêm vài phần nghiêm túc.
Mỗi một người đều mang hai khuôn mặt, mặt a và mặt b, mặt a thuộc về phía âm, phải giấu kín không thể cho người khác biết được chấp niệm của mình. Mặt b ở bên phía dương, như dòng nước chảy xuôi vui vẻ lại trong vắt.
Trì Mục là mặt b của Diêu Tinh Thần, bởi vô luận cô có đi bao xa, chỉ cần nhìn thấy anh, là cô lại có thể nhìn thấy trái tim thuở ban sơ của mình.
"Trì Mục, anh có thích trẻ con không?" Cô đột nhiên hỏi.
Trì Mục giương mắt nhìn cô, dùng đũa chấm chấm mù tạt, quệt lên môi cô: "Thích."
Diêu Tinh Thần liếm thứ trên môi một cái, trong lòng vui vẻ: "Trì Mục, em đang mang thai."
Trì Mục hỏi: "Mang thai là cái gì?"
Diêu Tinh Thần nói: "Chính là trong bụng em có thêm một tiểu bảo bảo. Trước kia, em bị người ta bỏ thuốc, mẹ nó nhắc tới tên cặn bã đó em liền ăn không ngon! Loại người như vậy em nhất định phải đem hắn cắt ra một mảnh để ngâm rượu uống mới được!"
Vị đang uống rượu kia, động tác trên tay khẽ ngừng lại, đôi mắt hẹp dài bất mãn nhắm lại thành một đường thẳng.
Giọng Diêu Tinh Thần vang lên bỗng nhiên mất mát vô cùng: "Sau đó em liền mang thai . . . Em nhớ rõ ràng em đã uống thuốc tránh thai rồi, nhưng hình như không phải cái loại khẩn cấp đó? Mà hắn ta cũng không biết ăn cái thuốc bổ gì! Đem em ra xử nhiều lần như vậy . . . không mang thai mới là lạ đó . . ."
Diêu Tinh Thần nói đến đây, nhìn thấy gương mặt trắng nõn tinh khiết của Trì Mục, đột nhiên ngậm miệng.
Làm sao có thể để Trì Mục nghe thấy những lời nói ác tâm như vậy được? Có lẽ cô bây giờ đã hình thành thói quen đem anh thành người có thể để mình bày tỏ hết, coi anh chỉ là một đứa trẻ không có trí nhớ và năng lực phán đoán.
Diêu Tinh Thần đột nhiên kéo tay Trì Mục, nhẹ nhàng nói: "Em sợ, em không muốn trưởng thành nữa."
Trong trí nhớ của cô, màu đỏ ấy vĩnh viễn cũng không lau đi được, người đàn bà trước mắt, tấm chăn bị vạch ra, trong hành lang chật hẹp đầy mùi máu tanh, khó ngửi vô cùng.
Diêu Tinh Thần không đành lòng nhìn lại kí ức, chỉ có thể đem tay anh nắm chặt hơn một chút, nói nghiêm túc: "Nếu không . . . Nếu không để em nói với mẹ em . . . Em đang mang thai đứa trẻ của anh, mẹ em là tín đồ cơ đốc, nếu vậy dù cho bà ấy phản đối chuyện giữa anh và em, thì cũng sẽ không để cho em phải phá thai, đến lúc đó em có thể kết hôn với anh."
"Anh Trì Mục, anh hãy để cho em chăm sóc anh cả đời này, có được không?"